← Quay lại trang sách

- 13 -

31 tháng Mười Hai

tám ngày sau vụ mất tích

Các đội tìm kiếm sử dụng một phương pháp khá đặc biệt.

Những người tình nguyện chầm chậm tiến lên theo hàng ngang, tối đa hai mươi người đàn ông, mỗi người cách nhau ít nhất ba mét, giống như cách các nhóm cứu hộ đi tìm nạn nhân sau mỗi vụ lở tuyết. Tuy nhiên, thay vì được trang bị gậy chống, họ được huấn luyện để sử dụng đôi mắt rà soát khu vực mình đảm trách theo những đường kẻ vô hình của một hình chữ nhật hoàn hảo mà người ta gọi là khung tìm kiếm.

Mục đích của họ dĩ nhiên không phải là tìm kiếm một thi thể bị chôn vùi, vì đã có lũ chó. Thứ họ đi tìm trước hết là một dấu vết, một manh mối cho phép xác định vị trí hiện tại của nạn nhân.

Anna Lou vẫn chưa được chính thức coi là một nạn nhân, Martini nghĩ bụng trong lúc cùng với những người khác men theo một sườn dốc, dưới tán rừng. Nhưng cô bé đã trở thành như thế, như một sự thăng cấp trên thực địa. Từ giờ mọi người đã tin rằng kết cục của chuyện này sẽ không vui vẻ. Và trong thâm tâm, thật đáng xấu hổ thay, tất cả đều trông đợi chuyện đó. Mọi người chờ đợi một kết thúc bi thảm. Họ muốn được thất vọng.

Martini tham gia vào chiến dịch tìm kiếm từ vài ngày nay. Các đội vẫn được hướng dẫn bởi một cảnh sát viên. Để mức độ tập trung không bị giảm sút, họ đổi vị trí cho nhau mỗi ba mươi phút. Mỗi phiên tìm kiếm kéo dài bốn giờ cả thảy.

Trong ngày cuối cùng của năm, phiên tìm kiếm của Martini bắt đầu vào đầu giờ chiều. Nó là phiên tìm kiếm ngắn nhất, vì vào lúc 15 giờ, mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, đánh dấu chấm hết cho các hoạt động khảo sát khu vực của tình nguyện viên, những người không được trang bị để tìm kiếm trong bóng tối.

Những buổi tìm kiếm đầu tiên diễn ra trong im lặng hoàn toàn, mọi người không nói tiếng nào. Nhưng rồi sau đó, một bầu không khí bằng hữu đã được thiết lập: một số người tự cho mình quyền tám chuyện hoặc tệ hơn là mang theo thức ăn và bia, như thể đây là chuyến dã ngoại. Mặc dù vậy, chẳng ai buồn ngăn họ lại.

Vẫn chưa có dấu vết nào của Anna Lou. Cũng như của tên bắt cóc bí ẩn.

Để giữ lời hứa với vợ và làm tròn phận sự, Martini không kết thân với bất kỳ ai. Anh ở trong khu vực của mình, không nói chuyện với những người khác – vốn toàn ngồi lê đôi mách là chủ yếu.

Ngày hôm nay, anh nhận thấy bầu không khí có sự đổi khác. Mọi người chú tâm hơn và chuyên cần hơn. Nguyên nhân là sự có mặt của Bruno Kastner. Người cha của cô bé mất tích vẫn tham gia vào công tác tìm kiếm, nhưng họ chưa bao giờ giáp mặt. Sau khi họp cùng với hội thân hữu, anh ta đã gia nhập đội của Martini. Khi quan sát Bruno, anh nhận thấy bất chấp tình trạng căng thẳng đang trải qua, anh ta có một nội lực khó tin. Anh ta không sợ tìm thấy một dấu hiệu chấm dứt hy vọng về cô con gái. Có lẽ với anh ta nó là một sự giải phóng. Martini tự hỏi mình sẽ cư xử như thế nào nếu ở vào địa vị của Bruno. Anh không có câu trả lời. Cảm giác day dứt của sự mất mát phải tự trải qua mới hiểu được.

Khi kết thúc đợt tìm kiếm, các tình nguyện viên quay về điểm xuất phát. Các đội trưởng lần lượt báo cáo tại một căn lều dựng giữa một trảng đất trống. Những khu vực đã khảo sát được đánh dấu trên một tấm bản đồ lớn. Một số khu vực khó tiếp cận nhất đòi hỏi một lượt rà soát khác của các nhóm. Sau đó họ lập chương trình cho ngày hôm sau.

Các tình nguyện viên đậu xe ở cách đó không xa. Họ sửa soạn để quay về nhà. Martini thì đang dựa người vào cốp xe để tháo đôi giày dính đầy bùn.

– Mọi người nghe đây. – Người trưởng nhóm nói to, và mọi người lập tức tụ tập lại quanh ông ta. – Tôi đã trao đổi với phòng tác chiến, họ cho biết dự báo thời tiết rất xấu. Từ đêm nay, trời sẽ mưa trong vòng ít nhất bốn mươi tám tiếng, do vậy chúng ta sẽ phải tạm dừng hoạt động tìm kiếm cho tới ngày 2 tháng Một.

Mọi người tiếp nhận cái tin một cách bực dọc. Một số người đã phải đi nhiều cây số để đến đây, chi phí tự chịu, bỏ mặc gia đình. Đây là một đòn mạnh giáng vào họ.

Trưởng nhóm tìm cách xoa dịu sự bất mãn.

– Tôi biết với các anh chuyện này không thành vấn đề, nhưng chúng ta không thể tiến hành công việc một cách đàng hoàng dưới điều kiện như thế. Chúng ta sẽ chỉ phí công vô ích, tin tôi đi.

Cuối cùng ông ta cũng thuyết phục được mọi người. Martini nhìn họ tiu nghỉu quay ra xe. Nhưng một tốp nhỏ còn nán lại trên đường.

Đứng giữa họ là Bruno Kastner.

Họ đi ngang qua chỗ anh ta, từng người một, để bắt tay, hoặc vỗ nhẹ vào vai. Martini đáng lẽ cũng nhập bọn để bày tỏ sự đoàn kết với người cha của Anna Lou, nhưng anh không làm thế. Anh nán lại bên cạnh chiếc xe hai cầu. Sau đó, không để mọi người chú ý tới mình, anh leo lên xe và ra về trước tiên.

Đứng trên hành lang với chiếc áo choàng tắm khoác trên người và đôi dép bông dưới chân, anh đã gõ cửa phòng tắm dồn dập từ ít nhất mười phút đồng hồ. Từ trong phòng vọng ra tiếng một bài nhạc rock, nhưng không có ai trả lời. Martini đã hết kiên nhẫn.

– Con sắp xong chưa?

Clea bước lên từ cầu thang, trên tay là một chồng quần áo sạch.

– Nó giam mình cả tiếng đồng hồ trong đó rồi. Nó đang làm gì vậy?

– Làm đẹp. – Vợ anh mỉm cười đáp, trước khi hạ giọng nói thêm. – Tối nay nó được mời dự tiệc.

– Ai mời?

– Không quan trọng, đó là dấu hiệu tốt, đúng không anh? Con bé bắt đầu có bạn.

– Nghĩa là chỉ có hai ta đón năm mới cùng nhau?

– Anh đang có ý đồ gì đấy, thầy giáo của em? – Clea nháy mắt hỏi.

– Chúng ta vẫn có thể tự đãi nhau một chiếc pizza và một chai vang mà, đúng không?

Khi Clea đi ngang qua chỗ anh, Martini thừa cơ véo mông chị.

Monica rời nhà tầm 8 giờ tối. Con bé vẫn mặc toàn đồ màu đen, nhưng chí ít cũng đã chuyển từ quần dài thành váy ngắn. Nhìn Monica, Loris Martini nhận ra con mình chẳng mấy chốc mà trở thành phụ nữ đến nơi. Chuyện đó sẽ xảy ra vào một ngày không báo trước. Cô bé gái vẫn rúc vào vòng tay ba mỗi khi dông bão nổi lên rồi sẽ có lúc không cần đến sự bảo vệ của anh nữa. Nhưng Martini biết con bé sẽ luôn cần đến anh. Chỉ cần anh tìm ra cách thức giám sát con bé mà không bị nó nhận ra.

Trong khi Clea đi tắm, Martini chạy ra tiệm pizza ở góc đường để đặt hai chiếc pizza capricciose mang về. Lúc vào trong nhà, anh thấy chị đang duỗi người trên trường kỷ trong bộ pyjama mềm mại bằng vải flanelle, một chiếc chăn đắp trên đôi chân.

– Anh tưởng chúng ta sẽ có một buổi tối vui thú? – Anh phản đối.

Clea mở hé lớp áo pyjama để cho anh thấy bộ đồ ngủ bằng ren màu đen mà chị mặc bên trong.

– Đừng bao giờ quá tin vào vẻ bề ngoài. – Chị nói.

Martini tiến lại gần, đặt bánh pizza xuống bàn, rồi dùng hai bàn tay đỡ lấy khuôn mặt chị. Sau một cái hôn dài và nồng nhiệt, chị không nói không rằng, dắt tay anh lên gác, về phía phòng ngủ của hai vợ chồng.

Đã bao lâu rồi họ không làm tình như thế này? Martini tự hỏi trong lúc nằm dài bên cạnh vợ, mắt nhìn lên trần nhà. Hai người không một mảnh vải che thân. Tất nhiên vẫn có những lần sinh hoạt tình dục sau chuyện đó. Nhưng đây là lần đầu tiên anh không nghĩ đến nó trong lúc họ làm tình. Họ gặp khó khăn trong việc tìm lại một sự đồng điệu, hoặc đơn giản là sự ham muốn. Lúc đầu, họ quấn lấy nhau một cách bạo liệt, như thể trả thù. Nó đã trở thành một cách thức để trách móc nhau mà không cãi lộn. Cuối cùng họ luôn mệt nhoài.

Nhưng tối nay thì khác.

– Anh có nghĩ con mình đang hạnh phúc không? – Clea hỏi thẳng.

– Monica đang ở tuổi ẩm ương. Những đứa ở tuổi này đều như thế cả.

– Không, câu trả lời nửa vời của anh không làm em hài lòng. Anh có thấy tối nay con bé vui vẻ đến thế nào khi rời khỏi nhà không?

Chị nói đúng, một bầu không khí sảng khoái đã tràn ngập khắp ngôi nhà, sau một thời gian dài.

– Anh đã hiểu ra một điều nhờ chuyện đã xảy ra cho cô bé kia, Anna Lou ấy.

Clea có vẻ chú ý hơn.

– Người ta luôn có ít thời gian để hiểu con cái. Lúc này đây, bố mẹ của cô bé kia chắc chắn đang tự vấn xem họ đã sai ở đâu, lỗi lầm nào đã dẫn tới sự thống khổ này, thời điểm nào trong cuộc sống trước đây họ đã chệch hướng và ra nông nỗi này… Sự thực là chúng ta không có thời gian để tự hỏi xem con cái chúng ta có hạnh phúc hay không, bởi vì còn những việc khác quan trọng hơn phải làm: tự hỏi xem chúng ta có hạnh phúc vì bọn trẻ hay không, và bảo đảm rằng các sai lầm của chúng ta không ảnh hưởng đến chúng.

Clea có lẽ đã nghĩ rằng anh đang đổ lỗi cho chị, nhưng không tỏ ra cho anh thấy. Chị hôn anh, và thấy dễ chịu vì suy nghĩ của anh.

Họ đi xuống bếp ăn món pizza nguội và uống món vang đỏ mà anh để dành cho những dịp đặc biệt bằng hai chiếc cốc cọc cạch. Martini kể chuyện các đồng nghiệp trong trường để làm chị cười. Tưởng như hai người đã quay về thời kỳ đại học, khi họ hết tiền vào cuối tháng và phải chia nhau một hộp cá ngừ trong căn buồng thuê trọ chung.

Anh yêu chị biết bao. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho chị. Bất cứ điều gì.

Đêm đó hai người chú tâm vào nhau đến nỗi họ không nhận ra đã qua nửa đêm và năm mới đã bắt đầu. Cơn mưa nặng hạt đưa họ quay về thực tại.

– Em sẽ gọi Monica. – Clea tuyên bố và đứng lên để đi tìm điện thoại di động. – Mưa to thế này chắc anh phải đi đón nó thôi.

Cô sinh viên đại học thoắt cái đã trở lại là một người vợ, người mẹ như bấy lâu nay. Martini chứng kiến sự biến đổi đó trong lúc chị im lặng chờ đầu dây bên kia hồi đáp. Rồi chị co người trong chiếc áo cardigan cũ, chiếc áo mà chị chỉ mặc trong nhà. Chị không lạnh, mà sợ.

– Em không gọi được cho con bé.

– Mới vừa qua nửa đêm, mọi người ai cũng gọi điện chúc mừng năm mới làm nghẽn mạng, bình thường mà em.

Clea phớt lờ anh và cố gọi một lần nữa, nhưng hoài công.

– Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé thì sao?

– Em sợ vô lý rồi.

– Để em gọi cho chỗ tổ chức tiệc.

Martini mặc kệ chị. Clea tìm được số máy bàn và gọi điện.

– Gì cơ? Con bé không hề đến á?

Câu hỏi vang lên thảng thốt. Trong lúc đầu óc chị điểm qua một loạt những kịch bản thảm họa, vẻ mặt Clea thay đổi nhanh chóng theo hướng tiêu cực dần. Khi chị gác máy, sự lo lắng đã trở thành nỗi kinh hoàng.

– Họ nói con bé không đến.

– Nào nào, em bình tĩnh lại đi, hãy nghĩ xem con bé có thể đi đâu. – Martini nói.

Nhưng khi anh tiến đến gần chị, Clea kiên quyết đẩy anh ra.

– Anh phải đi tìm con bé, Loris. Hãy hứa với em là anh sẽ tìm được con bé.

Martini chạy xe hơi lòng vòng khắp Avechot mà không biết phải đi đâu. Cơn mưa đã làm đường phố vắng bóng khách bộ hành. Nước mưa làm anh không quan sát được rõ, vì cần gạt nước không hoạt động hiệu quả.

Anh nhanh chóng nhận ra cơn hoảng loạn của Clea đã lây sang mình. Anh cũng bắt đầu thấy một sự liên hệ rùng rợn giữa Monica và Anna Lou.

Không, không thể nào, Martini tự nhủ để xua ý nghĩ đó đi.

Hai mươi phút đã trôi qua kể từ khi anh rời nhà. Hai mươi phút dài vô tận. Chẳng bao lâu nữa vợ anh sẽ gọi điện thoại để hỏi thăm tin tức, anh chắc chắn như thế. Và anh không có gì để thông báo với chị.

Monica đã biến vào hư không. Cảnh sát sẽ phát cảnh báo. Chương trình thời sự sẽ đưa tin. Các tình nguyện viên sẽ tìm kiếm trong rừng.

Không, chuyện đó sẽ không xảy ra. Không phải với con bé.

Nhưng thế giới này vốn đầy rẫy quái vật. Những con quái vật mà ta không thể ngờ tới.

Anh nghĩ đến bố của Anna Lou, anh hình dung cảnh anh ta nhận được những cái vỗ vai động viên. Anh nhớ lại ánh mắt cam chịu của anh ta. Bởi vì một người làm cha làm mẹ luôn biết được sự thật, dù không thể chấp nhận nó. Sáng hôm nay, anh đã tìm cách đặt mình vào vị trí của anh ta, nhưng không được. Vậy còn bây giờ?

Mình phải tìm ra con bé. Mình đã hứa rồi. Mình không thể đánh mất Clea. Không thể đánh mất một lần nữa.

Anh phải tỉnh táo, nhưng điều đó gần như bất khả thi.

Rồi anh nảy ra ý định quay lại điểm xuất phát. Buổi tiệc.

Năm phút sau, anh đã đứng trước cửa ngôi biệt thự nhỏ, nơi văng vẳng phát ra những âm thanh của một thứ âm nhạc mạnh bạo và dồn dập. Anh bấm chuông, rồi gõ cửa nhiều lần. Trong lúc anh đứng chờ, cơn mưa lạnh giá làm tóc tai và quần áo anh ướt đẫm. Khi rốt cuộc cũng có người ra mở cửa, anh điên cuồng lao vào trong nhà.

Trong phòng khách, khoảng sáu mươi thanh niên đang chen chúc nhau. Một số nhún nhảy, số khác ngả ngốn trên những chiếc trường kỷ. Tiếng nhạc lớn đến nỗi người ta không thể nói chuyện được, nhưng rượu làm tất cả thư giãn. Bóng tối và mùi khói thuốc lá đặc quánh làm anh không nhìn rõ mặt người.

Cuối cùng Martini cũng nhận ra hai, ba học sinh của mình, trong đó có Lucas, cậu thanh niên cá biệt có hình xăm sau lỗ tai.

– Thầy! Chúc mừng năm mới nha! – Lucas cất tiếng với hơi thở nồng mùi rượu khi Martini tiến đến.

– Em có thấy con gái tôi không?

Lucas tỏ vẻ nghĩ ngợi.

– Xem nào… Gái ấy như thế nào? Thầy mô tả được không?

Martini rút tấm ảnh Monica trong ví ra.

– Nó đây, em có nhận ra nó không?

– Kháu đấy. – Lucas bình phẩm để chọc tức anh. – Biết đâu gái ấy đang ở đây đêm nay?

Nhưng Martini không muốn đùa giỡn. Anh tóm lấy chiếc áo thun đẫm mồ hôi và xô mạnh Lucas vào bức tường gần nhất. Anh chưa bao giờ phản ứng như vậy, ít nhất là ở nơi đông người. Nhiều cái đầu quay về phía họ.

– Ê, có đánh nhau! – Một giọng nói thông báo.

Một nhóm người quây lấy họ. Nhưng Martini chỉ nhìn xoáy vào Lucas.

– Thế nào, em có thấy con gái tôi hay là không?

Cậu thanh niên không quen bị đối xử như thế, rõ ràng cậu ta không muốn bị mất mặt.

– Tôi sẽ kiện ông, vì chuyện này. – Lucas nói với một nụ cười đe dọa.

– Tôi sẽ không nhắc lại.

Bằng một cử chỉ dứt khoát, Lucas hất tay anh ra.

– Đúng, tôi biết con bé đang ở đâu. – Cậu ta thừa nhận, trước khi tiếp lời với giọng đắc thắng. – Nhưng ông sẽ không thích chuyện này đâu.

Trời đã tạnh mưa khi Martini tiến gần đến ngôi nhà. Ánh đèn trong nhà đã tắt. Chuông cửa vang lên trong sự im lặng tuyệt đối. Rồi ai đó bật một ngọn đèn trong hành lang.

Martini quan sát cảnh tượng qua lớp kính mờ của cánh cửa: một ảo ảnh, hay đúng hơn là một ác mộng.

Một thanh niên ngực trần, da dẻ nhẵn nhụi ra mở cửa cho anh. Cậu ta đi chân trần, trên người mặc độc một chiếc quần thể dục. Phía sau lưng cậu ta, Monica ló đầu ra qua một cánh cửa phòng ngủ. Con bé có mặc đồ, nhưng mái tóc xõa tung đã tố cáo tất cả.

Trên đường về, lúc đầu hai cha con không nói nhau lời nào. Martini chỉ thông báo với vợ qua điện thoại rằng mọi chuyện đã ổn, họ đang về nhà, mà không nói gì thêm.

– Bữa tiệc chán òm nên bọn con bỏ đi. – Monica chống chế.

Martini im lặng.

– Bọn con ngủ quên. Con xin lỗi.

Martini điên tiết nắm chặt lấy vô lăng, mặc kệ cơn đau nơi bàn tay băng bó.

– Con có hút không? – Anh gằn giọng hỏi.

– Ba nói gì?

– Con thừa biết ba nói gì. Con có dùng ma túy không?

Con bé lắc đầu, nhưng thừa biết có nói dối cũng vô ích.

– Con không biết cái đó là gì, nhưng con thề là không có chuyện gì khác xảy ra cả.

Martini cố gắng giữ bình tĩnh.

– Dù sao thì con cũng sẽ phải tự mình giải thích mọi chuyện với mẹ.

Khi anh dừng xe trên lối đi, Clea đã đứng sẵn ở cửa, co ro trong chiếc áo cardigan. Monica bước xuống xe trước. Martini quan sát con bé chạy về phía ngôi nhà. Clea dang rộng vòng tay và ôm chặt Monica vào lòng. Một cái ôm tha thứ. Anh nhìn cảnh tượng đó qua lớp kính chắn gió, không dám làm nó bị gián đoạn bởi sự hiện diện của mình. Anh lại nghĩ đến sự việc đã xảy ra với gia đình mình mới sáu tháng trước, khi anh suýt mất tất cả.

Chuyện đó.

Không, nó sẽ không xảy ra nữa. Không bao giờ nữa.