- 16 -
6 tháng Một
mười bốn ngày
sau vụ mất tích
Trong đêm, nhiều chiếc xe của đài truyền hình đã chiếm cứ con đường trước nhà Martini. Những chiếc đến trước giành được chỗ tốt để quay phim ngôi nhà và truyền hình trực tiếp hai tư trên hai tư.
Bên cạnh các nhóm phóng viên, những người hiếu kỳ cũng đứng ở bên kia vòng dây bảo vệ được cảnh sát thiết lập. Vòng dây này chẳng thể bảo vệ được gia đình của anh nếu như đám đông quyết định áp dụng một thứ công lý chiếu lệ, Martini nghĩ thầm trong khi kín đáo quan sát từ cửa sổ nhà mình vào lúc 9 giờ sáng.
Đêm qua thật khó khăn. Không một ai chợp mắt được. Monica đổ gục trước bình minh một chút, còn Clea thì thu mình trong sự câm lặng đau đớn. Martini không thể chấp nhận toàn bộ chuyện này. Anh phải làm gì đó.
– Borghi đã nói là họ sẽ gọi cho anh, nhưng anh không có ý định ngồi chờ. – Anh nói với vợ. – Anh không làm gì cả, và họ cũng chẳng có gì để chứng minh điều ngược lại, nếu không họ đã bắt anh rồi, đúng không?
Clea ngẫm nghĩ về điều đó, và tỏ ra tự tin hơn đôi chút.
– Đúng, anh phải đi gặp họ và làm rõ tình hình.
Martini cạo râu rồi khoác lên người bộ com lê đẹp nhất, anh thậm chí còn đeo cà vạt. Anh quyết định ra khỏi nhà và cho thấy anh không có gì thay đổi trong con mắt của những người quen biết: một người ngay thẳng. Khi anh bước qua ngưỡng cửa, một loạt những ánh đèn flash lóe lên. Chúng đến từ mọi ngóc ngách, tựa như một trận ném bom. Anh giơ tay che mặt để khỏi bị lóa mắt và đi về phía chiếc xe hai cầu, nhưng rồi anh đổi ý. Sau phóng sự trên truyền hình, anh không thể để mình bị liên hệ với chiếc xe này. Hơn nữa, anh sẽ gặp khó khăn trong việc lái xe ra ngoài đường giữa đám người này. Anh quyết định đi bộ.
Một cảnh sát trông thấy anh và hét lớn:
– Anh Martini, tốt hơn anh nên quay vào trong nhà.
Đó không phải là một mệnh lệnh, anh ta chỉ khuyên anh đừng đương đầu với đám đông vì làm thế có thể sẽ nguy hiểm.
Martini phớt lờ anh ta và bước tiếp. Anh vượt qua vòng dây. Đám quay phim và phóng viên lăm lăm micro lập tức ùa đến.
– Vì sao chiếc xe hơi của ông xuất hiện ở những nơi cô bé lui tới?
– Ông biết Anna Lou à? Ông theo dõi cô bé à?
– Cảnh sát có triệu tập ông để thẩm vấn hay chưa?
– Theo ông, cô bé có bị sát hại hay không?
Martini câm như hến. Anh cố gắng đi tiếp, nhưng bọn họ làm anh chậm lại. Cùng lúc đó, tiếng xầm xì từ đám đông hiếu kỳ nổi lên. Martini không nghe được những lời xỉ vả dành cho mình, nhưng anh cảm thấy sự căng cứng trong giọng điệu của bọn họ. Tuy chưa tiến đến gần, ý đồ của họ đã rõ. Khi có người ném đồ vật đầu tiên về phía anh, Martini thậm chí còn không hiểu chuyện gì. Anh chỉ nghe thấy một âm thanh khô khốc khi nó chạm vào mặt đường cách anh vài mét. Hành động đó lập tức được bắt chước. Những món đồ khác bay tới – lon bia, đồng xu. Đám phóng viên sợ bị ném trúng vội lùi lại vài bước, giải phóng vùng không gian quanh Martini, và biến anh thành một cái đích dễ nhắm trúng hơn.
Martini giơ tay lên tự vệ, nhưng vô ích. Cảnh sát không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ của đám đông. Đúng lúc đó, có tiếng lốp xe phanh kít trên đường. Martini đang cúi người né tránh cơn mưa đồ vật nhắm vào mình và ngẩng lên vừa kịp lúc để trông thấy một chiếc Mercedes kính đen vừa dừng lại cách anh vài mét. Cửa sau chiếc xe bật mở, một người đàn ông mặc bộ com lê kẻ sọc lịch lãm chìa tay ra cho anh.
– Lên đi! – Anh ta hét lên.
Martini không biết anh ta là ai, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài chấp nhận lời mời. Anh leo lên xe, và chiếc Mercedes phóng hết tốc lực lao đi, giải cứu anh khỏi cuộc hành quyết trong đường tơ kẽ tóc.
Đầu tiên, người đàn ông lịch lãm chìa cho anh hộp khăn giấy.
– Đây, thầy lau đi.
Tiếp đó, anh ta nói với tài xế:
– Đưa chúng tôi tới chỗ nào có thể nói chuyện mà không bị quấy rầy.
Martini nhận thấy mình đang dính đầy một chất gì đó màu vàng nhạt mà, căn cứ theo mùi của nó, anh đoán là mù tạt.
– Bọn họ khủng bố tôi!
– Thầy không nên đối đầu với đám đông như thế. Đó là một sự khiêu khích, thầy có hiểu không?
– Vậy tôi phải làm gì mới được?
– Tin vào tôi chẳng hạn. – Anh ta bật cười và chìa tay cho anh. – Tôi là luật sư Giorgio Levi.
– Anh không phải người ở đây. – Martini đáp và đưa mắt ngờ vực quan sát người đàn ông.
– Không, tất nhiên rồi!
Nụ cười của anh ta có vẻ chân thành.
– Sự nghi ngờ lan truyền trong một cộng đồng giống như bệnh dịch vậy, thầy có biết không? Chẳng cần gì nhiều để nó trở nên không thể chặn đứng nổi. Người ta không tìm kiếm công lý, họ muốn một hung thủ. Để gán một cái tên cho nỗi sợ hãi, để cảm thấy được an toàn. Để tiếp tục tin rằng mọi chuyện vẫn ổn, rằng luôn luôn có một giải pháp.
– Có lẽ tôi sẽ kiện truyền thông và cảnh sát.
– Tôi khuyên thầy đừng làm điều đó.
– Vậy tôi có thể làm gì?
– Không gì cả.
– Ý anh là tôi để cho mình bị trừ diệt mà không phản ứng sao? – Martini hỏi lại với giọng ngỡ ngàng và phẫn nộ.
– Đó là một thất bại được báo trước, có lao đầu vào cũng chẳng để làm gì. Thầy càng hiểu ra điều đó nhanh chừng nào càng tốt. Chúng ta phải tập trung sức lực vào hình ảnh một người đàn ông chính trực, người chồng và người cha tốt của thầy.
– Nhưng trên truyền hình họ nói tôi theo dõi con bé đó từ cả tháng trời trước khi nó mất tích. Thật vô lý!
– Không phải thầy. – Tay luật sư chỉnh lại. – Mà là chiếc xe hơi của thầy… Từ giờ trở đi, thầy hãy cẩn trọng trong việc dùng từ: trên tivi, người ta chỉ thấy chiếc xe hai cầu của thầy.
– Các phóng viên cho biết một trong số các học sinh của tôi là tác giả của những đoạn video đó.
– Cậu ta tên là Mattia.
Martini bất ngờ ra mặt.
– Hãy coi như những đoạn clip đó chỉ là một sự trùng hợp. – Tay luật sư nói tiếp. – Thầy và Anna Lou sống trong cùng khu phố, chuyện đó hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng tôi phải cảnh báo thầy một chuyện khác…
Chiếc Mercedes dừng lại. Martini nhìn ra bên ngoài và nhận ra họ đang ở phía sau nghĩa trang Avechot, nơi bọn trẻ thỉnh thoảng đưa nhau tới để ân ái hoặc phê cần.
– Tay cảnh sát đang nhắm vào thầy tên là Vogel. – Luật sư Levi nói với giọng lo lắng. – Tôi không coi anh ta là một điều tra viên hạng nhất, nhưng anh ta cũng không phải dạng vừa đâu. Anh ta không có chuyên môn tội phạm học và không quan tâm tới những thứ như khoa học hình sự, hoặc ADN. Để đạt mục đích, anh ta sử dụng truyền thông.
– Tôi không hiểu…
– Vogel thừa biết các đoạn video không thể dùng làm chứng cứ buộc tội. Ngoài ra, tác giả của chúng là một kẻ bị ám ảnh bởi Anna Lou, kẻ đang dùng thuốc dưỡng trí và được điều trị bởi một tay bác sĩ tâm thần tên Flores nào đó. Mattia do vậy không phải là một nhân chứng đáng tin cậy. Vogel không thể sử dụng cậu ta. Chính vì thế mà thầy còn được tự do đấy.
– Họ không sợ tôi sẽ bỏ trốn à?
– Thầy đi đâu bây giờ? – Levi bật cười. – Thầy đã bị đưa lên bản tin thời sự. Cả nước đã biết mặt thầy rồi.
Martini quan sát người đàn ông kỹ hơn. Anh ta lớn tuổi hơn anh, nhưng có vẻ trẻ hơn tuổi. Có lẽ nhờ vào mái tóc vẫn còn dày và chưa phải nhuộm. Phụ nữ chắc chắn bị quyến rũ bởi anh ta. Anh ta sực nức mùi nước hoa, nhưng không chỉ có thế. Vẻ điềm tĩnh và nét hấp dẫn làm nên sự tự tin của anh ta.
– Vậy anh đang làm gì ở đây? – Martini hỏi.
– Tôi đến để giúp thầy, tất nhiên rồi!
– Tôi sẽ mất bao nhiêu tiền, nếu thuê anh?
– Không một xu. Tôi sẽ thu lợi từ danh tiếng trong vụ này. Nhưng chi phí vẫn phải có. Đầu tiên là một thám tử tư để điều tra song song với cảnh sát. Tiếp đó, trong trường hợp ra tòa, các chuyên gia đủ kiểu, cùng một người nghiên cứu luật.
Martini cố nhẩm tính chi phí.
– Tôi phải nói chuyện với vợ tôi.
– Tất nhiên rồi.
Tay luật sư rút từ trong chiếc cặp da đặt dưới chân một cái hộp màu trắng: một chiếc điện thoại mới tinh còn chưa khui hộp.
– Từ bây giờ, để liên lạc với tôi, thầy chỉ sử dụng cái này, vì điện thoại của thầy có thể đã bị nghe lén. Và đừng ra khỏi nhà nếu không thể di chuyển một cách an toàn.
Vogel chỉnh lại chiếc cà vạt bằng cashmere trước tấm gương trong buồng khách sạn. Ông đã mua nó trước khi lên đường tới Avechot, thích thú nghĩ đến khoảnh khắc được đeo nó.
Một nhóm nhỏ các phóng viên đang chờ ông bên dưới. Ông thích để cho họ chờ đợi. Nói cho cùng, họ đã gây cho ông đủ thứ rắc rối trong mấy tháng vừa qua.
Vụ kẻ cắt xẻo.
Ông đã phải trả giá, nhưng giờ đây, ông đã trở lại đường đua, và những tên khốn kia một lần nữa lại nằm rạp dưới chân ông, hy vọng moi được vài thông tin để giải tỏa cơn khát vô hạn, ít nhất là trong một thời gian ngắn.
Vụ kẻ cắt xẻo là một sai lầm, ông phải thừa nhận điều đó. Nhưng Vogel sẽ không phạm sai lầm nữa. Ông đã mất nhiều thời gian để gây dựng lại danh tiếng và trở thành thần tượng của giới truyền thông. Ông đang trên đường khôi phục quyền lực trước kia, vì thế ông cần phải thận trọng.
Stella đã rất khôn ngoan trong việc sử dụng các đoạn video của Mattia. Trò cắt dựng với hình ảnh phóng to chiếc xe hai cầu của tay thầy giáo đúng là một kiệt tác truyền thông. Ngoài ra, Borghi là một đồng minh trung thành ngoài mong đợi. Cậu ta có thể có tương lai, nếu được ông dẫn dắt trong những vụ án sắp tới. Vấn đề là mụ công tố viên Mayer. Một con khốn rởm rít. Không có gì tệ hơn một công tố viên lý tưởng hóa. Nhưng ông biết cách thuần phục cô ta. Chỉ cần vuốt ve cái tôi của cô ta, cho cô ta cảm thấy sức nóng từ những ngọn đèn rọi. Không ai có thể cưỡng lại chúng, kể cả với nguy cơ bị bỏng.
Trong vụ kẻ cắt xẻo, ông đã liều lĩnh với nguy cơ đó. Nhưng điều tệ hại nhất đã qua rồi.
Có tiếng gõ cửa.
– Sếp ơi, ông phải xuống thôi, chúng tôi không thể đối phó với bọn họ được nữa. – Borghi nói ngay khi Vogel mở cửa.
Ít phút sau, Vogel đã đứng trước một cử tọa ồn ào và bồn chồn háo hức trong phòng ăn của khách sạn. Mọi chiếc ghế đều có người ngồi, nhiều phóng viên chậm chân đành phải đứng. Phía cuối phòng, những chiếc máy quay đã được chuẩn bị sẵn sàng.
– Tôi không có gì nhiều để nói với mọi người, thật đáng tiếc. – Vogel lên tiếng trước rừng micro. – Chúng ta chỉ có vài phút.
Những tiếng phản đối vang lên, nhưng Vogel đủ lành nghề để không bị lôi vào một cuộc phỏng vấn tập thể. Ông sẽ chỉ nói những gì hữu ích cho mình.
– Tại sao ông không bắt giữ thầy giáo Martini? – Một phóng viên báo viết lên tiếng.
– Vì chúng tôi muốn dành cho anh ta mọi sự bảo vệ theo luật định. Hiện giờ, anh ta chỉ là một nghi phạm.
– Ngoài chiếc xe hai cầu màu trắng, ông có tìm thấy mối liên hệ nào giữa anh ta và Anna Lou Kastner không? – Một nữ phóng viên điều tra trong bộ âu phục màu xanh da trời đặt câu hỏi.
– Đây là thông tin mật. – Vogel đáp.
Đó là câu nói ưa thích của ông: chuyện đó chưa được khẳng định, nhưng cũng chưa bị bác bỏ. Ông muốn mọi người tin rằng cảnh sát đã có quân át chủ bài trong tay.
– Chúng tôi biết thầy giáo Martini mới dọn đến thung lũng gần đây cùng với gia đình. – Stella Honer cất tiếng. – Vợ anh ta đã bỏ công việc luật sư để đi theo chồng tới Avechot. Ông có nghĩ họ chạy trốn điều gì đó hay không?
Vogel thầm khen ngợi câu hỏi. Stella luôn là người giỏi nắm bắt những khía cạnh bất ngờ của sự việc.
– Chúng tôi đang điều tra quá khứ của anh ta, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể nói rằng anh ta có vẻ trong sạch.
Việc bảo vệ Martini là một toan tính từ trước, nó sẽ làm cho công chúng phẫn nộ vì họ đã có sự lựa chọn của mình và không thích bị bác bỏ.
– Thật ra, chính các anh chị đã phá hủy danh tiếng của anh ta với những thông tin rò rỉ. – Ông khẳng định không chút nao núng. – Tôi không còn gì khác để nói.
– Vậy tại sao ông lại triệu tập chúng tôi? – Một người nào đó phàn nàn.
– Để cảnh báo mọi người. – Vogel khẳng định. – Chúng tôi không thể ngăn cản các anh chị đưa tin, nhưng các anh chị cần biết rằng mọi thông tin lọt ra ngoài mà không được cảnh sát chấp thuận đều có thể làm hỏng cuộc điều tra, và cùng với nó là số phận của cô bé Anna Lou Kastner. Việc cô bé không có mặt ở đây cùng chúng ta không có nghĩa rằng chúng ta có thể phớt lờ cô bé.
Vogel cố tình nói ra câu vừa rồi khi nhằm thẳng các camera đang ghi hình. Sau đó, ông tránh xa rừng micro và rời phòng giữa cơn mưa câu hỏi, không buồn lắng nghe. Điện thoại di động của ông bỗng rung lên. Ông lấy nó ra và quan sát tin nhắn xuất hiện trên màn hình.
“Tôi cần nói chuyện với ông. Gọi lại tôi theo số này.”
Chắc là một nhà báo đói tin nào đó. Vogel bực bội xóa tin nhắn.
“Thật ra, chúng tôi không giao du với bọn họ. Người mẹ và cô con gái có vẻ dễ thương, nhưng anh ta thì không, anh ta chưa bao giờ làm tôi thấy cảm mến.” Khuôn mặt của Odevis xuất hiện rõ mồn một trên màn hình tivi trong bếp nhà Martini. “Nói thật là tôi đã để ý thấy một số thái độ, nói thế nào nhỉ, rất lạ lùng. Chẳng hạn như, vào buổi sáng hôm Anna Lou mất tích, tôi đã bắt gặp anh ta ra khỏi nhà. Tôi có lên tiếng chào, nhưng anh ta thậm chí không buồn nhìn tôi. Anh ta bỏ một cái ba lô vào trong cốp xe rồi… Phải, anh ta rất vội vã, như thể có gì đó giấu giếm.”
Sau khi nghe những lời nói dối khó tin của gã hàng xóm, Martini chỉ muốn đấm vào tường một cái. Nhưng anh dừng lại vừa kịp lúc, nhờ nhận ra bàn tay băng bó.
Ngồi bên bàn ăn, Clea tắt tivi.
– Vết thương ở tay anh vẫn chưa lành, em đã nói anh phải đi bác sĩ. – Chị nói với giọng nhẫn nhịn.
– Thằng khốn! – Martini điên tiết hét lên.
– Sao thế, anh chờ đợi điều gì ở anh ta kia chứ?
Martini cố gắng kiềm chế bản thân. Anh tiến đến ngồi cạnh vợ. Đã hơn 23 giờ đêm, ngôi nhà chìm trong yên lặng. Được chiếu sáng dưới một ngọn đèn trần, bàn ăn nom như một ốc đảo ánh sáng giữa bóng đêm vây bủa. Hóa đơn và biên lai nằm ngổn ngang trước mặt họ, cùng với bản sao của tờ khai thuế gần nhất. Clea đã tính lại tất cả bằng máy tính ít nhất mười lần. Kết quả luôn là một.
– Chúng ta không có đủ tiền để trả cho những chi phí mà luật sư Levi đã trù tính. – Martini tiếc nuối thừa nhận.
– Chúng ta có thể ngừng trả tiền thuê nhà một thời gian.
– Phải rồi! Thế cả nhà chúng ta sẽ sống ở đâu sau khi bị đuổi ra đường?
– Ta sẽ nghĩ cách khi chuyện đó xảy ra. Trong lúc này, em có thể mượn tiền bố mẹ.
Martini lắc đầu như muốn bày tỏ rằng họ đang ở trong một hoàn cảnh phi lý và mọi thứ diễn ra quá nhanh.
– Chúng ta phải bỏ qua lời đề nghị của luật sư Levi, không còn cách nào khác.
– Nhà hết đồ dự trữ rồi.
– Cái đó thì liên quan gì?
– Hôm nay em có ra ngoài để đi siêu thị. Ai đó đã nhận ra em, em đâm hoảng và quay về mà chẳng mua được gì.
Nhìn thấy cơn thịnh nộ trên gương mặt chồng, Clea vội nắm tay anh. Chị nói thật khẽ, giọng điệu chất chứa đầy đau đớn.
– Monica bị ném đá trên Internet. Bọn em đã phải đóng trang Facebook của con bé.
– Một lũ khốn nạn thích tìm kiếm sự chú ý, anh chẳng thèm để tâm đến bọn chúng.
– Vâng, em biết… nhưng chỉ vài ngày nữa là con bé sẽ phải quay lại trường.
Chị nói đúng. Anh đã không nghĩ tới điều này.
– Anh không thể bỏ mặc cho người ta hành quyết mình như thế. Mọi lời buộc tội nhắm vào anh đều ảnh hưởng đến bọn em.
– Ừ, anh sẽ nói luật sư Levi tiếp tục.
Tiếng chuông cửa vang lên. Hai vợ chồng nhìn nhau không nói một lời. Họ không biết ai lại có thể đến nhà vào giờ khuya khoắt như thế này. Martini đứng dậy để đi mở cửa.
– Xin chào. – Borghi lên tiếng trên ngưỡng cửa.
Sau lưng anh ta là ít nhất năm chiếc xe cảnh sát đang đậu, đèn hiệu bật sáng, cùng với một chiếc xe thùng và một xe kéo. Cả một đoàn diễu hành trong mắt giới truyền thông.
– Tôi có lệnh khám nhà và tạm giữ. – Borghi thông báo và chìa tài liệu ra.
Clea xuất hiện phía sau lưng chồng, nhưng khi trông thấy đám đông cảnh sát, chị khựng lại.
– Chúng tôi cần lấy dấu tay và lấy mẫu cơ thể. – Borghi nói tiếp. – Anh có đồng ý để chúng tôi tiến hành tại đây, hay anh muốn chúng ta đến một nơi đã được dự kiến cho chuyện đó?
– Không, không sao, cứ tiến hành tại đây. – Martini bối rối đáp.
Borghi quay sang phía các cảnh sát đang chờ đợi và ra hiệu cho họ vào việc.
Martini ngồi ở phòng khách. Ba kỹ thuật viên khoa học hình sự trong bộ quần áo bảo hộ màu trắng, tay đi găng cao su, hý hoáy làm việc xung quanh anh. Trong khi một người lấy mẫu nước bọt bằng tăm bông, người thứ hai lấy mẫu mặt dưới móng tay của anh để tìm các vật chất hữu cơ thuộc về Anna Lou. Người thứ ba thì xử lý bàn tay trái bị thương. Anh ta tháo bỏ lớp găng, và lấy một mẫu mô của vết thương chưa kịp lành. Cuối cùng, anh ta chụp ảnh vết thương bằng một thiết bị đặc biệt cho phép chụp ảnh ở khoảng cách cực gần.
Martini chịu đựng tất cả mà không hề phản ứng, như một người ngây dại.
Xung quanh anh, các cảnh sát viên lục lọi đồ đạc của anh, những ký ức của một cuộc đời. Mọi người ra vào liên tục. Các cảnh sát rời nhà mang theo những túi nhựa trong đựng những món đồ dù là tạp nham nhất: dao làm bếp, giày dép, thậm chí cả các dụng cụ làm vườn. Trên con hẻm dẫn vào nhà, xe kéo lôi chiếc xe hai cầu đi trước ánh mắt tò mò của hàng xóm láng giềng, những người bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Khoác trên mình những chiếc áo lạnh và bộ đồ ngủ, họ bàn tán về sự việc với vẻ ghê tởm.
Trong một góc phòng khách, Clea quan sát chồng mình trong lúc ôm chặt cô con gái vừa bị dựng dậy. Hai mẹ con tỏ ra sốc nặng. Một lần nữa, Martini cảm thấy tội lỗi.