← Quay lại trang sách

- 12 -

27 tháng Mười Hai

bốn ngày sau vụ mất tích

Họ đến theo nhóm, hoặc đi một mình. Một số còn dẫn theo gia đình. Đến và đi liên tục, nhưng có tổ chức. Họ tiến lại gần ngôi nhà, đặt xuống đất một chú mèo nhỏ bằng vải, bằng gốm, hoặc nhồi bông. Ánh sáng từ những ngọn nến chập chờn hắt lên gương mặt họ. Họ trầm tư giữa đại dương ánh sáng ấm áp trong đêm tối lạnh lùng, và họ tìm thấy sự an ủi.

Clea đã thấy qua tivi hình ảnh đoàn người hành hương tự phát trước cửa ngôi nhà của gia đình Kastner, và lập tức yêu cầu chồng đi cùng mình.

Monica ở nhà, nhưng con bé đã tặng một trong những con thú bông yêu thích nhất của mình để mẹ mang đến làm quà tặng cho cô bé mất tích.

Một con mèo bông nhỏ màu hồng.

Clea và con gái đã gần gũi nhau hơn. Quyền năng của cái ác đã dẫn tới một thứ khác. Martini thầm nghĩ. Nó giống như một niềm an ủi trong cuộc sống của những con người xa lạ và họ tái phát hiện giá trị thực của nhiều thứ. Vì sợ mất nhau, họ vội vàng trân quý chúng, trước khi bị người nào đó, hoặc điều gì đó tước đoạt mất. Gia đình Kastner đã không kịp làm như vậy. Họ đảm nhận vai trò bạc bẽo là người đầu tiên trong chuỗi mắt xích và truyền thông điệp cho người khác.

Martini ngồi trong chiếc xe đậu cách ngôi nhà nơi Anna Lou lớn lên chừng trăm mét. Sợi dây khoanh vùng của cảnh sát ngăn không cho xe cộ đến gần hơn. Mọi người lúp xúp đi bộ. Clea hòa vào đám đông, còn anh thích ngồi chờ hơn.

Bàn tay băng bó đặt trên vô lăng, Martini quan sát khung cảnh qua kính chắn gió.

Có nhiều chiếc xe thùng của các đài truyền hình hoặc của các nhóm phóng viên biệt phái, mỗi chiếc được chiếu sáng bằng một ngọn đèn rọi nhỏ. Họ đang kể lại chuyện quá khứ và hiện tại trong sự mù mờ về tương lai. Chiến thuật để chiếm người xem, bỏ mặc tấm màn bí ẩn bao trùm toàn bộ câu chuyện. Phóng viên, thợ săn ảnh và nhà báo tranh nhau lao đến đây, bị hấp dẫn bởi mùi của sự đau đớn, thứ còn mạnh hơn mùi máu. Nỗi đau của những người khác tạo ra thứ mùi hương rất lạ, đậm đặc và xót xa, nhưng cũng đầy quyến rũ.

Và những con người tầm thường. Lắm kẻ hiếu kỳ, nhưng cũng có đông đảo những người khác đến đây để cầu nguyện. Martini chưa bao giờ là một người ngoan đạo, do vậy anh khá bất ngờ khi thấy trong những giờ phút khốn khó người ta có thể phó thác cho Chúa một cách mù quáng đến thế. Một cô bé mười sáu tuổi đã biến mất, gia đình cô bé chìm trong đau đớn từ vài ngày nay. Một Chúa trời tốt thực sự sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó, thế nhưng nó đã xảy ra. Vậy thì vì sao chính Chúa trời đã để cho chuyện đó xảy ra lại phải đi thu xếp mọi chuyện? Cho dù ông ta có tồn tại thì ông ta cũng sẽ không làm. Ông ta sẽ để cho mọi thứ đi theo diễn biến tự nhiên của chúng. Và bởi vì tự nhiên đã dự trù rằng sự sinh tiếp nối bằng sự diệt, Anna Lou Kastner có thể là vật hy sinh trong con mắt của thượng đế. Chìa khóa có lẽ chính là đây: sự hy sinh. Không có hy sinh, sẽ không tồn tại đức tin, không tồn tại các vị tử vì đạo. Và xét cho cùng, ngay tại đây, người ta đã bắt đầu phong thánh cho cô bé.

Đúng lúc đó, một nhóm học sinh đi ngang qua chiếc xe trắng. Martini nhận ra Priscilla. Cô bé đi cùng các bạn, hai tay đút túi chiếc áo gió màu xanh lá cây, lưng gù lại. Nom cô có vẻ buồn.

Martini ngập ngừng trong giây lát, rồi rút chiếc ví từ túi quần sau ra. Anh mở ví và nhìn mẩu giấy mà Priscilla đã ghi số điện thoại của mình với hy vọng được nhận cuộc gọi quý báu từ lớp học diễn xuất. Martini cầm lấy điện thoại và soạn một tin nhắn. Rồi anh nhìn cô bé, chờ đợi.

Priscilla đang chuyện trò với một cô bạn thì điện thoại di động rung lên hoặc kêu khẽ. Martini thấy cô bé thò tay vào túi áo rồi quan sát màn hình điện thoại hồi lâu. Priscilla đang xem tin nhắn, vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của cô bé, tiếp nối bằng sự khó chịu. Cuối cùng, cô cất điện thoại đi mà không kể gì với các bạn. Nhưng rõ ràng Priscilla vẫn đang ngẫm nghĩ về tin nhắn của anh.

Clea xuất hiện bên cạnh cửa xe sau khi quay ra từ ngôi nhà của gia đình Kastner. Martini chồm người tới mở cửa xe cho chị. Clea trèo vào trong xe.

– Thật đau lòng. – Chị nói. – Bố mẹ của cô bé đã bước ra để cảm ơn mọi người. Tất cả đều xúc động. Lẽ ra anh nên đến đó.

– Anh không thích.

– Anh có lý. Chuyện này không hợp với bản tính của anh… Nhưng anh có thể giúp họ đấy.

Martini nhận ra vẻ van nài trong đôi mắt vợ.

– Em nói vậy là sao?

– Em nghe nói các nhóm tìm kiếm trên núi đang hình thành. Trong sáu tháng qua, anh đã khảo sát kỹ lưỡng khu vực này khi đi dã ngoại, đúng không nào? Thế nên anh có thể…

– Đồng ý. – Anh ngắt lời chị với một nụ cười.

Clea ôm chầm lấy cổ Martini và đặt một nụ hôn thật kêu lên má anh.

– Em biết mà, anh là một người tử tế.

Martini khởi động chiếc xe. Trong lúc lùi xe ra khỏi chỗ đậu, anh lén vợ nhìn một lần cuối về phía Priscilla.

Cô bé đã lại chuyện trò với các bạn như thể không có gì xảy ra.

Và không trả lời tin nhắn của anh.