← Quay lại trang sách

- 10 -

23 tháng Mười Hai

ngày xảy ra vụ mất tích

Lúc 6 giờ sáng, trời vẫn còn tối.

Martini dậy sớm. Vợ và con gái anh vẫn còn ngủ. Anh pha cà phê rồi đứng tựa lưng vào tủ bếp, thưởng thức hơi ấm của món đồ uống trong vùng ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ ngọn đèn treo phía trên bàn ăn. Anh uống chậm rãi, miên man trong những suy nghĩ của mình. Anh đang mặc bộ quần áo bảo hộ và đi đôi giày dã ngoại: tối hôm qua anh đã thông báo với Clea là mình sẽ đi leo núi.

Martini ra khỏi nhà tầm 7 giờ sáng. Trời lạnh nhưng dễ chịu. Không khí trong lành thoang thoảng mùi rừng đã ùa xuống thung lũng, tạm thời xua đi những thứ mùi khó ngửi tỏa ra từ khu mỏ. Trong khi chất ba lô lên xe, anh nghe có người gọi tên mình.

– Kìa, Martini!

Từ phía bên kia đường, tay hàng xóm giơ tay vẫy anh. Martini vẫy tay đáp lại. Gia đình Odevis tỏ ra thân thiện ngay từ đầu với Clea và anh. Hai vợ chồng họ bằng tuổi với hai vợ chồng anh, mặc dù mấy đứa con họ ít tuổi hơn Monica. Martini đoán anh chồng hưởng lợi tức từ nhà cửa, nhưng anh nghe nói gia sản của anh ta bắt nguồn từ việc bán một mảnh đất cho công ty khai mỏ. Họ kiếm được cũng khá. Anh chồng hơi tọc mạch, nhưng về cơ bản là vô hại. Cô vợ thì luôn chỉnh tề và hoàn hảo, hệt như một bà nội trợ bước ra từ một mẩu quảng cáo của thời thập niên năm mươi.

– Anh đi đâu thế? – Odevis hỏi.

– Tôi leo đèo, rồi đi tiếp về phía sườn đông. Tôi chưa bao giờ khám phá khu đó.

– Lần sau tôi sẽ đi với anh. Tôi rất muốn giảm vài cân. – Odevis vừa nói vừa vỗ vỗ cái bụng tròn lẳn. – Tôi đang chuẩn bị đưa em ấy đi dạo. – Anh ta nói thêm, tay chỉ về phía cửa nhà để xe đang mở và chiếc Porsche xanh dương đậu bên trong.

Đó là món đồ chơi mới nhất của anh ta. Odevis thích tiêu tiền và khoe của.

– Lần sau, tôi mới là người đi với anh. – Martini đáp.

Odevis bật cười.

– Như vậy là nhất trí vụ Giáng sinh rồi nhé?

– Vâng.

– Chúng tôi rất muốn đón tiếp gia đình anh.

Clea đã chấp nhận lời mời mà không hỏi ý Martini, nhưng anh không trách chị. Vợ anh ở nhà suốt ngày, nên có muốn giao du một chút cũng là điều dễ hiểu. Ngoài ra, hình như vợ chồng Odevis đang tìm kiếm những người bạn mới, những mối quen biết cũ của họ có vẻ như phai nhạt ít nhiều sau khi họ phất lên.

– Tốt, chúc anh đi chơi vui vẻ. – Odevis nói và tiến về phía chiếc xe Porsche.

Martini chào anh ta rồi trèo vào trong xe. Chiếc xe hai cầu màu trắng cũ kỹ đã đi quá nhiều cây số đường trường, và bắt đầu tỏ rõ dấu hiệu mỏi mệt thông qua tiếng máy gào rú cùng những bụm khói thải dày đặc. Anh nổ máy rồi đi lên núi, trong lúc bóng đêm tan dần.

Lúc Martini về đến nhà thì trời đã tối. Anh mở cửa và bị tấn công bằng mùi súp pha lẫn mùi thịt quay. Đã gần 20 giờ, thứ mùi ngon lành này là khúc dạo đầu của một phần thưởng lớn sau một ngày mệt mỏi.

– Anh đây! – Martini lên tiếng.

Không có ai trả lời. Trong hành lang chỉ có ánh đèn từ trong bếp hắt ra. Âm thanh của chiếc quạt hút khói hẳn đã làm cho Clea không nghe thấy tiếng anh. Martini đặt túi xuống rồi cởi giày để không làm bẩn sàn nhà. Người anh lấm lem bùn đất, bàn tay trái được băng bó qua quýt vẫn đang chảy máu. Anh giấu nó sau lưng và đi chân trần về phía nhà bếp.

Đúng như dự đoán của anh, Clea đang lúi húi bên bếp lò. Thỉnh thoảng chị lại liếc mắt về phía chiếc tivi đặt trên đầu tủ.

– Chào em. – Martini nói nhẹ nhàng, cố gắng không làm chị giật mình.

– Chào anh. – Clea đáp và quay về phía anh, trước khi lại hướng mắt vào màn hình tivi. – Anh về muộn.

Câu nói sẵng không hẳn hàm ý trách móc. Thực ra, vợ anh đang nghĩ tới một chuyện khác.

– Em đã cố gọi vào di động của anh suốt cả buổi chiều. – Clea nói tiếp.

Martini lục trong túi áo và lôi điện thoại ra. Màn hình đã tắt.

– Chắc nó bị hết pin. Anh không để ý. Anh xin lỗi.

Clea không lắng nghe. Phải rồi, giọng điệu của chị khang khác. Martini nhanh chóng hiểu ra mỗi khi có điều gì làm chị lo lắng. Anh ôm vợ vào lòng và đặt một nụ hôn lên cổ. Clea đưa tay lên vuốt ve anh, nhưng mắt vẫn không rời màn hình tivi.

– Một cô bé đã mất tích ở Avechot. – Chị nói với anh, tay chỉ màn hình.

Tiếng ồn của bếp át đi giọng nói của phát thanh viên.

Martini nhoài người qua vai Clea để nhìn.

– Chuyện xảy ra bao giờ?

– Cách đây vài giờ, vào buổi chiều.

– Có lẽ còn hơi sớm để khẳng định con bé đã mất tích. – Anh nói để trấn an chị.

Clea quay lại nhìn chồng, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.

– Họ đã bắt đầu tìm kiếm rồi đấy.

– Biết đâu con bé chỉ bỏ nhà đi bụi. Chắc nó hục hặc với bố mẹ.

– Hình như không phải. – Clea đáp.

– Ở cái tuổi này bọn nhỏ hay bỏ nhà đi bụi lắm. Anh biết mà, anh gặp chuyện đó hằng ngày. Rồi em sẽ thấy, con bé sẽ quay về ngay khi cạn tiền. Em cứ hay cả nghĩ.

– Cô bé bằng tuổi con chúng ta đấy.

Martini hiểu ra điều gì đã làm chị lo lắng đến thế. Anh nắm lấy hông chị và ghì sát vào người, dịu dàng nói:

– Em nghe này, đây là tin tức trên đài địa phương, nếu vụ này nghiêm trọng đến thế thì mọi bản tin thời sự đã nhắc đến rồi.

– Có lẽ anh nói đúng. – Clea thừa nhận. – Dù sao thì, cô bé học trường anh đấy.

Lúc này trên tivi xuất hiện hình ảnh của một cô bé tóc hung với khuôn mặt đầy tàn nhang. Martini nhìn chị rồi lắc đầu.

– Đây không phải học sinh của anh.

– Anh bị sao thế?

Martini đã quên mất bàn tay băng bó của mình.

– À, không có gì đâu. – Anh nói.

Chị quan sát lòng bàn tay bị thương.

– Anh chảy máu nhiều đấy.

– Anh bị trượt chân xuống một sườn dốc và phải bám vội vào cành cây nên bị đứt tay. Nhưng vết thương nông thôi.

– Sao anh không đến bệnh viện? Có lẽ anh cần vài mũi khâu.

– Cần gì. – Martini rụt tay lại và đáp. – Không cần đâu. Chẳng có gì đâu mà. Anh sẽ đi rửa vết thương và thay băng, rồi em sẽ thấy, nó sẽ tự lành thôi.

Clea khoanh tay lại.

– Anh luôn cứng đầu như thế. Anh không bao giờ nghe theo lời người khác.

– Bởi vì khi em giận, trông em càng đẹp hơn.

Clea lắc đầu, nhưng không thể nén cười.

– Anh đi tắm đi thì có. Anh hôi như thú ấy!

Martini đưa bàn tay lên trán để chào theo kiểu nhà binh.

– Xin tuân lệnh!

– Nhanh lên đấy, bữa tối sắp xong rồi! – Clea đe trong lúc anh đi ra hành lang.

Trong phòng khách, hai vợ chồng ngồi im lặng nhìn nhau với bữa tối đã nguội trên bàn.

– Để em lên. Con bé sẽ nghe em.

Martini vươn tay ra vuốt ve bàn tay của vợ.

– Thôi nào, con bé sẽ xuống mà.

– Em đã gọi nó từ hai mươi phút trước, sau đó anh còn gõ cửa phòng nó. Em mệt mỏi vì chờ đợi rồi.

Martini định nói là chị chỉ làm tình hình tồi tệ thêm, nhưng anh luôn sợ xen vào sự cân bằng mong manh giữa mẹ và con gái. Clea và Monica có cách giao tiếp riêng. Hai mẹ con thường xuyên đối đầu với nhau, đôi khi vì những lý do thật vớ vẩn. Nhưng trong phần lớn trường hợp, hai người ra một thỏa thuận đình chiến ngầm, vì cả hai đều có cái tôi lớn nhưng vẫn phải tiếp tục chung sống dưới cùng một mái nhà.

Hai vợ chồng nghe thấy tiếng cửa phòng cô con gái mở ra rồi đóng lại, tiếp nối bằng những tiếng bước chân vang lên trên cầu thang. Monica tiến vào phòng khách trong bộ dạng đen tuyền, bao gồm cả chiếc áo gile thùng thình, và những vệt chì kẻ mắt làm ánh nhìn vốn dịu dàng của nó trở nên sắc lẻm. Nhưng có lẽ đó là điều nó muốn, Martini nghĩ thầm. Anh đã giải thích với vợ rằng Monica đang trải qua giai đoạn đen tối, nhưng Clea đáp trả rằng chuyện đó kéo dài quá lâu.

– Trông cứ như mụ góa ấy, thật không thể nào chịu nổi.

Hai mẹ con giống nhau như đúc, không chỉ về ngoại hình. Martini nhìn thấy ở hai người cùng một thái độ trẻ con, cùng một cách tiếp cận thế giới.

Monica ngồi vào bàn ăn mà không buồn nhìn bố mẹ. Con bé cúi gằm, chỗ tóc mái xòa xuống mắt như một tấm rèm bảo vệ. Sự im lặng của nó mang đầy tính thách thức.

Martini cắt món thịt quay chia cho hai mẹ con, phần mình để sau cùng. Anh cố gắng lôi kéo sự chú ý của Clea để chị không buông lời cằn nhằn, nhưng nhìn vẻ mặt vợ là anh biết chị sắp nổi cơn tam bành.

– Này con, ngày hôm nay thế nào? – Anh hỏi luôn trước khi trận cãi vã nổ ra.

– Như bình thường.

– Ba nghe nói con bị kiểm tra bài bất ngờ vào tiết Toán.

– Vâng.

Monica dùng nĩa nghịch thức ăn trên đĩa, chỉ cho vào miệng vài mẩu nhỏ.

– Con bị kiểm tra à?

– Vâng.

– Con được bao nhiêu điểm?

– Sáu. – Con bé đáp với giọng khiêu khích đúng như kiểu ăn nói trống không của nó.

Martini không muốn trách tội con. Xét cho cùng, con bé là người duy nhất không được có ý kiến trong quyết định chuyển nhà đến Avechot. Hai vợ chồng anh chỉ loáng thoáng đề cập lý do. Monica không còn cách nào khác ngoài chịu đựng lựa chọn phi lý và khó hiểu của ba mẹ, nhưng con bé thừa khôn lanh để biết mình đang bị buộc phải trả giá cho một sự trốn chạy.

Chuyện đó, Martini tự nhủ.

– Con phải tìm chuyện gì làm đi, Monica. – Clea lên tiếng. – Con không thể nhốt mình cả buổi chiều trong phòng như thế.

Martini thấy Monica không đáp, nhưng vợ anh không bỏ cuộc.

– Làm cái gì đó, cái gì cũng được. Đi trượt băng, tập gym, học chơi một loại nhạc cụ.

– Thế ai sẽ trả tiền cho con ạ?

Monica ngước mắt lên và nhìn thẳng vào mẹ. Nhưng Martini hiểu câu hỏi đó dành cho anh.

– Chúng ta sẽ tìm được cách, đúng không Loris?

– Ừ, tất nhiên rồi.

Câu trả lời của anh không có sức thuyết phục mấy. Monica nói đúng, với tiền lương của anh, điều đó là không thể.

– Con không thể cứ ru rú một mình mãi như thế.

– Con có thể tham gia hội thân hữu. Nó miễn phí.

– Mẹ chỉ nói là con cần kết bạn.

Monica đấm xuống bàn, làm muỗng nĩa kêu lanh canh.

– Con từng có bạn, nhưng xem nào: con đã phải bỏ bạn bỏ bè!

– Rồi con sẽ nhanh chóng có bạn khác. – Clea trấn an.

Martini nhận thấy Monica dao động một chút, như thể con bé không biết phải đáp trả như thế nào.

– Con muốn quay về, con muốn về nhà. – Monica nói.

– Cho dù con có muốn hay không, từ giờ trở đi nhà của chúng ta là ở đây.

Một lần nữa, những lời lẽ của Clea rất đanh thép, nhưng giọng điệu của chị để lộ sự yếu đuối.

Monica đứng dậy khỏi bàn rồi chạy lên cầu thang để một lần nữa giam mình trong phòng. Có tiếng cửa đóng sầm lại, sau đó tất cả chìm trong yên lặng.

– Thậm chí nó còn không thèm ăn cho xong bữa. – Clea bình phẩm.

– Lúc nãy anh có mang cho nó một ít đồ ăn rồi.

– Em không hiểu tại sao nó lại khó ưa như thế.

Thật ra Clea hiểu rất rõ, Martini hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Cũng như anh tin chắc rằng con gái mình sẽ không động vào chỗ thức ăn được anh tiếp tế. Dù sao thì đó cũng là hai chuyện khác nhau. Anh đóng vai trò người trung gian của hai mẹ con, nhưng trong mọi trường hợp, anh cảm thấy mình như một kẻ vụng về bên cạnh họ, thô ráp, phản ứng chậm và hãn hữu lắm mới cố gắng đưa ra ý kiến của mình. Với Monica, hình ảnh ông bố kiệm lời nhưng đồng cảm luôn phát huy tác dụng trước đây. Nhưng có gì đó trong gia đình anh đã đổ vỡ.

Dẫu vậy, anh tin mình có thể thu xếp được.

Clea trông như sắp khóc. Martini luôn nhận ra những khi chị rơi nước mắt do căng thẳng. Lần này thì chị khóc những giọt nước mắt đau đớn.

Do con bé mất tích kia, anh tự nhủ. Cô ấy nghĩ điều đó có thể xảy ra với Monica, vì cô ấy không còn hiểu rõ con bé như trước.

Martini cảm thấy áy náy. Bởi vì anh chỉ là một ông thầy giáo ở trường trung học, với một đồng lương còm cõi, bởi vì anh không thể cho hai người phụ nữ mình yêu quý nhất trên đời một cuộc sống khác và, cuối cùng, vì anh đã khóa chặt gia đình mình trong cái ngôi làng heo hút trên núi này.

Clea tiếp tục ăn, nước mắt rơi lã chã. Martini không muốn nhìn thấy chị trong tình trạng này nữa.

Đúng vậy, anh sẽ thu xếp mọi chuyện, sẽ chỉnh đốn tất cả. Anh tự hứa với lòng mình như thế.