- 11 -
25 tháng Mười Hai
hai ngày sau vụ mất tích
Buổi sáng ngày Giáng sinh, trung tâm làng Avechot vô cùng tấp nập. Xem ra mọi người đều quyết định để đến phút chót mới đi mua quà.
Martini lững thững đi giữa những dãy kệ của một hiệu sách, đọc lướt các nội dung trên bìa sau để tìm một quyển tiểu thuyết cho kỳ nghỉ lễ. Anh còn phải chấm bài và chưa điền xong sổ liên lạc của học kỳ một, nhưng vẫn muốn dành chút thời gian cho mình. Thật ra, anh còn nhiều việc phải làm trong nhà. Những việc không tên mà anh cứ khất lần đến nỗi Clea thiếu điều phải quát vào mặt anh. Chẳng hạn cái chòi trong vườn. Khi họ đi chọn nơi ở, vợ anh đã phải lòng không gian xanh phía sau ngôi nhà. Chị đã tính đến việc trồng rau hoặc trồng hoa hồng. Cái chòi ở trong tình trạng khá xập xệ, nhưng Martini đã đề xuất biến nó thành nhà kính trồng cây. Xui cho anh là Clea đã đón nhận đề xuất đó một cách nhiệt tình quá mức. Chị nghĩ anh không cần đợi đến hè để cải tạo nó, mà muốn nó sẵn sàng sử dụng ngay trong mùa đông này. Anh sẽ phải lao động nhiều giờ ngoài trời lạnh, nhưng có hề gì nếu được nhận một nụ cười biết ơn từ chị.
Đúng lúc đó, Martini thấy Clea đi vào hiệu sách và đưa mắt tìm chồng. Anh vẫy tay ra hiệu cho chị. Clea đang cầm một túi giấy buộc dây ruy băng, đôi mắt sáng rỡ.
– Thế nào, em tìm được rồi à? – Anh hỏi ngay khi chị đến gần.
– Đúng những thứ mà con bé cần. – Chị gật đầu đáp.
– Tốt. Con bé sẽ không ghét chúng ta nữa… ít nhất là trong chốc lát.
Hai người cùng cười.
– Thế còn em, em muốn gì?
– Em á, em đã có món quà của mình rồi. – Clea đáp và vòng tay quanh eo chồng.
– Thôi nào, chắc chắn em phải thích thứ gì đó chứ.
– “Em chẳng có cũng chẳng màng vui thú. Bởi anh là mọi thứ của em rồi.” – Chị đáp.
– Em đừng có dẫn thơ Shakespeare méo mó như thế nữa. Nói cho anh biết em muốn gì đi.
Anh nhận thấy nụ cười của Clea tắt ngấm. Chị đã trông thấy thứ gì đó phía sau lưng anh. Martini quay lại.
Cách chỗ hai người không xa, bà chủ hiệu sách đang dán lên quầy thu ngân một tờ giấy có hình ảnh của cô bé mất tích.
– Tôi không thể hình dung nổi hai vợ chồng Kastner đang đau đớn đến thế nào. – Bà ta nói với một chị khách hàng. – Trải qua những giờ phút này mà không biết số phận con gái mình ra sao.
– Đúng là bi kịch. – Người phụ nữ kia đồng tình.
Martini nhẹ nhàng nắm lấy cằm vợ và buộc chị quay nhìn đi hướng khác.
– Em có muốn mình đi ra không?
Clea gật đầu, răng cắn chặt môi dưới.
Sau đó ít lâu, Martini đứng trước cửa siêu thị, bên cạnh chiếc xe đẩy hàng chất đầy thực phẩm. Vợ chồng anh vừa tranh thủ đợt khuyến mãi Giáng sinh để mua hàng dự trữ cho cả tháng. Sau khi được nài nỉ, Clea đã quyết định vào chọn quà ở một hiệu bán quần áo. Anh đang chờ chị đi ra với món gì đó trong tay. Anh nhìn bàn tay trái băng bó của mình. Nó làm anh đau suốt đêm, đến nỗi viên thuốc giảm đau cũng không giúp anh ngủ được. Sáng nay anh lại thay băng, nhưng có lẽ anh phải cần đến kháng sinh vì vết thương có nguy cơ nhiễm trùng.
Martini tạm quên bàn tay mình khi trông thấy phía xa một khuôn mặt quen thuộc.
Priscilla đang ngồi trên lưng dựa của một băng ghế trước một quầy hotdog cùng vài người bạn. Cả bọn đùa giỡn với nhau, nhưng có vẻ hơi chán chường. Martini quan sát cô học trò xinh xắn nhất lớp từ xa. Cô bé vừa nhai kẹo cao su vừa cắn móng tay. Một cậu thanh niên thì thào gì đó vào tai Priscilla khiến cô mỉm cười ranh mãnh.
– Em đã phải huy động toàn bộ óc tưởng tượng để tìm ra một thứ thực sự làm em thích trong cửa hiệu đấy. – Clea nói khi đến đứng trước mặt Martini, trên tay cầm một túi mua hàng màu đỏ. – Tèn ten!
– Cái gì thế?
– Một chiếc khăn quàng siêu mịn bằng sợi acrylic.
Martini hôn lên môi chị.
– Anh biết ngay em sẽ chỉ trích chính món quà em tự chọn.
Clea nắm lấy tay anh rồi đẩy xe hàng. Chị có vẻ vui sướng.
– Tôi luôn nói thế này: trong làm ăn, mình phải biết nắm lấy cơ hội.
Odevis nói trong lúc tay thỉnh thoảng cời lửa trong lò sưởi đồ sộ bằng đá với một thanh củi.
Martini và Clea ngồi trên một chiếc trường kỷ màu trắng trong phòng khách. Dưới chân họ là tấm thảm lông cùng màu, còn trước mặt là cái bàn thấp bằng pha lê. Phía sau hai vợ chồng, phần còn lại của bữa tiệc vẫn đang nằm trên bàn trong lúc những ngọn nến trang trí màu đỏ đang lụi dần. Trong phòng còn một cây thông cao gần chạm trần nhà, trang trí lúc lỉu những tràng hoa và trái châu. Nhìn chung, mọi thứ trong ngôi nhà này toát lên vẻ xa hoa nhưng có phần hơi kệch cỡm.
– Nói không ngoa chứ tôi luôn nắm được dòng tiền sẽ đổ vào đâu. – Tay hàng xóm nhấn mạnh để củng cố lý thuyết của mình. – Nó là bản năng thôi. Có người có, người không.
Martini và vợ gật gù vì không biết phải nói gì.
– Cà phê sẵn sàng rồi đây. – Bà chủ nhà vui vẻ tuyên bố trong lúc tiến lại gần, trên tay là chiếc khay bạc với bốn cái tách.
Martini thấy chị ta vẫn còn đeo sợi dây chuyền bằng vàng nạm kim cương được chồng tặng, mặc dù bối cảnh này phù hợp với những thứ ít phô trương hơn. Màn mở quà đã diễn ra trước khi họ cùng ngồi vào bàn ăn. Hai vợ chồng Odevis không buồn bận tâm đến sự khó chịu mà họ gây ra cho khách mời. Họ chỉ muốn khoe khoang sự giàu có. Martini rất bực, nhưng Clea chưa tỏ ý muốn ra về. Anh tự hỏi vì sao. Chắc là vợ anh thực sự muốn kết bạn với cái đám trọc phú này.
Trong lúc người lớn nói chuyện, một cậu bé mười tuổi và một cô bé mười hai tuổi cùng chơi điện tử trước chiếc tivi màn hình plasma cỡ lớn. Âm lượng của trò chơi quá to, nhưng chẳng ai buồn nhắc nhở bọn trẻ vặn nhỏ tivi. Về phần mình, Monica ngả người trên một chiếc ghế bành, hai chân gác lên tay vịn, phô ra đôi giày dã ngoại mới tinh. Món quà Giáng sinh của ba mẹ không làm suy suyển lớp vỏ ốc của con bé, và lúc này con bé đã bấm điện thoại được ba tiếng đồng hồ, chẳng nói chẳng rằng.
– Một số người cứ làm như khu mỏ đã giết chết nền kinh tế của thung lũng, thật phi lý! – Odevis nói tiếp. – Theo tôi, đó là những người không đủ khôn ngoan để hưởng lợi từ nó. Mà nhân tiện, Clea này, tôi nghe nói trước khi đến Avechot, chị từng là luật sư phải không?
– Vâng. – Clea thừa nhận một cách khó nhọc. – Tôi làm trong một văn phòng luật sư trên thành phố.
– Chị không muốn tiếp tục hành nghề ở đây à?
Clea tránh không nhìn chồng.
– Cũng khó, ở một nơi mà chúng tôi chưa nắm rõ như thế này.
Sự thật là việc mở một văn phòng luật sư quá đắt đỏ đối với khả năng tài chính của gia đình.
– Thế thì tôi muốn đề xuất với chị thế này. – Odevis vừa nói vừa mỉm cười trước sự khích lệ của vợ. – Chị đến làm việc với tôi đi. Bọn tôi luôn cần một người có khả năng lo liệu các giấy tờ pháp lý. Chị sẽ là một thư ký hoàn hảo.
Clea không đáp. Chị cảm thấy khó nghĩ. Đã nhiều lần chị cãi cọ với chồng vì muốn tìm một việc làm. Martini không muốn chị an phận với một vị trí bán hàng, và công việc thư ký rõ ràng không phải là một bước tiến lớn.
– Rất cảm ơn anh. – Cuối cùng chị nói với một nụ cười chống chế. – Nhưng hiện tại tôi muốn dành toàn tâm toàn ý cho gia đình, vẫn còn nhiều việc cần làm. Phải nói rằng chuyển nhà là một công việc không bao giờ kết thúc.
Đúng lúc đó, Martini nhận thấy Monica đột ngột ngừng chúi mũi vào chiếc điện thoại di động, và sau khi đảo mắt trên trần, con bé chiếu vào mẹ một ánh mắt buộc tội.
Lời đề xuất cùng sự từ chối khiến không khí trở nên gượng gạo, và nó chỉ bị xóa đi khi tiếng chuông điện thoại réo vang khắp nhà.
Odevis đi nghe máy. Sau vài lời trao đổi với đầu dây bên kia, anh ta gác máy, rồi cầm lấy điều khiển tivi.
– Thị trưởng gọi. – Anh ta tuyên bố. – Ông ta bảo tôi xem truyền hình.
Nói đoạn Odevis chuyển kênh, phớt lờ sự phản đối của bọn trẻ đang chơi điện tử.
Xuất hiện trên màn hình plasma là khuôn mặt đau khổ của vợ chồng nhà Kastner.
Người bố của cô gái mất tích giơ ra trước máy quay một tấm ảnh con gái trong chiếc áo thụng màu trắng, cổ đeo thánh giá gỗ. Còn người mẹ thì nhìn thẳng vào ống kính.
“Con gái Anna Lou của chúng tôi rất ngoan, những ai biết cháu đều hiểu cháu có một trái tim nhân ái. Cháu rất yêu mèo và tin người. Ngày hôm nay, chúng tôi chỉ muốn nói với những ai chưa từng gặp cháu trong mười sáu năm qua rằng: nếu trông thấy cháu, hoặc biết cháu đang ở đâu, hãy giúp chúng tôi đưa cháu về nhà.”
Trong phòng khách nhà Odevis, và có lẽ là trong tất cả những ngôi nhà khác của Avechot, bầu không khí lễ hội tắt ngấm. Martini len lén quay sang phía vợ. Đôi mắt Clea mở to đầy sợ hãi, chị nhìn người phụ nữ kia như thể đang quan sát chính mình qua một chiếc gương.
Khi Maria Kastner nhắn gửi vài lời cho cô con gái sau đó, sự ấm áp biến mất, nhường chỗ cho cái lạnh giá buốt trong tim mọi người.
“Anna Lou… mẹ, bố và hai em thương con nhiều lắm. Dù con đang ở đâu, mẹ hy vọng con nghe thấy những lời này, và cảm nhận được tình yêu của cả nhà. Khi nào con về, bố mẹ sẽ tặng con chú mèo nhỏ mà con rất muốn có, Anna Lou, mẹ xin hứa… Chúa bảo vệ con, con gái bé bỏng của mẹ.”
Odevis tắt tivi và tự rót cho mình một ly whisky.
– Theo lời thị trưởng, một tốp cảnh sát cấp cao đã đến Avechot để chỉ huy cuộc điều tra. Một người trong số họ thường xuất hiện trên tivi.
– Ít nhất cũng có chuyển biến. – Vợ anh ta nói. – Tôi cảm thấy cảnh sát địa phương không tham gia nhiều vào cuộc tìm kiếm cho tới lúc này.
– Bọn họ chỉ giỏi viết giấy phạt thôi.
Odevis thừa biết điều đó: anh ta đã nhiều lần bị lập biên bản vì lái chiếc Porsche quá tốc độ.
Martini vừa uống cà phê vừa lắng nghe, không tham gia vào câu chuyện.
– Dù sao thì, – Odevis nói tiếp, – cá nhân tôi không tin vào câu chuyện thánh nữ đoan trang mà họ đang kể khắp nơi. Theo tôi, Anna Lou có giấu giếm một điều gì đó.
– Sao anh có thể nói như thế được? – Clea nổi xung.
– Bởi vì luôn luôn là như thế. Biết đâu con bé bỏ nhà đi vì trót có bầu với thằng nào. Chuyện đó vẫn xảy ra ở độ tuổi này mà. Ăn ngủ với nhau để rồi hối không kịp.
– Vậy bây giờ cô bé đang ở đâu, theo suy nghĩ của anh?
– Làm sao tôi biết được! Nó sẽ quay về. Bố mẹ nó và toàn bộ cái hội thân hữu kia sẽ tìm cách làm cho vụ việc chìm xuồng.
Clea nắm tay Martini, đúng bàn tay bị thương của anh. Chị siết chặt lấy nó, không quan tâm tới vết thương. Martini cố chịu đau, anh không muốn vợ cãi cọ. Với những người như Odevis thì có nhiều lời cũng chỉ vô ích. Quả nhiên, tay hàng xóm không ngại nói nốt suy nghĩ của mình.
– Tôi á, tôi dám cá đó là một trong những gã ngoại quốc thỉnh thoảng vẫn đến đây để tìm việc làm. Cần nói rõ là tôi không bài ngoại nhé. Nhưng theo tôi, cần phải hạn chế sự xâm nhập của những kẻ đến từ những quốc gia mà tình dục bị cấm đoán. Rõ ràng bọn chúng sẽ giải tỏa nhu cầu của mình với con cái chúng ta.
Martini tự hỏi sự bài ngoại của Odevis đến từ đâu trước khi cất lời, anh thấy cần nói rõ rằng vợ chồng anh không như thế. Clea chỉ chực bùng nổ, nhưng may thay Odevis đã chuyển hướng sang anh.
– Thế còn anh, Loris, anh nghĩ sao?
Martini không vội đáp.
– Cách đấy vài ngày, khi tôi và Clea bàn luận về cái tin này, tôi đã nói với cô ấy rằng Anna Lou có lẽ chỉ bỏ nhà đi, và mọi việc đâu sẽ lại vào đấy sớm thôi. Nhưng giờ đây, tôi nghĩ như thế là hơi lâu… Chúng ta không thể loại trừ có gì đó đã xảy ra với cô bé.
– Phải, nhưng nó là cái gì mới được? – Odevis hỏi dồn.
Martini biết điều anh nói ra sẽ càng làm Clea thêm lo lắng.
– Tôi là một người cha, và ngay cả một người cha tuyệt vọng cũng luôn giữ một chút hy vọng, nhưng tôi nghĩ gia đình Kastner nên chuẩn bị đón nhận điều tồi tệ nhất.
Câu nói của anh làm mọi người chết lặng. Không phải vì nghĩa của nó, mà vì giọng điệu mà anh sử dụng. Một lời khẳng định, không có chút hoài nghi nào.
– Năm sau chúng ta lại họp mặt như thế này nhé? – Odevis đề xuất trong lúc quàng tay qua vai vợ trên ngưỡng cửa căn biệt thự hoành tráng của họ.
– Tất nhiên rồi. – Martini đáp với giọng không mấy chắc chắn.
Monica đã vào nhà trước đó, bỏ mặc bố mẹ chào từ biệt gia đình hàng xóm.
– Tốt. – Odevis đáp. – Cứ thế nhé.
Martini và vợ ra về, tay trong tay. Trong lúc băng qua đường, họ nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng. Clea lập tức dịch người ra xa.
– Sao thế? Em bị làm sao à?
– Chỉ vì anh ta đề nghị em làm thư ký, đúng không? – Chị tức giận hỏi.
– Gì cơ? Anh không hiểu…
– Khi anh nói như thế về gia đình Anna Lou. Rằng bọn họ nên chờ đợi điều xấu nhất…
– Rồi sao? Anh nghĩ như vậy thật mà.
– Không, anh cố tình nói như thế. Anh muốn trừng trị em, vì em đã không từ chối lời đề nghị của Odevis một cách thẳng thừng.
– Anh xin em đấy, Clea.
– Đừng có bảo em giữ bình tĩnh! Anh thừa biết câu chuyện này khiến em bận lòng đến thế nào mà. Hay anh đã quên chúng ta cũng có một cô con gái mười sáu tuổi, và tất cả chuyện này xảy ra tại chính nơi mà chúng ta đã nhất quyết đưa nó tới, bất chấp mong muốn của nó?
Clea khoanh tay lại, toàn thân run lên, nhưng Martini biết cái lạnh không phải là nguyên do duy nhất.
– Được rồi, em đúng. Anh lẽ ra không nên nói như thế.
Clea nhìn thẳng vào mắt chồng và nhận ra anh hối tiếc thật sự. Chị xích lại gần, rồi ngả đầu lên ngực anh. Martini vòng tay ôm vợ để sưởi ấm cho chị. Clea ngước lên để tìm kiếm ánh mắt anh.
– Em xin anh đấy, hãy nói là anh không thực lòng nghĩ như thế đi.
– Anh không thực lòng nghĩ như thế. – Martini nói dối.