← Quay lại trang sách

- 14 -

3 tháng Một

mười một ngày

sau vụ mất tích

Dự báo thời tiết đã đúng. Mưa rơi không ngớt suốt hai ngày trời.

Nhưng vào sáng ngày thứ ba mặt trời đã xuất hiện một cách yếu ớt sau làn mây trắng đục.

Martini đã quyết định đây là thời điểm thuận lợi để tập trung vào cái chòi trong vườn. Anh muốn lái sự chú ý của Clea ra khỏi cô bé mất tích, do vậy chủ đề làm vườn và nhà kính rất hợp tình hợp cảnh. Vợ anh không có việc gì để làm và suốt ngày ngồi xem những chương trình truyền hình khai thác vụ Anna Lou Kastner. Thiếu một sự thật chính thức và chắc chắn, mỗi người đều cho mình cái quyền được trình bày phiên bản của riêng họ. Các chuyên gia không phải là người duy nhất nên ý kiến: người ta mời cả các ngôi sao hạng xoàng, hoặc các nhân vật trong giới showbiz. Đúng là trò hề. Người ra đưa ra những giả thiết điên rồ và kỳ dị nhất, từng khía cạnh nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của Anna Lou được phân tích và mổ xẻ như thể chúng có thể che giấu chìa khóa giải vụ bí ẩn.

Tất cả những cái đó cho cảm giác như sự bàn tán này có thể kéo dài mãi mãi.

Ở nhà của Martini, giờ đây tivi được mở liên tục như một thứ âm thanh nền. Sáng nay anh đến cửa hiệu ngũ kim để mua vải bạt, tôn, cùng một loạt ốc vít, êtô để siết cáp. Trong lúc Martini cho tất cả vào cốp xe, một tiếng động khiến anh chú ý.

Tiếng miết của bánh xe ván trượt trên mặt đường.

Anh quay lại và trông thấy Mattia đang ở cách mình vài mét.

– Mattia! – Anh gọi cậu ta và giơ tay chào.

Thoạt tiên, Mattia không để ý. Thế rồi, khi trông thấy thầy giáo của mình, cậu ta có một phản ứng lạ lùng. Cậu ta giảm tốc độ lại, rồi tăng tốc lao đi.

Martini thở dài: anh thật sự không hiểu nổi cậu nhóc này. Anh vào trong xe rồi lên đường về nhà.

Thường thì anh đi theo một con đường vòng qua ngôi làng, tránh khu vực trung tâm của nó. Việc lưu thông trên con đường này khá thuận lợi, nhưng sáng nay anh gặp một vụ ùn tắc. Có thể một tai nạn đã xảy ra, thỉnh thoảng ở ngã tư phía trước vẫn có tai nạn. Hình như anh đã thấy ánh đèn của xe cảnh sát. Tuy vậy, khi đến nơi, anh không thấy chiếc xe gặp nạn nào.

Đó không phải là một vụ tai nạn, mà là một chốt chặn.

Chuyện đó là bình thường trong những ngày này tại Avechot, do vụ mất tích của cô bé kia. Ngoài việc làm dân chúng bực bội thêm, Martini không thấy được ý nghĩa của việc kiểm soát xe cộ. Nó cũng giống như mất bò mới lo làm chuồng. Anh đồ rằng các cảnh sát, trước tấm màn bí ẩn ngày một dày thêm và trước sự chú ý của truyền thông, chỉ muốn chứng tỏ cho công chúng thấy họ đang làm gì đó.

Các tài xế không thể nào tránh được chốt kiểm soát, hai bên đường không có ngã rẽ, chạy lùi thì sẽ gây chú ý. Martini đành chấp nhận và kiên nhẫn chờ đến lượt mình. Nhưng trong lúc chậm rãi tiến tới, anh bỗng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng kỳ lạ. Các đầu ngón tay tê rần, cảm giác trống rỗng trong dạ dày.

– Xin chào, anh vui lòng cho xem giấy tờ. – Người cảnh sát mặc đồng phục thông báo khi cúi xuống cửa sổ mở của chiếc xe.

Martini luôn đem theo mọi thứ. Anh chìa bằng lái và giấy tờ xe ra.

– Cảm ơn. – Tay cảnh sát nói và đi ra xa.

Martini thấy mỗi hai cảnh sát làm nhiệm vụ. Người thứ hai đứng giữa đường, tay cầm bảng để ra hiệu cho các tài xế dừng lại. Người cảnh sát đang cầm giấy tờ của anh trèo vào trong một chiếc xe hơi và đọc nội dung trong giấy vào bộ đàm. Martini thấy rõ cảnh đó nhờ gương chiếu hậu. Anh tự hỏi vì sao chuyện này lại mất nhiều thời gian như vậy. Có thể đó chỉ là cảm giác của anh, có thể với mọi tài xế bị kiểm soát quy trình đều diễn ra như thế, nhưng trong lòng anh vẫn dấy lên một mối ngờ vực rằng có điều gì không ổn.

Cuối cùng, tay cảnh sát xuống xe và quay lại chỗ Martini.

– Mời anh vui lòng đi theo chúng tôi.

– Có chuyện gì thế? – Anh hỏi với giọng điệu hơi lo lắng quá mức.

– Chỉ là thủ tục thôi. Không quá vài phút đâu. – Tay cảnh sát đáp một cách nhã nhặn.

Anh được hộ tống đến đồn cảnh sát nhỏ xíu của Avechot và được đưa vào ngồi trong một phòng lưu trữ. Ngoài các hồ sơ giấy tờ xếp trên kệ, trong phòng còn có đủ thứ: những chiếc máy tính không sử dụng, đèn bàn, văn phòng phẩm, thậm chí cả một con chim săn mồi nhồi rơm.

Ở giữa phòng có một cái bàn và hai chiếc ghế. Martini quan sát chiếc ghế trống trước mặt mình, tự hỏi ai sẽ ngồi vào đó. Anh đã ở đây được bốn mươi phút, nhưng vẫn chưa có ai khác xuất hiện. Im lặng và mùi bụi bặm khiến anh khó chịu.

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra và một người đàn ông trạc ngoài ba mươi tuổi đóng bộ com lê cà vạt bước vào. Anh ta đang cầm giấy tờ của Martini. Anh ta có vẻ nhã nhặn.

– Xin lỗi vì đã để anh chờ đợi. Tôi là trung úy Borghi. – Anh ta mỉm cười lên tiếng.

Martini bắt tay Borghi và cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

– Không sao đâu.

Borghi ngồi xuống chiếc ghế trống và đặt giấy tờ lên bàn, trước khi liếc xem nhanh, như thể chưa đọc chúng trước đó.

– E hèm, thầy… Martini. – Anh ta đọc cái tên trong giấy.

Martini tự hỏi anh ta có đang giả vờ để cho anh nghĩ rằng anh không việc gì phải sợ.

– Vâng, là tôi. – Anh xác nhận.

– Tôi đoán anh đang tự hỏi tại sao mình lại bị tạm giữ. Chúng tôi tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên, việc này chỉ mất vài phút.

– Chuyện này là do cô bé mất tích…

– Anh biết cô bé đó à? – Borghi hỏi luôn.

– Cô bé đó bằng tuổi con gái tôi và đang theo học ở trường mà tôi giảng dạy, nhưng thành thực mà nói, tôi không nhớ mặt cô bé.

Tay cảnh sát trẻ tuổi ngừng lại một chút. Martini có cảm giác anh ta đang dò xét anh.

– Tôi sẽ hỏi anh một câu, thủ tục thôi. – Anh ta mỉm cười thông báo. – Anh ở đâu vào hôm 23 tháng Mười hai, lúc 17 giờ.

– Trên núi. Tôi đã đi dã ngoại trong nhiều giờ, sau đó về nhà để ăn tối.

– Anh là nhà leo núi?

– Không, tôi thích đi dã ngoại.

Borghi nhăn mặt gật đầu.

– Tốt. Thế anh đã ở khu vực nào vào ngày 23 tháng Mười hai?

– Tôi chỉ đi bộ, nên đã chọn một lộ trình ở sườn đông.

– Có ai đi cùng anh không? Một người bạn, hoặc một người quen?

– Không. Tôi đi một mình.

– Vậy anh có thấy ai không? Một người dã ngoại khác, một người đi hái nấm… bất kỳ ai có thể xác nhận sự hiện diện của anh?

– Tôi không nhớ có gặp bất kỳ ai. – Martini đáp sau khi ngẫm nghĩ một chút.

– Tay anh bị sao thế?

Martini nhìn bàn tay trái băng bó, như thể anh đã quên mất nó.

– Tôi bị trượt chân và theo bản năng đưa tay bám vào một cành cây. Vết thương lành hơi lâu.

Borghi lại quan sát anh. Martini cảm thấy không thoải mái. Người cảnh sát mỉm cười.

– Tốt. Chúng ta đã xong. – Anh ta nói và trả lại giấy tờ của anh.

– Có vậy thôi à?

– Tôi đã nói với anh là chuyện này chỉ mất vài phút thôi mà, đúng không?

Borghi đứng lên, Martini bắt chước theo. Hai người bắt tay.

– Cảm ơn thầy đã dành thời gian, thầy Martini.

Tối hôm đó Clea làm gà quay và khoai tây chiên, món ăn ưa thích của cả nhà. Mỗi khi có chuyện gì không ổn, hoặc để động viên mọi người, nhà Martini lại quây quần bên một con gà.

Anh không rõ vì sao chị lại chọn thực đơn này. Có lẽ là để ăn mừng sự thanh thản tìm lại được nhờ Monica. Anh đã không kể vụ bữa tiệc năm mới, anh hy vọng Monica sẽ làm điều đó. Con bé không đủ can đảm để làm thế, nhưng mặc cảm tội lỗi đã đưa nó xích lại gần mẹ.

Họ ăn trong bầu không khí vui vẻ khác hẳn mọi hôm. Cuối cùng cũng có một cuộc đối thoại vui vẻ. Chủ đề chính là những người hàng xóm. Gia đình Odevis là đối tượng của những câu pha trò, Clea và Monica không ngừng chế giễu bọn họ. Thật may, Martini nghĩ bụng. Nhờ thế mà hai mẹ con không nhận thấy anh im lặng đến vậy.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, anh lái xe về nhà với một cảm giác nhẹ nhõm rõ rệt. Nhưng theo thời gian, những câu hỏi lạ lùng hình thành trong đầu anh. Tại sao họ thả anh nhanh chóng như vậy? Anh có nên tin vào sự tử tế của cảnh sát Borghi không? Việc thiếu chứng cứ ngoại phạm của anh có tạo ra mối nghi ngờ nơi họ không?

Sau bữa tối, anh cố gắng chấm bài, nhưng không tập trung được. Anh đi ngủ vào lúc 23 giờ, biết rằng mình sẽ khó mà chợp mắt.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh tự nhủ trong lúc chui vào trong chăn. Phải rồi, mọi chuyện sẽ ổn.

“Anh là nhà leo núi?”

“Không, tôi thích đi dã ngoại.”

“Tốt. Thế anh đã ở khu vực nào vào ngày 23 tháng Mười hai?”

“Tôi chỉ đi bộ, nên đã chọn một lộ trình ở sườn đông.”

“Có ai đi cùng anh không? Một người bạn, hoặc một người quen?”

“Không. Tôi đi một mình.”

“Vậy anh có thấy ai không? Một người dã ngoại khác, một người đi hái nấm… bất kỳ ai có thể xác nhận sự hiện diện của anh?”

“Tôi không nhớ có gặp bất kỳ ai.”

“Tay anh bị sao thế?”

Vogel dừng đoạn video thẩm vấn lại. Hình ảnh cận cảnh thầy giáo Martini đứng yên trên màn hình. Ông quay sang phía Borghi và công tố viên Mayer.

– Không có chứng cứ ngoại phạm, và một vết thương ở tay. – Ông đắc thắng reo lên.

– Nhưng người này có quá khứ trong sạch, không có tiền án nào khiến chúng ta có thể nghĩ rằng anh ta đủ khả năng gây ra tội ác. – Nữ công tố viên phản bác.

Sau khi xem tất cả các đoạn phim của Mattia, Vogel tin rằng cậu ta đã cung cấp manh mối mà ông đang tìm kiếm. Đó là nhân chứng tuyệt vời của ông. Hai mẹ con cậu ta đã được ông cử người bảo vệ.

Cảnh sát bắt đầu giám sát tay thầy giáo. Trong bảy mươi hai giờ, họ đã không rời mắt khỏi Martini. Họ quan sát anh ta từ xa, bí mật ghi hình, và để ý mọi hành động cử chỉ của anh ta. Không có gì bất thường, nhưng Vogel không mong thu được một bằng chứng trọng yếu để bắt giữ Martini. Hơn nữa, trong những trường hợp như thế này, cần phải có yếu tố thúc đẩy. Thế là ông bày ra chốt kiểm soát giả sáng nay. Nhưng trước hết, ông phải đưa Mattia ra khỏi nơi ẩn náu và giải thích cho cậu ta việc cần làm khi đi ngang qua tay thầy giáo trên đường. Ông cần một sự nhận dạng chính thức.

Khi Martini đứng trước cửa hiệu ngũ kim và còn đang tự hỏi vì sao cậu học trò bỏ đi, thì từ trong một chiếc xe hơi bình thường, Vogel phân tích tỉ mỉ mọi biểu cảm trên gương mặt của anh ta.

Việc đưa tay thầy giáo đến đồn cảnh sát và bắt anh ta ngồi chờ bốn mươi phút trong căn phòng lưu trữ bụi bặm không ngoài mục đích gây sức ép. Về phần Borghi, cậu ta đã hoàn thành vai trò của mình và tỏ ra hài lòng với những câu trả lời. Mặc dù vậy, các câu hỏi không được tính toán để ép người bị thẩm vấn nói năng mâu thuẫn, mà chủ yếu để khơi lên sự ngờ vực trong lòng anh ta.

Tất cả những điều đó sẽ phát huy hiệu quả trong vài giờ tiếp theo, Vogel tin chắc như vậy.

Công tố viên Mayer thì ít tự tin hơn.

– Ông có biết bao nhiêu người được thẩm vấn chính thức không có chứng cứ ngoại phạm đáng tin vào ngày 23 tháng Mười hai không? Mười hai người. Trong đó bốn người có tiền sự.

Vogel không ngạc nhiên trước sự hoài nghi của cô ta. Với ông thì ngược lại, Martini là hình mẫu lý tưởng.

– Vô hình là một năng khiếu. – Ông khẳng định. – Nó cần sự kiểm soát và rất nhiều kỷ luật. Tôi tin rằng, trong đầu mình, Martini thường xuyên gây ra những tội ác kinh khủng và mỗi lần đều tự hỏi liệu anh ta có thực sự đủ khả năng thực hiện nó ngoài đời thực hay không. Nhưng người ta không sinh ra đã là quái vật sẵn. Nó cũng giống như tình yêu: ta phải gặp đúng người… Khi anh ta gặp Anna Lou, anh ta đã nhận ra bản chất thật của mình. Anh ta đã yêu nạn nhân của mình.

Borghi chứng kiến cuộc đối thoại mà không bình luận gì. Nếu dựa vào trực giác, anh sẽ nói rằng tay thầy giáo tỏ ra quá điềm tĩnh trong cuộc thẩm vấn.

– Ông đã nói ngay từ đầu rằng Anna Lou có lẽ biết hung thủ và đi theo hắn mà không phản kháng. – Rebecca Mayer nói. – Thế nhưng chúng ta không có bằng chứng đoan chắc nào cho thấy hai người này biết nhau.

– Martini giảng dạy tại ngôi trường cô bé đang theo học. Chắc chắn cô bé nhận ra thầy giáo.

– Có thể Anna Lou biết anh ta, nhưng cô bé có tin anh ta không? Cần nhiều hơn một sự quen biết sơ sài để một cô gái đồng ý trèo lên một chiếc xe hơi lúc trời tối. Nhất là khi cô gái này được nuôi dạy một cách nghiêm ngặt, tránh mọi sự tiếp xúc ngoài các thành viên của hội thân hữu… mà thầy giáo Martini không tham gia, theo tôi được biết.

– Vậy cô giải thích thế nào về những đoạn phim của Mattia?

– Chúng chưa thể cấu thành bằng chứng, ông thừa biết điều đó.

Chúng sẽ trở thành bằng chứng, Vogel nghĩ thầm. Ông quan sát gương mặt Martini trên màn hình.

Phải, thầy giáo Martini là đối tượng hoàn hảo.