- 9 -
22 tháng Mười Hai
một ngày trước vụ mất tích
– Nguyên tắc đầu tiên của một tiểu thuyết gia xuất sắc là sao chép. Không ai thừa nhận điều đó, nhưng mọi người đều lấy cảm hứng từ một tác phẩm hoặc một tác giả khác.
Loris Martini chăm chú quan sát cả lớp để bảo đảm đa phần học sinh chú ý nghe giảng. Một số đứa cười khúc khích hoặc nói chuyện riêng, và ngay khi anh quay lưng, chúng ném vào nhau những tờ giấy vo tròn, tưởng rằng thầy không nhận ra. Nhưng Martini thích đứng giảng bài và đi lại giữa các bàn học. Anh nghĩ làm thế sẽ thúc đẩy sự tập trung.
Nhưng buổi sáng hôm nay lớp học chìm trong một bầu không khí chán chường, giống như trước mọi kỳ nghỉ Giáng sinh. Ngôi trường trung học sẽ đóng cửa nửa tháng, và tất cả học sinh đã bắt đầu cảm thấy như đang trong kỳ nghỉ. Cần phải tìm một ý tưởng để khuyến khích mọi người tham gia.
– Còn một điều nữa. – Anh nói tiếp. – Không phải những người hùng quyết định sự thành công của một tác phẩm. Hãy tạm quên văn chương đi và nghĩ đến trò chơi điện tử. Các em thích làm gì khi chơi một trò chơi điện tử?
Câu hỏi đã khơi lên sự quan tâm của cả lớp. Một trong số các nam sinh ném giấy cất tiếng:
– Phá hủy! – Cậu ta khẳng định một cách nhiệt tình, làm một tràng cười rộ lên.
– Tốt. – Martini khích lệ. – Còn gì nữa nào?
– Giết chóc. – Một học sinh khác lên tiếng.
– Trả lời hay lắm. Nhưng tại sao các em lại thích giết chóc theo cách ảo như vậy?
Priscilla, cô gái xinh nhất lớp, giơ tay. Martini ra hiệu cho cô bé trả lời.
– Bởi vì trong thực tế thì điều đó bị cấm.
– Giỏi lắm, Priscilla. – Martini chúc mừng cô bé.
Priscilla cụp mắt và mỉm cười. Một đứa bạn học bắt chước phản ứng ngọt ngào của cô bé để trêu chọc. Priscilla đáp lại bằng cách dứ ngón cái.
Martini rất hài lòng: anh đã đưa bọn trẻ đến nơi mình muốn.
– Các em thấy đấy, cái ác là động cơ thực thụ của mọi câu chuyện. Một quyển tiểu thuyết, một bộ phim, hoặc một trò chơi điện tử trong đó mọi chuyện diễn ra tốt đẹp sẽ chẳng khiến ai quan tâm… Các em hãy nhớ điều này: chính kẻ ác mới tạo ra câu chuyện.
– Người tốt thì chẳng ai ưa. – Lucas chen vào.
Lucas là một học sinh được biết đến vì điểm số thấp, thái độ cư xử và hình xăm trên da đầu, ló ra phía sau tai. Chắc cậu ta cảm thấy chuyện này liên quan đến mình và thấy đây là dịp để phục thù: không, không ai ưa người tốt cả.
Martini có một cảm giác lạ lùng mỗi khi thu được một kết quả nho nhỏ với lớp. Anh cảm thấy được tưởng thưởng. Việc đạt được một mục đích khiêm tốn đến thế dường như là thành quả khiêm tốn đối với bất kỳ ai khác. Nhưng với một giáo viên thì không, với Loris Martini thì không. Ngay lúc này, anh hoàn toàn ý thức được mình đã gieo vào đầu bọn trẻ một ý tưởng. Và ý tưởng đó sẽ lưu lại. Các khái niệm có thể bị quên lãng, nhưng sự hình thành tự phát của suy nghĩ tuân theo một lộ trình khác. Ý tưởng này sẽ theo đuổi chúng trong suốt phần đời còn lại, ẩn sâu trong một góc khuất của tâm hồn, và sẵn sàng nhảy ra khi cần.
Chính kẻ ác mới tạo ra câu chuyện.
Câu chuyện ở đây không đơn thuần là văn chương. Nó là cuộc đời.
Khi các đồng nghiệp bàn về học sinh, họ sử dụng những cụm từ như cỗ máy sống, hoặc kêu ca phàn nàn, hoặc thiết lập một thứ kỷ luật sắt dễ dàng bị vượt qua. Ngay ngày tựu trường, nhiều người trong số họ đã cảnh báo Martini rằng chỉ vô ích khi kỳ vọng quá nhiều, vì trình độ ở đây đúng là thảm họa. Martini phải thừa nhận rằng vào đầu năm học, anh khá bi quan về kết quả sẽ đạt được với những cỗ máy sống. Tuy nhiên, qua nhiều tuần lễ, anh đã tìm được cách khai thông một lối đi qua hàng rào thách thức của bọn trẻ, để dần đạt được sự tin tưởng của chúng. Tại Avechot, có hai thứ mang giá trị quan trọng: đức tin và tiền bạc. Cho dù gia đình của mình hầu hết đều thuộc hội thân hữu, bọn trẻ chỉ trân trọng hội mà coi thường gia đình.
Tiền bạc là một chủ đề nói chuyện thường trực. Những người dân làng trở nên giàu có nhờ công ty khai mỏ phô trương sự sung túc của mình qua việc cưỡi những chiếc mô tô phân khối lớn hoặc đeo đồng hồ đắt tiền. Họ được hầu hết bọn trẻ ngưỡng mộ và kính trọng, chúng có xu hướng thương hại những người không thể có một cuộc sống dư dả, trong một số trường hợp bao gồm chính cha mẹ chúng.
Nơi mà sự khác biệt giữa các tầng lớp xã hội của Avechot bộc lộ rõ rệt nhất chính là trường trung học. Đám trẻ con nhà khá giả ăn mặc hợp mốt và mang theo những phụ kiện đắt tiền, bắt đầu với những chiếc smartphone đời mới nhất. Đây thường là nguồn gốc của xung đột. Nhiều cuộc ẩu đả đã nổ ra trên sân trường vì cảm giác bị khinh thường của những đứa thua thiệt. Thậm chí còn xảy ra vài vụ trộm cắp.
Vì thế, khi Martini xuất hiện trước lớp trong chiếc áo vest nhung với phần khuỷu tay bị sờn, chiếc quần vải futen và đôi giày Clarks cũ mèm đã biến dạng, anh bị đám trẻ chế giễu không ít. Anh biết mình không được chúng tôn trọng. Và anh phải thừa nhận rằng ngay lúc ấy anh đã cảm thấy lạc lõng. Như thể cho tới ngày hôm đó, anh đã hoài công theo đuổi một mục tiêu sai lầm suốt trong bốn mươi ba năm cuộc đời.
– Thầy sẽ không cho các em bài tập về nhà để làm trong kỳ nghỉ Giáng sinh. – Anh tuyên bố trong tiếng reo hò mừng rỡ của cả lớp. – Dù sao thì thầy cũng biết các em sẽ không làm bài. Nhưng giữa những chuyến đập phá cửa hàng hay cướp nhà băng, thầy muốn các em đọc ít nhất một quyển trong danh sách này.
Martini giơ một tờ giấy ra. Mọi người bất mãn thấy rõ.
Chỉ duy nhất một học sinh không nói gì.
Suốt cả tiết học, cậu ta cúi gằm mặt trên chiếc bàn ở cuối lớp, bận hí hoáy gì đó vào quyển vở to luôn mang theo bên mình cùng chiếc máy quay phim. Khép kín trong thế giới của mình, nơi không ai có thể thâm nhập, kể cả đám bạn học vốn tẩy chay cậu. Martini thỉnh thoảng vẫn cố gắng lôi kéo cậu học trò, nhưng vô hiệu.
– Mattia, em thấy sao nếu phải đọc một cuốn sách trong vòng hai tuần lễ tới đây?
Cậu học sinh ngước mắt lên khỏi tờ giấy, rồi lại cụp mắt xuống, không đáp.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
Mattia nhanh chóng vớ lấy ba lô và chiếc ván trượt cất dưới gầm bàn và là người đầu tiên rời lớp học.
Martini nhìn đám học sinh một lần cuối.
– Chúc các em nghỉ lễ vui vẻ… đừng làm quá nhiều trò ngu ngốc nhé!
Trong hành lang, các học sinh tíu tít ra về tạo nên những dòng chảy xuôi ngược mạnh bạo. Một số đứa va cả vào Martini, người đang di chuyển với một tốc độ bình thường trong trạng thái tư lự thường khi, túi xách vải nhung gân màu xanh quàng chéo trên vai.
– Thầy Martini! Thầy ơi! – Ai đó cất tiếng gọi.
Anh quay lại và nhìn thấy Priscilla đang tiến đến gần, miệng cười tươi tắn. Cô bé ăn mặc như một cậu con trai, với chiếc áo khoác xanh quá khổ và đôi giày dã ngoại để ăn gian chiều cao, nhưng Martini vẫn thấy cô bé rất duyên dáng. Anh bước chậm lại.
– Em muốn báo với thầy là em đã chọn xong cuốn sách cần đọc trong dịp lễ. – Cô bé nói với giọng vô cùng hào hứng.
– Thế à? Cuốn gì vậy?
– Lolita.
– Sao lại là cuốn đó?
Martini chờ đợi cô bé đáp rằng nhân vật chính giống cô.
– Bởi vì em biết mẹ em sẽ không thích.
Martini mỉm cười trước động cơ của cô bé. Hóa ra, sách vở cũng là một sự phản kháng.
– Vậy thì chúc em đọc sách vui vẻ.
Martini bỏ đi, vì từ lâu anh đã nhận thấy Priscilla để ý mình. Đám bạn cùng lớp của cô bé cũng nhận ra điều đó. Do vậy anh tránh không để cho mình bị bắt gặp đi cùng cô bé, anh không muốn người ta nghĩ anh khuyến khích Priscilla.
– Khoan đã, thầy ơi, còn một chuyện nữa. – Priscilla nói tiếp với một chút bối rối. – Thầy có biết ngày mai em sẽ được lên truyền hình không ạ? Em sẽ là người quay số trúng thưởng cho buổi xổ số từ thiện của hội thân hữu. Chỉ là một kênh địa phương, nhưng cái gì cũng phải có khởi đầu, đúng không thầy?
Priscilla đã nhiều lần bày tỏ mong muốn được trở nên nổi tiếng. Có hôm cô bé muốn tham gia vào một chương trình truyền hình thực tế, có hôm cô lại thích làm ca sĩ. Dạo gần đây cô bé nhất quyết phải trở thành diễn viên. Priscilla không có ý niệm gì rõ ràng về cách thức đạt được mục tiêu. Có thể đó chỉ là một lời kêu gọi giúp đỡ, một lời tuyên bố với mọi người rằng cô bé muốn rời khỏi Avechot. Cho dù rất có thể trong vòng một vài năm tới, Priscilla sẽ gặp một anh chàng nào đó làm cô có bầu, buộc cô phải chôn vùi phần đời còn lại của mình trong cái xó xỉnh này. Nói cho cùng, đó chính là điều đã xảy ra với mẹ cô bé. Martini chỉ nói chuyện với chị ta có một lần duy nhất vào ngày họp phụ huynh. Hai mẹ con giống nhau như đúc. Người mẹ chỉ hơn cô con gái chừng mười lăm tuổi, nhưng mắt đã có những nếp nhăn sâu, và trong ánh mắt có một nỗi buồn không thể che giấu. Martini đã nghĩ tới hình ảnh một nữ hoàng quán bar vẫn tiếp tục nhảy một mình cùng với chiếc vương miện và cây quyền trượng khi những ánh đèn đã tắt, mọi người ai đã về nhà nấy. Priscilla rất giống với hình ảnh đó. Anh biết cô bé nằm trong nhóm những học sinh được theo đuổi nhiều nhất trong trường, và cũng nhận lấy vô số điều tiếng. Anh từng đọc được những câu người ta viết về Priscilla và mẹ cô bé trên tường của phòng vệ sinh nam.
– Em có nói với ai về mong muốn học diễn xuất chưa?
– Mẹ em không đồng ý, vì mấy người trong hội thân hữu đã gieo vào đầu mẹ rằng các nữ diễn viên toàn là thứ không ra gì. Thế mà chính mẹ hồi trẻ đã từng thử làm người mẫu. Thật không công bằng khi mẹ ngăn cản em theo đuổi giấc mơ chỉ vì mẹ đã không thành công với nó.
Quả thực là chuyện đó rất bất công.
– Em sẽ phải học kịch nghệ, có thể bằng cách đó em sẽ thuyết phục được mẹ.
– Tại sao? Thầy không nghĩ em đủ đẹp để tự mình thành công à?
Martini lắc đầu chê trách.
– Thầy đã từng học kịch ở đại học.
– Vậy thì thầy dạy em nhé! Em xin thầy đấy!
Đôi mắt cô bé lấp lánh sự hào hứng. Anh không thể nói lời từ chối.
– Thôi được. Nhưng em sẽ phải học cật lực, nếu không thì chỉ mất thời gian thôi.
Priscilla đặt ba lô xuống đất.
– Thầy sẽ không phải hối tiếc đâu. – Cô bé vừa nói vừa xé một mẩu giấy từ quyển vở và viết hý hoáy vào đó. – Đây là số điện thoại di động của em. Thầy gọi cho em nhé?
Martini mỉm cười gật đầu. Priscilla quay gót, mặt mày tươi hơn hớn.
– Giáng sinh vui vẻ nha thầy!
Martini nhìn dãy số được viết bằng bút bi màu hồng trên mẩu giấy. Cô bé còn vẽ thêm một trái tim lên đó. Anh cất nó vào túi áo rồi tiếp tục đi ra cửa.
Trước cổng trường, các học sinh cười nói giữa tiếng rồ ga của hàng loạt chiếc xe máy. Lucas, cậu học sinh cá biệt, cũng cưỡi một chiếc xe tay ga. Trong khi Martini lục tìm chìa khóa xe hơi trong túi, Lucas cố tình cho xe sượt qua chỗ anh và buông lời chế giễu:
– Bao giờ thầy mới đổi cái đống sắt vụn này hả thầy?
Câu nói làm đám bạn của cậu ta cười rộ lên. Nhưng Loris Martini đã học được cách không đáp trả những lời thách thức của Lucas.
– Khi nào tôi trúng xổ số. – Anh nói.
Cuối cùng anh cũng tìm được chìa khóa và mở cửa chiếc xe hai cầu già nua màu trắng của mình.
Ngày 22 tháng Mười Hai là một trong những ngày học ngắn ngủi nhất của cả năm học. Khi Martini về đến nhà thì trời đã nhá nhem.
Anh bước qua ngưỡng cửa và thấy chị trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ. Tấm chăn mỏng đắp trên đôi chân, chị nằm ngủ, trong tay là một quyển sách.
Trong ánh hoàng hôn chập choạng, Clea đẹp đến mức làm tim anh thắt lại.
Mái tóc nâu của chị ánh lên những đốm màu lửa. Nửa khuôn mặt của chị khuất trong bóng tối, tựa như tranh vẽ. Anh những muốn lại gần để hôn lên đôi môi đang hé mở của chị. Nhưng khuôn mặt Clea nom thanh thản đến nỗi anh không nỡ đánh thức chị.
Martini đặt túi xuống sàn nhà, rồi ngồi lên bậc đầu tiên của cầu thang dẫn lên gác. Hai tay chống cằm, anh ngắm chị. Họ đã ở bên nhau ít nhất hai mươi năm, từ hồi quen nhau tại đại học. Chị học luật, còn anh học văn chương.
“Thường thì các luật sư hoặc thẩm phán tương lai không dính líu với những kẻ coi văn chương thi phú là cách duy nhất để nói về cuộc sống.” Chị đã nói với anh như thế vào lần đầu gặp gỡ.
Lần đó anh thấy chị đeo kính gọng đen dày, quá lớn so với khuôn mặt. Chị mặc quần yếm jean, áo thun màu hồng có logo của khoa, chân đi đôi giày thể thao màu trắng đã cũ sờn. Chị ôm chặt mấy cuốn sách luật trên ngực, một lọn tóc bướng bỉnh xòa xuống trán bị chị thổi tung lên trở lại. Hai người đứng trong khuôn viên của trường đại học vào một ngày xuân rực rỡ. Loris mặc một bộ đồ thể dục cũ màu xám. Anh vừa mới rời khỏi buổi tập bóng rổ sáng thứ Năm, người nhễ nhại mồ hôi. Anh vẫy tay với chị từ xa trong khi chị đang trên đường về nhà, và phải ba chân bốn cẳng để bắt kịp trước khi chị bước vào khu ký túc xá của nữ. Mái tóc rối tung, anh đặt một tay lên bức tường gạch của tòa nhà. Anh cao hơn chị rất nhiều, nhưng Clea không tỏ ra sợ sệt. Chị nhìn anh như thể không hề sợ phải nói ra suy nghĩ của mình. Và chị rất nghiêm túc.
Thường thì các luật sư hoặc thẩm phán tương lai không dính líu với những kẻ coi văn chương thi phú là cách duy nhất để nói về cuộc sống… Lúc đầu anh xem nó như một câu nói đùa, một kiểu tán tỉnh đáng yêu.
“Đúng, nhưng điều đó không ngăn cản các luật sư hoặc thẩm phán tương lai ăn uống điều độ một chút.” Anh đã đáp trả như thế cùng với một nụ cười.
Chị đã nhìn anh một cách nghi ngờ. Đôi mắt chị phát tín hiệu cảnh cáo. Anh tưởng đưa tôi lên giường đơn giản vậy sao? Loris đã cảm thấy cái tôi của mình bên bờ sụp đổ.
“Cảm ơn, nhưng tôi ăn một mình.” Chị đã nói như thế trước khi quay lưng lại và nhanh chóng bước lên cầu thang vào ký túc xá.
Anh đứng đó, tê liệt vì ngạc nhiên và cả thất vọng nữa. Cái cô nàng khó chịu này tưởng mình là ai chứ? Họ đã làm quen với nhau vài ngày trước, trong một buổi tiệc nhỏ với bia rượu và những chiếc sandwich khét dầu do đám sinh viên khoa học tự nhiên tổ chức. Nhanh chóng để ý chị, cô gái trong chiếc áo thun đen với mái tóc buộc cao, anh bèn tìm cớ để tiếp cận. Cơ hội đến khi anh thấy chị trò chuyện với một gã mà anh chỉ biết sơ và đã quên béng mất tên – Max hay Alex gì đó, không quan trọng. Lấy cớ chào hỏi gã kia, anh nhập bọn với hy vọng được gã giới thiệu với chị. Gã kia chần chừ rõ lâu, chắc cũng đang để ý chị. Cuối cùng, anh thấy ngại vì tham gia cuộc đối thoại mà không nói năng gì và mở lời trước.
“Tôi là Loris,” anh nói và chìa tay ra.
“Clea.”
Chị đã nhăn trán – một cử chỉ dần trở nên quen thuộc với anh theo thời gian – thể hiện sự tò mò pha lẫn hoang mang. Có lẽ đó cũng là những gì bầy tinh tinh cảm thấy khi bị quan sát ở sở thú, nhưng lúc đó Martini thấy chị dễ thương.
Hai người trao đổi các thông tin cơ bản để bắt đầu câu chuyện. Học khoa nào, quê quán ở đâu, định làm gì sau khi tốt nghiệp. Tiếp đó, anh tìm một mối quan tâm chung, một sợi chỉ mong manh để khởi đầu mối quan hệ. Anh đã để ý nhiều thứ nơi chị: đẹp một cách tự nhiên nhưng chị lại hãnh diện vì không phải dùng đến nó, thông minh nhưng không tìm cách dìm người khác bằng mọi giá, cấp tiến, bao dung và nhất là độc lập một cách kiêu hãnh.
Martini đã đi đến kết luận rằng, vì tất cả những lý do này, điểm chung của họ rõ ràng là bóng rổ. Anh giảng giải một cách thoải mái về các sơ đồ và người chơi, Clea biết về số liệu thống kê và tỉ số các trận đấu. Giải vô địch các khoa trong trường đại học không có gì là bí mật đối với chị.
Hai người tán gẫu suốt cả buổi tối, anh thậm chí đã làm chị cười được hai, ba lần. Martini tin chắc việc rủ chị đi chơi sẽ không thành vấn đề, nhưng anh không muốn thử vận may ngay. Để lần tới, anh đã nghĩ như vậy. Với một cô gái như thế này thì không được hấp tấp.
Nhưng mẩu đối thoại sáng hôm ấy trước cửa ký túc xá nữ đã diễn ra hoàn toàn trái với mong đợi của anh. Chị đã xua đuổi anh một cách lạnh lùng, có phần ghê tởm. Thậm chí ghê tởm ra mặt. Trong đầu Martini đã ngầm rủa chị cút đi cho rảnh nợ.
Thế nhưng anh vẫn khó mà tiêu hóa được sự từ chối này. Trong những ngày tiếp theo, Martini cứ suy nghĩ mãi, đôi khi anh lắc đầu thích thú trước sự phi lý của tình huống, nhưng trong phần lớn thời gian, anh cảm thấy tức giận. Dù anh không nhận ra, một con sâu nhỏ đã len lỏi vào trong đầu anh và đào một cái lỗ cần được lấp đầy.
Anh không tài nào quên được chị.
Thế nên anh đã có một quyết định điên rồ nhất trong đời. Anh mua một bộ vest xanh sẫm và một chiếc sơ mi trắng tại một cửa hiệu lớn, cùng một chiếc cà vạt màu đỏ vô lối. Anh chải lật mái tóc phản chủ ra sau đầu và, sau khi đã đầu tư một khoản tiền quá lớn so với thu nhập vào một bó hoa hồng, anh xuất hiện vào lúc 9 giờ sáng trước cửa giảng đường nơi diễn ra môn luật tư so sánh. Và anh chờ đợi. Khi đám sinh viên ùa ra hành lang như một dòng sông mùa lũ, Martini không để mình bị cuốn đi. Anh vẫn kiên cường đứng vững giữa dòng người, chờ bắt gặp một ánh mắt. Khi điều đó xảy ra, Clea lập tức hiểu rằng anh đứng đấy vì chị. Chị tiến lại gần không chút do dự.
Martini chìa bó hoa về phía chị với vẻ mặt nghiêm trang.
“Em có cho phép anh mời em đi ăn tối không?”
Clea quan sát món quà, rồi nhìn anh thật kỹ, trán nhăn lại. Ở lần đầu tiên, anh đã ngỏ lời trong bộ đồ thể dục ướt đẫm mồ hôi và vẻ mặt của một người cầm chắc thắng lợi. Lần này Martini đã cố gắng chứng tỏ anh tôn trọng chị và muốn đi chơi với chị đến mức nào, bất chấp nguy cơ bị trở thành lố bịch.
“Rất sẵn lòng,” Clea đã đáp như thế với khuôn mặt ngời sáng.
Martini nhớ lại cảnh ấy trong lúc nhìn chị nằm ngủ dưới ánh nắng chiều tà mùa đông mơn man da thịt. Anh nhận ra đã từ lâu mình không nhìn thấy nụ cười như thế này trên môi chị. Ý nghĩ ấy khiến anh đau lòng.
Sáu tháng trước họ đã dọn nhà đến thung lũng này. Chính chị đã đề xuất việc thay đổi chỗ ở. Anh tìm được chỗ dạy ở Avechot, và họ cứ thế dọn đến mà không suy nghĩ nhiều. Martini không chắc một ngôi làng nhỏ trên núi là nơi thuận lợi để bắt đầu lại, nhưng Clea đã quyết, chị nhất định phải ra đi. Tuy thế, ngày hôm nay, Martini lại sợ rằng vợ mình không hạnh phúc. Anh quan sát chị từ xa, cố gắng tìm ra dấu hiệu của điều không ổn. Có thể là mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh. Có thể là xét cho cùng, họ đã chỉ chạy trốn một thứ.
Chuyện đó, anh nghĩ bụng. Phải, tất cả là do chuyện đó.
Clea từ tốn tỉnh giấc. Đầu tiên chị khẽ mở mắt, rồi chị buông cuốn sách và dang tay để duỗi người. Clea khựng lại khi nhận ra sự hiện diện của Martini.
– Anh. – Chị cất lời với một nụ cười nhẹ.
– Em. – Anh đáp, vẫn ngồi nguyên ở bậc cầu thang.
– Anh ngồi đây từ lúc nào?
– Anh vừa về. – Anh nói dối. – Anh không muốn làm phiền em.
Clea bỏ chăn ra và xem giờ.
– Ôi, em ngủ lâu quá. Trong này hơi lạnh nhỉ? – Chị vừa nói vừa khoanh tay trước ngực.
– Chắc là do máy sưởi chưa bật.
Thực ra thì sáng hôm đó Martini đã chỉnh giờ hẹn bật của máy sưởi muộn thêm hai tiếng. Hóa đơn tháng trước khá cao.
– Để anh đi đốt lò. – Anh nói và đứng dậy. – Monica không có nhà à?
– Em nghĩ con bé đang ở trên phòng. – Clea đáp với một chút lo lắng. – Ở tuổi của nó, cứ ru rú như thế không tốt chút nào.
– Thế hồi em bằng tuổi con bé, em như thế nào? – Anh hỏi để xoa dịu tình hình.
– Em có bạn.
– Anh thì mụn đầy mặt và suốt ngày gảy đàn guitar. Nếu học chơi tử tế chắc anh đã được các cô nàng để mắt nhiều hơn.
Nhưng Clea không dễ bị đánh trống lảng. Chị lo lắng cho con gái thực sự. Chị thấy thái độ của nó không được lành mạnh.
– Theo anh, con bé có đang giấu chúng ta chuyện gì hay không?
– Có, nhưng anh không nghĩ chuyện đó có gì to tát. – Martini đáp. – Ở tuổi mười sáu, việc có những bí mật riêng là điều bình thường.