← Quay lại trang sách

- 17 -

9 tháng Một

mười bảy ngày

sau vụ mất tích

Họ đã chọn chuyên gia giỏi nhất của ngành khoa học hình sự để giám định chiếc xe hơi của Martini.

Đó là một người đàn ông đứng tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng lập dị. Mái tóc gần như hói được cột đuôi ngựa. Chỗ da ló ra khỏi lớp áo choàng thí nghiệm màu trắng thì kín đặc hình xăm. Tên ông ta là Kropp.

– Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra mọi thứ, bởi thế nên mới mất thời gian như vậy. – Ông ta phân trần với Vogel và Rebecca Mayer.

Cảnh sát đã trưng dụng một gara ở Avechot để đội giám định được làm việc trong điều kiện tốt nhất. Toàn bộ gian nhà được phủ vải bạt. Sàn nhà trải một tấm vải dầu màu trắng. Chiếc xe hơi được đặt trên một cầu nâng. Các kỹ thuật viên đang tháo rời nó ra thành từng mảnh. Các mảnh được chia thành nhiều nhóm và được xem xét kỹ bằng các thiết bị tinh vi.

– Thế nào, các anh có gì mới không? – Vogel sốt ruột hỏi.

Nhưng Kropp không tỏ ra vội vã. Ông trả lời một cách từ tốn:

– Kết quả ban đầu là chiếc xe mới được làm sạch gần đây, nhưng chỉ phần bên trong.

Cái tin này chỉ càng làm Vogel hài lòng.

– Có dấu vết của chất tẩy rửa và dung môi, điều này có thể cho chúng ta phỏng đoán rằng anh ta muốn xóa dấu vết. – Kropp nói tiếp.

– Ngoài ra, tại sao chỉ tập trung vào bên trong xe, nếu không có gì phải che giấu? – Vogel lưu ý Rebecca Mayer.

– Có máu hay dịch tiết sinh học không? – Nữ công tố viên hỏi.

Kropp lắc đầu, làm cái đuôi ngựa dợn sóng.

– Nói tóm lại, không có gì chứng minh được là Anna Lou đã lên chiếc xe này. – Rebecca Mayer nói tiếp.

– Cô thực sự mong rằng chúng ta tìm được vết máu sao? – Vogel hỏi.

Ông muốn biết sự ngây thơ bướng bỉnh của cô ta từ đâu ra. Cô ta nói nghiêm túc hay đang tìm cách chọc giận ông?

– Cô không hiểu việc ta không tìm thấy máu là tin đáng mừng hay sao?

– Ông nói vậy là sao?

– Các manh mối không phải lúc nào cũng dễ nắm bắt. Sự trống trải chẳng hạn: nó có nghĩa là trong không gian này có một thứ gì đó đã biến mất. Chúng ta cần hỏi thầy giáo Martini xem tại sao anh ta lại chỉ làm sạch bên trong xe.

– Điều ông vừa nói không phải là dữ kiện, mà chỉ là một ý kiến. Cụ thể hơn, nó là ý kiến của ông. Một người biết nghĩ sẽ có hàng ngàn lý do để không rửa xe vào mùa đông, nhất là khi anh ta sống ở trên miền núi và thường xuyên đi dã ngoại. Bùn, tuyết và nước mưa sẽ lại làm nó bẩn ngay chỉ sau vài ngày. Trong khi đó, nếu anh ta muốn nội thất bên trong xe sạch sẽ để chở người này người kia thì âu cũng là chuyện hợp lý.

Rebecca Mayer đang làm đủ cách để chọc giận ông, Vogel thấy nể sự cứng đầu của cô. Điều mà ông không hiểu là tại sao nữ công tố viên luôn bắt bẻ chứng cứ, ngay cả khi chuyện đó đi ngược lợi ích của cô ta. Họ chẳng có gì trong tay ngoài tay thầy giáo nghèo kia, cuộc điều tra đã làm tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của, và chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ phải giải trình về điều đó.

– Cái trò mà chúng ta đã bày ra phải mang lại kết quả, dù có thế nào đi nữa. – Vogel cố gắng bình tĩnh giải thích. – Chúng ta phải đưa được một nghi phạm ra tòa, cô hãy hiểu cho điều đó. Bổn phận của chúng ta không phải là phán xét các bằng chứng và manh mối, mà là trình chúng ra trước thẩm phán và bồi thẩm đoàn.

– Ông nói đúng, bổn phận của chúng ta không phải là phán xét các bằng chứng. – Mayer thừa nhận. – Bổn phận của chúng ta là tìm ra chúng. Tôi nhắc lại: chúng ta phải có được mẫu ADN.

Kropp, người cho tới lúc đó không mấy quan tâm tới màn đấu khẩu, quyết định can thiệp:

– Thật ra, chúng tôi đã tìm được mẫu ADN.

Họ quay về phía ông ta, tự hỏi tại sao chuyện này không được nói ra sớm hơn.

– Có, nhưng khá là kỳ lạ. – Kropp nói tiếp. – ADN của mèo. Hay đúng hơn là lông mèo.

– Lông mèo á? – Vogel hỏi lại, mặt ngẩn ra.

– Lốm đốm hai màu hung và nâu. Chúng vương vãi khá nhiều trên ghế và thảm sàn.

– Gia đình Martini không nuôi mèo. – Rebecca Mayer nói.

Nhưng Anna Lou rất thích mèo, Vogel muốn bổ sung như thế, rồi lại thôi khi trông thấy Borghi đi vào. Anh chàng cảnh sát đang nói chuyện điện thoại, mắt dõi tìm ông. Cậu ta có vẻ lo lắng.

– Tôi xin lỗi. – Nói đoạn Vogel tiến lại chỗ Borghi.

Khi ông đến nơi thì Borghi đã cúp máy.

– Chúng ta có một rắc rối. – Anh hạ giọng nói nhỏ.

Trong chiếc áo ngủ, chân đi đất, mẹ của Anna Lou nhặt nhạnh những lời nhắn và gỡ những bông hoa khô héo trên những con mèo mà người ta đã đặt trước nhà họ trong mấy ngày trước đó. Cuộc hành hương đã chấm dứt ngay khi tin tức về sự tồn tại của một nghi phạm lan ra. Lòng thương hại đã được thay thế bằng sự tò mò bệnh hoạn. Không ai thực sự quan tâm tới số phận của cô bé mất tích nữa. Ngay cả truyền thông cũng đã rời khỏi nơi này. Khi thanh tra Vogel và cảnh sát Borghi lái xe đến nơi, chỉ có vài phóng viên ảnh đang tác nghiệp tại chỗ.

– Xua họ đi. – Vogel ra lệnh cho cấp dưới. – Chị Kastner, tôi là thanh tra Vogel, chị còn nhớ chứ?

Mẹ của Anna Lou quay lại và quan sát người đàn ông, bối rối. Cơn mưa nhỏ đã thấm qua lớp vải áo ngủ, tiết lộ một cách khiếm nhã việc chị ta không hề mặc gì bên trong. Vogel cởi áo măng-tô và khoác lên vai chị.

– Trời lạnh đấy. Sao chúng ta không vào trong nhà?

– Tôi phải thu dọn xong đã. – Người phụ nữ đáp như thể đó là nhiệm vụ quan trọng nhất trên đời.

Vogel cho chị ta xem chiếc vòng mà Anna Lou đã làm, chiếc vòng chị ta đã đeo vào tay ông trong ngày Giáng sinh, trong lần gặp đầu tiên.

– Chị có còn nhớ lời hứa mà chị đã yêu cầu chúng tôi thực hiện không? Thật ra đã có một biến chuyển mới… Nhưng chúng ta sẽ trò chuyện trong nhà, được chứ?

Maria Kastner ngẫm nghĩ trong giây lát.

– Người đàn ông đó… người thầy giáo đó… Ông có thực sự nghĩ chính là anh ta hay không? Ý tôi là, theo tôi, anh ta không phải loại người như vậy… Tôi nghĩ anh ta vô tội. Bởi lẽ nếu anh ta đang giam giữ Anna Lou thì các ông đã phát hiện ra con gái tôi rồi, đúng không?

Vogel tìm một câu trả lời. Rõ ràng người phụ nữ này đang từ chối chấp nhận sự thật.

– Chúng tôi sẽ giám sát anh ta. – Ông trấn an.

– Nhiều ngày đã trôi qua. Anna Lou hẳn là rất đói. Nếu người đàn ông đó bị theo dõi liên tục thì ai sẽ tiếp tế thức ăn cho con bé?

Lần đầu tiên trong sự nghiệp và cũng là lần đầu tiên trong đời, Vogel nghẹn lời. Thật may cho ông, đúng lúc đó Bruno Kastner bước ra ngoài để xem chuyện gì đang diễn ra trước cửa nhà.

– Tôi xin lỗi, tôi đang dở tay. – Anh ta thanh minh, trước khi quàng tay ôm vợ và dìu chị về phía ngôi nhà. – Cũng tại mấy viên thuốc ngủ mà bác sĩ tâm lý đã kê cho vợ tôi.

– Anh Kastner, tôi cần vợ anh tỉnh táo nhất có thể. Có lẽ cần phải xem lại liều dùng.

Vogel đang sợ truyền thông sẽ tận dụng tình trạng rối trí của chị ta để quy chụp những lời khẳng định vô căn cứ.

– Tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ Flores. – Bruno Kastner cam đoan trong lúc quay lưng lại với Vogel.

Ông thanh tra nhìn người chồng trìu mến chăm sóc vợ. Rồi ông lại nhìn xuống chiếc vòng trên cổ tay mình.

Stella Honer đang ở trong phòng khách của một ngôi nhà khiêm tốn nhưng tươm tất. Chiếc trường kỷ mà chị đang ngồi được phủ một tấm vải đã cũ, có lẽ để che đi lớp vải bọc nguyên thủy đã bị hư hại, hoặc để bảo quản nó trước sự tàn phá của thời gian. Như mọi khi, nữ nhà báo có vẻ ngoài hoàn hảo. Bộ âu phục xám được tô điểm bằng chiếc khăn quàng màu hồng thắt nơ quanh cổ. Một tay chị ta cầm chiếc micro.

Máy quay bắt đầu lấy góc rộng, và người được phỏng vấn xuất hiện trên màn hình.

Lần này, Priscilla không mặc thứ trang phục nổi loạn thường lệ. Cô bé hiền lành hơn trong chiếc quần jean ủi thẳng, không một vết rách, mặc cùng áo sơ mi trắng. Ba chiếc khuyên tai đã biến mất, đường viền đen nhánh để làm ánh mắt sắc hơn cũng không còn. Priscilla trang điểm nhẹ và trông giống như một bé gái. Cô bé nắm chặt một chiếc khăn tay.

– Nào, Priscilla, cháu có thể nói cho cô biết chuyện đã xảy ra như thế nào được không? – Stella Honer dịu dàng hỏi.

Cô bé gật gật đầu, như để lấy thêm dũng khí.

– Cháu đã đi cùng mọi người tới nhà của Anna Lou, mang theo một con mèo vải nhỏ. Lúc đó cháu đi cùng với mấy người bạn. Ai cũng xúc động. Rồi bỗng dưng cháu nhận được một tin nhắn… của thầy Martini.

Cô bé ngừng lời, không thể nói tiếp được nữa.

– Vì sao nó làm cháu bất ngờ?

– Cháu… cháu quý trọng thầy Martini, cháu nghĩ đó là một người tốt… nhưng sau chuyện đã xảy ra…

Stella Honer để im lặng kéo dài, tạo thêm sự hồi hộp cho khán giả xem đài. Chị ta rất giỏi tạo kịch tính.

– Tin nhắn đó là gì?

Theo đúng lời dặn trước khi lên sóng trực tiếp, Priscilla rút điện thoại di động trong túi quần ra và đọc thành tiếng, run rẩy từ bàn tay cho đến giọng nói.

– Chiều mai em ghé nhà tôi được không?

Lại một khoảng lặng tạo kịch tính, theo chủ ý của Stella Honer, vì chị ta vừa thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má trái của Priscilla. Chị ta đâu có muốn con bé khóc. Chưa đến lúc. Thế là, để cho cô bé có thời gian trấn tĩnh lại, nữ nhà báo nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc di động từ tay Priscilla, chìa nó ra trước ống kính máy quay.

– Người ta thường buộc tội chúng tôi bẻ cong sự thật để định hướng dư luận. Nhưng đây không phải là một tin nhắn ngụy tạo. Quý vị hãy nhìn xem: nó đã thực sự được gửi đến.

Stella Honer cho khán giả xem đài một khoảng thời gian đủ dài để đọc tin nhắn trên màn hình, trước khi phỏng vấn tiếp.

– Cháu nghĩ sao, Priscilla?

– Lúc đầu thì cháu không nghĩ gì, chỉ thấy nó hơi kỳ lạ. Sau đó, khi cháu xem truyền hình và thấy cảnh sát đặt nghi vấn vào thầy Martini, cháu nghĩ đến Anna Lou, và nhận ra có thể cháu là người kế tiếp…

Stella Honer gật gù với vẻ mặt nghiêm trọng, rồi đặt tay mình lên tay cô bé. Đúng như dự đoán, cử chỉ đó đã gây ra phản ứng mà chị ta chờ đợi. Priscilla òa khóc. Nữ nhà báo không hỏi thêm gì nữa. Chị ta khôn khéo để cho máy quay lấy cận cảnh khuôn mặt của cô bé.

– Đây chỉ là trò lố của một con bé muốn được lên truyền hình.

Sự tuyệt vọng hiện rõ trong giọng nói của Martini.

Nhưng Clea nổi giận thực sự.

– Nhưng con bé này đã làm anh mất việc! Anh nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì?

Hai ngày trước khi kỳ nghỉ lễ Giáng sinh kết thúc, hiệu trưởng trường trung học đã gọi cho Martini để thông báo rằng anh đã bị cắt giờ dạy, đồng thời tiền lương cũng bị treo.

– Chúng ta phải làm gì để trả chi phí bào chữa cho anh? Nợ sắp ngập đầu rồi mà anh còn làm trò ngu ngốc này với một học sinh? Một đứa con gái?

– Anh biết Priscilla. Bộ dạng này, kiểu ăn mặc này… Đây hoàn toàn là sự dàn dựng!

Vogel lắng nghe mẩu đối thoại trong lúc đang ngồi thoải mái ở phòng làm việc dã chiến của mình. Ông đeo tai nghe, chân gác lên bàn, người vắt vẻo trên ghế, hai bàn tay đặt trên đầu gối. Ý tưởng cài micro ở nhà Martini trong quá trình khám xét không mang lại kết quả gì cho tới lúc này, nhưng gió đã đổi chiều. Vogel thích thú ra mặt với cuộc cãi cọ giữa đôi vợ chồng. Ngoài ra, chính ông là người thuyết phục thầy hiệu trưởng can thiệp trước khi cuộc phỏng vấn Priscilla làm bùng nổ cơn thịnh nộ của các ông bố bà mẹ và nó dĩ nhiên sẽ trút xuống đầu ông ta. Là một kẻ quan liêu nhu nhược, ông hiệu trưởng bị thuyết phục một cách dễ dàng.

– Sao anh lại gửi tin nhắn đó? – Clea hỏi.

– Con bé nhờ anh dạy kịch. Anh xin lỗi, nhưng nếu muốn lạm dụng nó thì anh đâu ngu đến mức hẹn nó đến nhà chúng ta, em không thấy vậy sao?

Clea im lặng, có vẻ dao động. Nhưng rất nhanh chóng, chị tiếp tục cao giọng:

– Em đã biết anh từ lâu, em biết anh là một người tử tế… Nhưng em không biết anh vô tội đến mức nào.

Câu nói đó, cùng với sự im lặng tiếp sau, có tác động như một quả bom. Clea nói tiếp:

– Anh đủ thông minh để hiểu sự khác biệt giữa tốt và xấu: ngay cả những người đàn ông tử tế cũng phạm sai lầm… Khi ra khỏi nhà em toàn phải đối diện những ánh mắt thù địch. Lúc nào em cũng sợ ai đó làm tổn thương anh, làm tổn thương chúng ta. Monica không rời khỏi nhà nữa. Con bé đã mất nốt số bạn ít ỏi, và nó không chịu nổi áp lực nữa.

Vogel đã biết chuyện này sẽ xảy ra. Ông muốn nó xảy ra, đã lên kế hoạch cho nó.

– Cho dù lỗi lầm của anh là nhỏ hay lớn, em cũng sẽ ở bên anh cho đến cuối cùng. Em đã hứa và sẽ làm điều đó. Nhưng con gái anh không bị ràng buộc bởi lời thề nguyện nào… Vì thế, em muốn đưa nó đi xa khỏi nơi này.

Vogel cố gắng kiềm chế sự mừng rỡ.

– Ý em là rời bỏ anh?

Đó không phải là một câu hỏi, mà là một nhận định cay đắng.

Người vợ không nói gì. Giây lát sau, Vogel nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại. Ông bỏ chân xuống khỏi mặt bàn và ngẫm nghĩ, hai bàn tay áp vào tai nghe để tập trung vào sự im lặng.

Martini vẫn còn đang ở trong phòng. Có thể nghe được tiếng thở của anh ta. Nhẹ nhàng, nhưng đều đặn. Hơi thở của một kẻ bị săn đuổi mà ông chưa thể tống vào tù, nhưng đã trở thành một người tù trong chính cuộc đời mình, và vì thế, anh ta không thể trốn thoát.

Vogel đã tạo ra khoảng trống xung quanh Martini. Giờ đây, bị vợ và con gái bỏ rơi, anh ta sẽ sụp đổ. Anh ta coi như xong rồi.

Nhưng đúng lúc đó xảy ra một việc nằm ngoài dự tính của ông. Một việc thật phi lý, vô nghĩa.

Tay thầy giáo bắt đầu ngân nga hát.

Giọng hát nho nhỏ và dịu dàng chẳng ăn nhập gì với chuyện vừa xảy ra. Vogel lắng nghe bài hát trong hoang mang. Đó là một khúc đồng dao. Ông chỉ nghe ra được vài chữ.

Bài hát nói về những cô bé và những chú mèo con.