- 15 -
5 tháng Một
mười ba ngày
sau vụ mất tích
Ánh sáng của mảnh trăng hình lưỡi liềm tạo thành một quầng xanh viền quanh những đỉnh núi.
Martini chạy xe trên quốc lộ. Clea đang ngồi bên cạnh anh. Máy sưởi của chiếc xe hai cầu kêu ro ro, sự ấm áp dễ chịu tràn ngập trong xe. Clea đã ngừng nói từ vài phút trước, dường như chị đang tận hưởng bầu không khí thư thái. Martini thỉnh thoảng quay sang phía chị. Clea đón nhận ánh mắt của anh bằng một nụ cười.
– Sáng kiến của anh thật tuyệt. Đã lâu chúng ta không đi chơi hồ. – Chị nói.
– Từ mùa hè vừa qua. Nhưng anh thấy nó còn đẹp hơn vào mùa đông.
– Em đồng ý.
Họ đã trải qua một ngày bên cái hồ nhỏ trên núi. Phải đi bộ hai tiếng mới đến được hồ. Đó không phải là một lộ trình khó như những cung đường anh từng đi một mình. Clea không được luyện tập. Trong rừng, nhiều dòng suối cắt ngang lối đi, vốn thường xuyên được chỉnh trang để cho phép các phượt thủ đến được đích. Sự vắng mặt bất thường của tuyết tại khu vực này giúp họ leo dễ dàng hơn. Khi lên đến nơi, phần thưởng dành cho họ là một thung lũng nhỏ bao quanh bởi nhiều chỏm núi, cách không xa một dòng sông băng đồ sộ. Dưới chân của nó là một mặt gương hồ phẳng lặng phản chiếu ánh sáng vàng rực. Xung quanh đó, một cánh rừng đỗ quyên vào mùa hè nở đầy hoa đỏ. Bên cạnh hồ có một căn nhà gỗ, nơi họ có thể thưởng thức những sản vật tiêu biểu của vùng. Thực đơn cố định gồm khai vị, món chính và tráng miệng, nhưng Martini và vợ đến đây chủ yếu vì món súp rau củ sấy khô và bánh mì đen. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và khi họ quay trở lại chỗ đậu xe thì trời đã sẩm tối.
– Anh đang nghĩ gì thế? – Clea hỏi anh.
– Anh không nghĩ gì cả.
Martini nói thật. Các câu hỏi từng tra tấn anh cho tới hôm qua giờ đã buông tha anh. Dù vậy anh không kể cho chị nghe về vụ chặn xe và cuộc thẩm vấn sau đó.
– Anh phải cắt tóc đi. – Chị luồn tay vào những lọn tóc nâu của anh và nói.
Martini thích sự quan tâm của vợ. Chúng an ủi anh rằng chị vẫn còn nghĩ đến anh.
– Em nói đúng, ngày mai anh sẽ đi cắt tóc.
Mãn nguyện và mệt nhoài, họ chỉ muốn quay về nhà để tắm rửa. Nhưng Martini nhận thấy một bóng đèn đang bật sáng trên bảng đồng hồ.
– Mình phải đổ xăng thôi.
– Không thể đợi đến mai à? – Clea hỏi, chị không muốn dừng lại.
– Đáng tiếc là không.
Khoảng mười cây số sau đó, họ gặp một trạm xăng. Lúc dừng xe. Martini nhận thấy ở đó đang dày đặc những chiếc xe cắm trại. Lạ một điều là anh không thấy ai quen mặt. Cô bé mất tích, Martini nghĩ bụng. Họ đến đây để thỏa trí tò mò.
Bầu không khí vui vẻ đang tràn ngập. Tiếng la hét của người lớn lẫn trẻ con gần vượt ngưỡng chịu đựng của anh. Khi đến lượt mình, Martini đổ đầy bình rồi vào trong để trả tiền. Anh đứng vào dòng người trước quầy thu ngân. Một nhân viên trẻ tuổi năng động đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ phục vụ. Trên một chiếc kệ đặt ở góc phòng, gần trần nhà, có một chiếc tivi. Tiếng cười nói át đi âm thanh của nó, nhưng người ta có thể nhìn thấy trên màn hình những hình ảnh của một phóng sự thứ bao nhiêu chẳng biết về Anna Lou Kastner. Martini thở dài, không quan tâm đến nó nữa.
Cuối cùng cũng đến lượt anh.
– Tôi vừa đổ xăng ở trụ số tám. – Anh nói với nhân viên thu ngân.
– Anh là người vùng này. – Cô gái nói trong lúc sốt ruột kiểm tra số tiền trong máy tính.
– Sao cô biết?
– Tôi thấy anh thở dài. – Cô gái đáp, rồi hạ giọng nói thêm. – Sếp của tôi rất hài lòng vì sự đông đảo này, nó làm tình hình kinh doanh khá hẳn lên. Nhưng tôi về nhà trên đôi chân mỏi rã rời và một cơn đau đầu không kể xiết.
Martini mỉm cười cảm thông.
– Chuyện này sẽ không kéo dài đâu.
– Hi vọng thế, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt: truyền hình phát đi phát lại cùng một hình ảnh.
– Hình ảnh gì? – Anh hỏi.
Nhưng cô nhân viên đã quay về với công việc chính của mình. Hàng người đang dài thêm.
– Tôi xin lỗi, anh nói là trụ số tám ạ?
– Vâng.
Cô gái quay nhìn ra cửa kính, nơi người ta có thể thấy được chiếc xe hai cầu màu trắng. Sau đó, cô quan sát Martini với vẻ mặt khác lạ.
– Có vấn đề gì à?
Cô ta hướng mắt lên màn hình tivi. Martini cũng làm theo.
Trên màn hình đang chiếu một đoạn phim tự quay. Có thể thấy Anna Lou trong nhiều thời điểm khác nhau: dạo phố với chiếc ba lô sặc sỡ và túi đựng giày trượt băng, đi cùng một cô bạn mà Martini nhận ra là Priscilla, rời khỏi nhà cùng với hai cậu em trai. Đoạn phim bỗng dừng lại và tập trung vào một chiếc xe hai cầu màu trắng hiện rõ mồn một ở hậu cảnh, cách cô bé vài mét.
Martini hiểu ra đây chính là cái tin sốt dẻo đã lan truyền từ sáng nay. Cũng chính nó đã khiến tất cả những người này kéo đến Avechot. Cuối cùng đã có một manh mối. Một chiếc xe hai cầu trắng, tương tự như chiếc xe của anh.
Không, không chỉ tương tự. Nó chính là chiếc xe của anh.
Bản tin mang dấu ấn của nhà báo nổi tiếng Stella Honer. Một dòng chữ xuất hiện nổi bật trên màn hình: TIẾN TRIỂN BẤT NGỜ: AI ĐÓ ĐÃ THEO DÕI CÔ BÉ.
Martini đặt tờ năm mươi euro lên quầy, dù số tiền đổ xăng ít hơn nhiều. Phớt lờ vẻ mặt sững sờ của cô nhân viên, anh bỏ đi. Anh còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa thì ai đó hét lớn:
– Ê, cái xe đó kìa!
Một nhóm đàn ông lập tức tụ tập lại. Họ quan sát bảng số xe. May thay, Clea đang mải nhắn tin trên điện thoại và không để ý gì cả. Martini dấn bước trong lúc ánh mắt của mọi người găm thẳng vào anh, không chịu buông tha. Đến bên chiếc xe hai cầu, anh vội vàng vào trong xe.
– Có chuyện gì vậy? – Clea hỏi khi thấy vẻ mặt của Martini.
– Anh sẽ giải thích sau.
Không để mất thời gian, anh cắm chìa khóa vào công tắc. Chiếc xe không thể khởi động vì bàn tay anh đang run lẩy bẩy. Người ta bắt đầu xúm lại. Trong ánh mắt của những người đàn ông, phụ nữ, trẻ con, Martini nhận ra sự kinh ngạc xen lẫn sợ sệt mà anh đã thấy trong đôi mắt của nữ nhân viên thu ngân. Chỉ cần một người quyết định làm gì đó, những người còn lại sẽ làm theo, anh nghĩ bụng. Cuối cùng anh cũng khởi động máy thành công, đạp ga và lao đi. Anh nhanh chóng tiến ra quốc lộ và liếc nhìn gương chiếu hậu. Bọn họ vẫn đứng đó dõi theo anh một cách đáng sợ.
– Anh có muốn nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra không vậy? – Clea hỏi lại một lần nữa, giọng lo lắng.
Martini không đủ dũng khí để nhìn chị.
– Ta về nhà đã.
Trên đường về, anh không thể né tránh hàng đống câu hỏi từ phía Clea. Anh cố gắng tìm cách giải thích một hoàn cảnh mà trong thâm tâm chính anh cũng không hoàn toàn hiểu hết.
– Như vậy là sao? Họ đã bắt anh vào đồn á?
– Cách đây hai ngày, tại một chốt kiểm soát.
– Sao anh không nói cho em biết?
– Vì anh nghĩ chuyện đó không quan trọng. Bọn họ bắt cả đống người chứ có phải mỗi anh đâu. Những người khác cũng bị mà. – Anh nói dối.
Martini đã chờ đợi cảnh một sĩ quan cảnh sát đứng chờ sẵn trước cửa nhà. Lạ thay, con đường vắng ngắt. Không một bóng người qua lại.
– Nào, ta vào nhà thôi, nhanh lên em. – Anh giục vợ.
Khi bước qua ngưỡng cửa, họ bắt gặp cô con gái đang đứng trong phòng khách. Con bé đang dán mắt vào màn hình tivi.
– Mẹ ơi, có chuyện gì thế? – Monica hốt hoảng lên tiếng. – Trên tivi, người ta nói là có ai đó… đã theo dõi Anna Lou… rồi họ chiếu hình ảnh của một chiếc xe hơi, y hệt chiếc xe nhà mình.
Clea ôm chầm lấy Monica mà không biết phải nói gì. Chị nhìn chồng, chờ đợi một lời giải thích. Nhưng Martini đứng chôn chân trên hành lang.
– Anh không biết. Anh không hiểu nổi. Chắc phải có một nhầm lẫn nào đó.
Chiếc xe hai cầu màu trắng xuất hiện trên màn hình.
– Nhưng đó là xe của chúng ta! – Clea ngỡ ngàng thốt lên.
Monica bật khóc.
– Anh đã nói với em rồi, anh đi đến đồn cảnh sát, họ hỏi anh vài câu rồi cho về. Anh tưởng không có gì rắc rối.
– Anh tưởng? – Clea hỏi lại với giọng buộc tội.
Martini càng lúc càng trở nên bấn loạn hơn.
– Phải, họ đã hỏi anh ở đâu vào lúc con bé đó mất tích. Những thứ như thế…
Clea im bặt trong vài giây, như thể đang cố nhớ lại.
– Anh đi lên núi, ngày hôm đó. Anh về vào buổi tối. – Chị nói với giọng bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm, chị nhận ra chồng mình không có chứng cứ ngoại phạm.
– Phải rồi, họ đã nhầm lẫn. – Chị nói tiếp với giọng chắc nịch, vì chị không hình dung được một giả thiết nào khác. – Bây giờ anh gọi cho cảnh sát và yêu cầu họ giải thích đi.
Vẻ quả quyết của Clea che giấu một sự thiếu tự tin.
Martini rốt cuộc cũng bước vào trong phòng khách. Anh đi tới chỗ chiếc điện thoại và quay số.
– Tôi là Loris Martini, vui lòng cho tôi nói chuyện với người cảnh sát tôi gặp hôm trước. Hình như anh ta tên là Borghi.
Trong lúc chờ được chuyển máy, anh nhìn vợ và con gái. Hai người tỏ ra vô cùng hoang mang và sợ hãi. Trông thấy họ như vậy, anh cảm thấy rất đau lòng. Nhưng điều tệ hại nhất là trong lúc ôm nhau, hai mẹ con không nhìn anh. Như thể họ đã bắt đầu giữ khoảng cách.
Vài phút sau, một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia.
– Borghi xin nghe.
– Anh có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không? Tại sao chiếc xe hơi của tôi xuất hiện trên tivi? – Martini điên tiết truy vấn.
– Tôi rất xin lỗi. Đã có một sự rò rỉ thông tin. Chuyện này đáng lẽ không được xảy ra.
– Rò rỉ thông tin? Tôi có bị buộc tội gì không?
– Tôi không thể nói thêm. Chúng tôi sẽ gọi cho anh, nhưng tôi khuyên anh nên tìm một luật sư. Chào anh.
Sau khi Borghi gác máy, Martini đứng ngây ra với chiếc ống nghe bên tai, không biết phải làm gì trong lúc Clea và Monica ngầm van xin một câu trả lời.
Đúng lúc đó, một ánh chớp xuất hiện khiến cả căn phòng sáng lòa.
Đó không phải là ảo giác: cả ba người nhìn nhau, không hiểu gì cả. Tia chớp lại lóe lên, và sau vài giây, thêm một tia chớp nữa. Họ tưởng có một cơn dông đang ập đến, nhưng không có tiếng sấm nào vang lên.
Martini tiến lại gần một cửa sổ và nhìn ra ngoài. Clea đứng ngay sau lưng anh.
Những ánh chớp phát ra từ phía ngoài đường. Nhiều bóng người đen thẫm như bóng ma đang đi lại quanh nhà anh. Thỉnh thoảng một tia chớp lại lóe lên. Nom họ như lũ người ngoài hành tinh, tò mò và đáng sợ.
Đó là những thợ săn ảnh.