← Quay lại trang sách

- 18 -

10 tháng Một

mười tám ngày

sau vụ mất tích

Levi đã gọi cho anh bằng chiếc điện thoại an toàn và yêu cầu gặp. Sau đó anh ta cử tài xế đến đón anh. Đám nhà báo bám theo chiếc Mercedes nhưng đành phải bỏ cuộc khi anh xuống xe và bước vào trong một biệt thự kín đáo.

Tay luật sư đã thuê nó để tiện theo sát vụ việc.

Khi Martini bước qua ngưỡng cửa, trước mặt anh là một cảnh tượng đầy bất ngờ. Phòng khách đã được biến thành một văn phòng, một nhóm nhỏ nhân viên đang bận rộn làm việc. Một số nghiên cứu các văn bản luật và tài liệu, số khác gọi điện thoại, hoặc bàn luận về chiến lược bào chữa. Thậm chí họ đã treo một tấm bảng theo dõi kết quả của vụ việc. Mọi người bận rộn đến nỗi không ai nhận ra sự có mặt của anh.

Levi chờ anh trong bếp để có một cuộc đối thoại riêng tư.

– Thầy có thấy công tác tổ chức không? Tất cả là dành cho thầy đấy. – Tay luật sư tuyên bố.

Martini nghĩ đến cái giá mà anh sẽ phải trả, nhất là khi bây giờ anh đã không còn việc làm.

– Thành thật mà nói, tôi đang mất hy vọng.

– Thầy không nên như thế. – Levi vừa nói vừa ra hiệu cho Martini ngồi xuống, còn mình vẫn đứng. – Tôi nghe nói vợ con thầy đã đi hôm qua.

– Bây giờ hai người đang ở nhà ngoại.

– Nói thật nhé, như thế càng tốt, thầy tin tôi đi. Tình hình khá căng, và tôi nghĩ nó sẽ càng tệ hơn trong những tuần sắp tới.

– Thế mà anh còn nói tôi đừng mất hy vọng? – Martini hỏi lại với một nụ cười chua chát.

– Có chứ, bởi vì tôi đã lường trước chuyện đó.

– Là Vogel, có phải không? Chính ông ta là người giật dây…

– Đúng, nhưng chuyện đó biến ông ta thành kẻ dễ đoán. Vogel bám theo kịch bản thường lệ và không có khả năng sáng tạo.

– Nhưng mọi người đều nghe lời ông ta.

Levi tiến đến tủ lạnh để lấy ra một chai nước khoáng. Anh ta mở nắp chai và đưa cho Martini.

– Điều duy nhất có thể cứu được thầy lúc này, đó là giữ tỉnh táo và bình tĩnh. Do vậy, hãy bình tĩnh và để tôi lo liệu.

– Lão cảnh sát đó đã hủy hoại đời tôi.

– Nhưng thầy vô tội, đúng không?

Martini nhìn chai nước và đáp:

– Đôi khi tôi nghi ngờ điều đó.

Levi bật cười, mặc dù Martini không trả lời bằng giọng đùa bỡn. Tay luật sư đặt một bàn tay lên vai anh.

– Ngay cả Vogel cũng có một điểm yếu, và đó chính là nơi mà chúng ta tấn công vào… Nó sẽ làm ông ta thốn, rất thốn.

Martini nhìn Levi với ánh mắt đầy hy vọng.

– Thầy có nghe nói về vụ Derg chưa? – Tay luật sư hỏi.

– Hình như là chưa.

– Vụ đó đã gây ầm ĩ trên truyền thông cách đây khoảng một năm. Có lẽ thầy biết đến nó dưới cái tên được báo chí sử dụng: kẻ cắt xẻo.

– Đúng, đúng rồi, tôi có nghe nói tới vụ đó… Nhưng nói chung tôi không quan tâm lắm tới những tin tức linh tinh.

– Là thế này, cảnh sát từ lâu đã truy lùng một tên khủng bố hàng loạt chuyên giấu chất nổ trong các món hàng siêu thị: hộp ngũ cốc, tuýp mayonnaise, lon đồ hộp. Những vụ nổ đã làm nhiều nạn nhân bị mất một đốt ngón tay hoặc cả ngón tay, thậm chí có người mất nguyên một bàn tay.

– Chúa ơi. Nhưng không có ai mất mạng chứ?

– Không, nhưng vụ việc sớm muộn sẽ đi đến nước đó thôi: kẻ cắt xẻo sẽ thấy chán và thử làm chuyện gì đó to tát. Tất cả mọi người trong thâm tâm đều chờ đợi chuyện đó. Ai cũng sợ. Nhưng trước khi có một cái chết xảy ra, Vogel đã lùng được một gã kế toán viên ngây thơ thích chơi mô hình và vọc đồ điện tử: Derg. Định mệnh đã sắp đặt cho gã bị mất ngón trỏ phải khi còn bé. Hồi đó người ta tưởng đó chỉ là một tai nạn tầm thường, nhưng thật ra, chính mẹ gã đã cắt nó bằng một cái kéo cắt gà để phạt gã. Mụ ta bị rối loạn tâm thần và hành hạ con trai mình.

– Chúa ơi…

– Thế đấy, thầy cũng nghĩ hệt như mọi người, Derg là một nghi phạm hoàn hảo.

– Vâng. – Martini thừa nhận. – Lối hành xử bạo lực của anh ta khi lớn lên hoàn toàn có thể hiểu được sau những gì đã trải qua trong thời thơ ấu.

– Người ta đã tạo ra những con quỷ như thế. Nhưng đó không phải là điều chúng ta cần quan tâm. Trong vụ Derg, họ chẳng hề có chứng cứ, chỉ có manh mối. Vogel đã bày trò trên truyền thông và thuyết phục một công tố viên buộc tội Derg. Nhưng cuối cùng gã kế toán viên đã thoát tội.

– Vì sao?

– Chất nổ mà kẻ cắt xẻo sử dụng là một loại khá đơn giản. Ngay cả một người không chuyên cũng có thể chế ra từ những hóa chất dễ kiếm ở tiệm bán đồ ngũ kim. Dẫu vậy nó cũng có một khuyết điểm: nó để lại dấu vết trên người sử dụng. Mà Derg thì lại không có những dấu vết đó trên người…

– Và điều đó đủ để gỡ tội cho anh ta?

– Tất nhiên là không. Nhưng thầy nghe đây: chứng cứ quan trọng nhất đã được tìm thấy trong một buổi khám xét của cảnh sát. Tại nhà của Derg có một hộp bích quy giống hệt với cái mà kẻ cắt xẻo đã giấu thuốc nổ vào, ngoài ra việc truy xuất hóa đơn còn cho biết nó được mua tại cùng một cửa hàng nơi thủ phạm ra tay. Tuy vậy, Derg đã phủ nhận việc mình từng đi tới đó.

– Vậy thì làm thế nào…

– Đây chính là điểm mấu chốt: kẻ đặt hộp bánh tại nhà Derg để đổ tội đã không kiểm tra ngày sản xuất của nó. Hộp bánh xuất xưởng vào thời điểm Derg đang bị tạm giam chờ ra tòa, vậy anh ta không thể là người mua nó được. Kết quả là gì? Anh ta được thả tự do và cáo buộc nhằm vào anh ta đã bị gỡ bỏ.

– Còn Vogel?

– Vogel tự cứu mình bằng cách đổ trách nhiệm cho một thuộc cấp, một cảnh sát trẻ tuổi. Ông ta luôn làm như vậy: tìm một con tốt để sẵn sàng thí trong trường hợp cần thiết… Nhưng sau vụ Derg, truyền thông đã mất niềm tin vào những thông tin mà ông ta tuồn cho họ. Họ đã quay lưng với ông ta.

– Cho tới hiện tại. – Martini bình luận. – Tôi là cơ hội để ông ta quay lại với ánh đèn sân khấu.

– Khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của Vogel: một kẻ dựng chuyện.

Martini có vẻ như đã phần nào tự tin trở lại.

– Vậy là tôi sẽ thoát khỏi chuyện này.

– Phải, nhưng cái giá phải trả là gì? Tính cho tới ngày phiên tòa kết thúc, Derg đã phải ngồi tù bốn năm. Trong thời gian đó anh ta đã bị sung huyết não, mất việc làm, bạn bè và gia đình.

Martini nhận ra những lời nói của luật sư có một chủ đích nhất định.

– Tôi phải làm gì để tránh bị như thế?

– Hãy quên việc thầy vô tội đi.

Martini ngớ người, nhưng tay luật sư đã bắt tay tiễn anh ra về mà không giải thích gì thêm.

– Tôi sẽ sớm gọi lại cho thầy. – Levi hứa.

Đêm qua Borghi không tài nào ngủ được. Anh trằn trọc trên giường, nhớ đến cảnh tượng mình đã chứng kiến trước cửa nhà Kastner, người mẹ thẫn thờ và suy sụp bước đi trong chiếc áo choàng ngủ, giữa những con mèo nhỏ mà người ta đem tặng cho con gái chị, tìm kiếm một ý nghĩa cho nỗi đau của mình.

Lũ mèo là câu trả lời, anh tự nhủ.

Những sợi lông mèo được tìm thấy trong chiếc xe hai cầu của tay thầy giáo thật phi lý. Khi biết về chi tiết này, Borghi cũng suy nghĩ tương tự như Vogel.

Nhà Martini không nuôi mèo. Anna Lou rất muốn có một con.

Trong lúc trằn trọc, Borghi đi đến kết luận rằng chìa khóa cho bí ẩn chính là cô bé. Nhưng mọi người đã không còn quan tâm tới cô bé nữa. Truyền thông, công chúng và kể cả cảnh sát cũng đã chuyển sự chú ý sang những câu hỏi khác. Tay thầy giáo đã sát hại cô bé như thế nào? Hắn có xâm hại cô bé trước đó hay không? Họ chấp nhận rằng cô bé đã bị giết, và dù không nói ra, họ tìm cách thỏa mãn trí tò mò của mình bằng những chi tiết tởm lợm.

Không ai còn tự hỏi vì sao hung thủ giết cô bé nữa.

Lý do khiến một ông thầy giáo có vẻ vô tội của một ngôi làng trên núi đi sát hại một cô gái trẻ tầm thường như Anna Lou không hề được nhắc tới. Thế nhưng đó lại là chi tiết mang tính quyết định.

Tại sao hắn sát hại cô bé?

Đến sáng thì Borghi đã hiểu mình cần phải bắt đầu điều tra lại từ vạch xuất phát, từ Anna Lou. Nói cho cùng, họ đã biết gì về cô ấy? Chỉ toàn là những điều được bố mẹ và người thân của cô bé chia sẻ. Nhưng như thế liệu có đủ? Tại học viện cảnh sát, anh đã học được một bài học.

Các nạn nhân cũng có tiếng nói.

Người ta thường chấp thuận một cách quá nhanh chóng rằng các nạn nhân không thể kể lại sự việc từ góc nhìn của mình được nữa. Nhưng điều đó là có thể. Quá khứ lên tiếng thay cho họ. Chỉ cần một ai đó lắng nghe.

Vì lý do này, sau khi phát hiện ra ngôi trường của Anna Lou theo học có trang bị một hệ thống camera an ninh để kiểm soát những trò phá hoại, Borghi đã giam mình trong căn buồng chật chội nơi những cuộn băng cũ được cất, để xem những đoạn phim có cô bé. Những hình ảnh thường nhật, trong đó Anna Lou xuất hiện với tất cả sự ngây thơ. Các lớp học không được gắn máy quay, nhưng ở căng tin, trong phòng thể chất hoặc trên các hành lang, cô bé luôn giữ một hình ảnh. Rụt rè, khép kín, nhưng mỉm cười với người mình nói chuyện. Không có một thái độ bất thường nào.

Hệ thống camera quan sát hoạt động theo chu kỳ mười lăm ngày. Các cuộn băng được xóa các nội dung cũ để ghi đè các nội dung mới lên. May mắn là kỳ nghỉ Giáng sinh đã làm gián đoạn chuyện đó và bảo tồn những nội dung của mười lăm ngày trước vụ mất tích.

Tuy nhiên, việc này đòi hỏi hàng giờ xem xét. Borghi đã chọn ngẫu nhiên một số thời điểm để tìm kiếm Anna Lou. Ngồi trên một chiếc ghế gấp trước một màn hình đen trắng cùng với một bình cà phê đã nguội từ lâu, anh đã xem rất nhiều đoạn phim. Nhưng anh không bao giờ thấy Anna Lou xuất hiện cùng với tay thầy giáo. Đến một lúc, trong khi anh đang xem những hình ảnh của ngày hôm trước vụ mất tích, di động của anh đổ chuông.

– Tại sao tối qua anh không gọi điện cho em? – Caroline hỏi luôn với giọng bực bội.

– Anh xin lỗi. Anh bị cuốn vào công việc quá.

– Công việc của anh quan trọng hơn người vợ bụng mang dạ chửa này sao?

Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời buộc tội.

– Tất nhiên là không. Không phải anh muốn biện bạch, nó là sự thật. Trong lúc làm việc, anh không thể gọi cho em, nhưng anh luôn nghĩ tới em.

Ở đầu dây bên kia, Caroline thở dài. Có lẽ cô đang trong một ngày dễ chịu, khi không bị các hormone quấy rầy. Nhưng Borghi không thể nói ra điều đó vì sợ làm cô nổi xung.

– Anh có nhận được đồ em gửi chưa?

– À, rồi, cảm ơn em. Anh đang cần quần áo để thay.

– Tối qua, bố em đã thấy anh trên truyền hình.

Borghi hình dung ra nụ cười trên khuôn mặt Caroline. Hóa ra đây là lý do khiến cô không nổi giận: cô tự hào về anh.

– Thế à? Trông anh ổn không?

– Em chỉ có thể nói là em hy vọng con gái chúng ta sẽ giống em. – Cô bật cười. – Mẹ muốn em ở lại đây ít lâu sau khi sinh.

Lâu nay họ vẫn bàn luận về chuyện này. Caroline cho rằng mẹ cô có thể giúp được, nhưng điều đó buộc anh phải chuyển nhà, và cho dù có quan hệ khá hữu hảo với bố mẹ vợ, anh không muốn liều lĩnh sống chung với họ. Anh sợ chuyện đó sẽ kéo dài bất tận.

– Chúng ta nói chuyện này khi anh quay về được không? Còn vài tháng nữa em mới sinh mà.

Caroline bỏ ngoài tai câu nói đó.

– Bố em đã chuẩn bị một căn phòng cho chúng ta ở cuối hành lang. Phòng em trai em ở trước khi dọn ra riêng. Nó rất biệt lập, chúng ta sẽ được riêng tư.

Giọng điệu của Caroline cho thấy cô dường như đã quyết định thay cho cả hai. Borghi muốn đáp trả, nhưng anh bỗng thấy gì đó trên màn hình và ngồi thẳng lại trên chiếc ghế gấp.

– Anh xin lỗi em. Anh sẽ gọi lại sau.

– Lần nào chúng ta nói chuyện anh cũng cúp máy đột ngột!

– Anh biết. Tha lỗi cho anh.

Borghi cúp máy và tập trung vào đoạn phim.

Lần đầu tiên anh trông thấy Anna Lou và thầy giáo Martini trong cùng khuôn hình.

Hành lang trường học trống trơn. Chỉ có cô gái trẻ đang bước đi với những quyển sách trong tay. Người thầy tiến lại từ phía đối diện.

Họ đi qua nhau, gần như chạm vào nhau.

Borghi tua lại đoạn băng. Một chi tiết đập vào mắt anh. Nếu truyền thông khám phá ra chuyện này, nó sẽ gây ồn ào lắm đây. Anh phải thông báo cho Vogel.

Đã 23 giờ đêm. Martini ngồi trên chiếc trường kỷ phòng khách, trong bóng tối. Anh nghe thấy từ ngoài đường vọng vào giọng nói của những nhóm người đến cắm rễ trước cửa nhà mình. Anh không rõ họ nói gì, nhưng thỉnh thoảng anh nghe thấy họ cười.

Thật lạ lùng khi cuộc sống của những người khác tiếp tục, trong khi cuộc sống của mày dừng lại, anh nghĩ thầm. Anh cảm thấy bế tắc.

Martini đã tắt hết đèn để cho những kẻ ngoài kia không thể dòm ngó qua cửa sổ xem con quái vật đang làm gì. Nhưng anh còn một lý do nữa. Anh muốn tránh ánh mắt của Clea và Monica dõi theo anh trong nhà, từ những tấm ảnh đóng khung. Hai mẹ con đã rời xa anh, và anh cũng muốn thoát khỏi họ. Anh giận dữ, vì anh hoàn toàn hiểu tình thế của hai mẹ con. Xét cho cùng, như vậy cũng tốt cho họ.

Tiếng điện thoại rung lên đã lôi anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cùng lúc đó, một luồng sáng yếu ớt xuất hiện trên một cái kệ. Martini đứng dậy để tiến lại xem: một tin nhắn vừa xuất hiện trên màn hình của chiếc điện thoại mà Levi đã đưa cho anh.

“Nghĩa trang, nửa tiếng nữa.”

Martini tự hỏi tại sao tay luật sư lại đề nghị gặp gỡ tại một nơi lạ thường như thế, thay vì tại căn biệt thự mà anh ta đã thuê để đặt đại bản doanh. Anh nhớ lại câu nói của anh ta.

Hãy quên việc thầy vô tội đi.

Có lẽ anh sẽ được một lời giải đáp. Anh bèn nghĩ ra một kế hoạch để rời nhà mà không bị trông thấy. Rồi anh lên gác lấy một chiếc áo khoác cũ và một cái mũ lưỡi trai, định bụng sẽ dùng chúng để có thể đi ngoài đường mà không bị nhận ra. Để cắt đuôi đám nhà báo, anh đi ra bằng cửa sau và trèo qua hàng rào của khu vườn.

Martini mất hơn nửa giờ mới đến được nghĩa trang. Anh muốn bảo đảm không bị ai theo đuôi. Cổng nghĩa trang không khóa. Anh chỉ việc đẩy nó và bước vào, bước đi giữa những tấm bia mộ.

Vầng trăng tròn đêm nay xám xịt. Martini đi lang thang một lúc, chắc mẩm sẽ trông thấy Levi xuất hiện, nhưng thay vào đó, anh thấy một chấm đỏ nhấp nháy đằng xa. Anh bám theo nó như theo một ngọn hải đăng dẫn lối. Lúc đến nơi, Martini mới vỡ lẽ đó là một điếu thuốc lá. Đốm lửa đỏ rực lên rồi dịu đi theo nhịp rít thuốc của Stella Honer.

– Anh cứ bình tĩnh. Tôi đến đây với tư cách là bạn bè. – Chị ta nói với giọng thích thú.

Ngồi trên một tấm bia mộ, Stella Honer vắt chéo chân như thể đang ở trong một phòng khách.

– Chị muốn gì? – Anh hỏi với giọng cứng rắn.

– Giúp anh.

Martini không thích lối nói úp mở của chị ta.

– Tôi không cần sự giúp đỡ của chị.

– Anh muốn tôi chứng tỏ mình là bạn? Tốt thôi… Vợ anh từng suýt bỏ anh vì một thằng đàn ông khác, cách đây sáu tháng. Gia đình anh đã dọn đến đây để bắt đầu lại.

Chuyện đó, Martini nhủ thầm. Sao chị ta biết được?

– Anh thấy không? Chúng ta là bạn. – Stella Honer nói tiếp khi nhận ra Martini hoang mang nhiều hơn là tức giận.

Vogel, người tiết lộ thông tin đó cho chị ta, đã dự kiến được phản ứng của Martini.

– Lẽ ra tôi có thể rêu rao thông tin đó, nhưng tôi không làm thế… Tôi biết vợ con anh đã bỏ đi, nhưng nếu anh muốn họ quay lại, anh nên biết khôn một chút.

– Khi nào mọi chuyện sáng tỏ, họ sẽ trở về, và chúng tôi sẽ sống cuộc đời như trước kia.

– Anh chàng tội nghiệp ơi, anh tưởng chuyện đó sẽ xảy ra à? – Stella Honer hỏi lại, nghiêng đầu sang một bên.

– Tôi vô tội.

– Thế thì anh chẳng hiểu gì rồi. Mọi người cóc cần biết anh có vô tội hay không. Người ta đã quyết định rồi. Cảnh sát sẽ không bao giờ buông tha anh: họ đã bỏ hàng đống tiền vào vụ này, họ không có nguồn lực để lao vào một cuộc điều tra khác, và nhất là, một thủ phạm khác.

Martini nuốt khan. Anh cố tỏ ra bình thản.

– Như vậy tức là… tôi hoặc không ai khác…

– Chính xác. Lý do duy nhất của việc anh còn được tự do là họ chưa tìm được cái xác. Không có thi thể thì họ không thể buộc tội sát nhân cho anh. Nhưng sớm muộn rồi họ cũng sẽ tìm ra thôi, luôn là như thế.

– Nếu tôi đã tiêu thì tại sao tôi phải cần đến chị?

Martini dùng giọng lịch sự để giữ khoảng cách.

Stella Honer ngừng nói trong giây lát và mỉm cười. Đôi mắt sâu của chị ta lấp lánh dưới ánh trăng.

– Anh cần tôi để thu lợi nhiều nhất có thể từ vụ việc này. Anh sẽ rất hút truyền thông, ngay tại cái nơi hiện giờ đang tỏ ra thù địch: một cuộc phỏng vấn với anh sẽ đắt giá hơn vàng… Dĩ nhiên, chuyện đó chỉ đúng khi anh còn tự do: một khi đã ngồi tù thì anh chẳng còn giá trị gì sất.

– Chính Levi đã thu xếp cuộc gặp này sao? Như vậy những gì anh ta nói sáng nay…

Martini mỉm cười ghê tởm.

– Luật sư của anh là một người thực dụng. Nếu anh muốn thoát khỏi vụ này, anh ta cần phải có đủ tiền để trang trải cho một cuộc điều tra kháng cáo, với các chuyên gia và thám tử tư.

– Phải, anh ta đã nói điều đó với tôi.

– Thế anh nghĩ anh sẽ xoay đâu ra tiền? Gia đình anh sẽ ra sao khi anh vào tù? Vợ con anh sẽ sống thế nào?

Đáng lẽ Martini phải nổi đóa, nhưng anh lại bật cười. Phản ứng của anh làm nữ nhà báo ngạc nhiên, nhưng anh không thể kìm mình được nữa.

– Quái lạ… Với mọi người tôi là một con quỷ, dù không có bằng chứng. Ngay đến vợ tôi cũng nghi ngờ. Nhưng chị có hiểu điều chị vừa nói không? Để tôi nói cho chị. – Martini tuyên bố với giọng nghiêm túc trở lại. – Tôi biết chính xác tôi là ai. Tôi sẽ không trục lợi sau lưng cô bé mất tích và trên nỗi đau của gia đình cô bé để tự cứu mình hoặc vợ con. Hãy chuyển lời tới luật sư của tôi như thế.

Martini quay gót.

– Anh là thằng ngu, anh có biết không? – Stella Honer nói với theo sau đó vài giây.

Thay cho câu trả lời, chị ta chỉ có thể bằng lòng với cái lưng của người đàn ông đang đi xa dần.

Tối hôm đó, Vogel đã ăn lót dạ trong phòng mình và ghi chép vào quyển sổ tay trước khi đi ngủ. Quấn mình trong chiếc áo choàng ngủ, ông ngồi trên một cái ghế bành, mỉm cười một mình. Ông chắc chắn con cáo già Levi đã bắt đầu điều tốt trên bàn cờ.

Vogel không mấy ngạc nhiên khi được thông báo về sự xuất hiện của tay luật sư tại Avechot. Levi đã tham gia cuộc chơi từ lâu đến nỗi việc anh ta xuất hiện là bình thường. Trò xiếc của anh ta luôn gây bất ngờ. Levi có thể là một ảo thuật gia làm đám đông kinh ngạc, hoặc làm một thằng hề đánh lạc hướng khán giả trong khi con sư tử xé xác người dạy thú. Ở trường hợp hiện tại, rõ ràng Levi đã liên lạc với Stella Honer để chị ta thuyết phục tay thầy giáo tự nguyện biến mình thành mồi ngon cho lũ thú hoang.

Martini sẽ chấp nhận. Tất cả bọn họ rốt cuộc đều phải chấp nhận. Ngay cả Derg cũng đã đeo cái mặt nạ quái vật một thời gian. Khoảng thời gian đủ để kiếm chút tiền trước khi tiếp tục kêu gào rằng mình vô tội.

Nếu như tay thầy giáo chấp nhận lên truyền hình thì với Vogel mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Anh chàng ngốc chắc chắn sẽ tìm kiếm sự cảm thông của công chúng, nhưng điều đó chỉ làm đám đông giận dữ hơn nữa. Thế là tất cả mọi người sẽ muốn kết liễu anh ta, không chỉ những người bình thường, mà cả các sếp ngành cảnh sát, thậm chí ngài bộ trưởng. Mayer sẽ không thể làm gì được.

Khi điện thoại di động rung lên, Vogel rất ngạc nhiên. Ông nhận ra số điện thoại bí ẩn mà bốn ngày trước đã gửi tin nhắn cho ông ngay sau cuộc họp báo.

“Tôi cần nói chuyện với ông. Gọi lại tôi theo số này.”

Lần này cũng vậy, ông phớt lờ nó, bất kể người gửi là ai, rồi xóa luôn tin nhắn. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Vogel tự hỏi liệu hai sự kiện có liên quan gì với nhau. Chắc mẩm sẽ đối mặt với kẻ quấy rối bí ẩn, ông hậm hực mở toang cửa.

Người gọi cửa là Borghi. Anh chàng có vẻ mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng, vai đeo túi đựng máy tính xách tay.

– Tôi nói chuyện với ông được chứ?

– Chuyện này không đợi đến mai được à? Tôi sắp đi ngủ.

– Tôi muốn cho ông thấy một thứ, và tôi nghĩ ông cần phải xem nó ngay lập tức. – Borghi khẳng định, tay chỉ vào máy tính.

Anh chàng cảnh sát bước vào phòng rồi bật máy tính trên giường của Vogel. Hai người đứng xem.

– Tôi đã tìm thấy đoạn phim này trong hệ thống camera an ninh của trường. Ông hãy xem chuyện gì xảy ra…

Borghi đã xem đi xem lại cảnh quay hàng chục lần, nhưng với Vogel đây mới là lần đầu tiên. Anna Lou bình thản bước đi trên hành lang vắng lặng. Tiếp đó tay thầy giáo tiến đến chỗ cô bé. Họ đi ngang qua nhau, rất gần, rồi biến ra khỏi tầm ghi nhận của ống kính máy quay.

Borghi dừng đoạn phim.

– Ông có nhận thấy không?

– Nhận thấy cái gì cơ? – Vogel bực bội hỏi lại.

– Họ thậm chí không nhìn nhau… Nếu ông muốn, tôi có thể tua lại để ông xem lần nữa.

Nhưng Vogel đã hiểu ra.

– Chuyện này không cần thiết.

– Sao lại thế? Một trong những căn cứ buộc tội là việc Anna Lou có biết hung thủ, ông còn nhớ chứ? Như vậy cô bé mới tin và đi theo hắn mà không một người hàng xóm nào trông thấy, hoặc nghe thấy. Chính ông đã nói điều đó.

Vogel không thể kìm nén nụ cười, sự ngây thơ của chàng trai thật đáng yêu.

– Thế theo anh, cái này chứng tỏ là Anna Lou không hề biết Martini là ai à?

Borghi ngẫm nghĩ một lúc.

– Quả thực…

– Cô bé có thể biết rất rõ anh ta là ai và không nhìn anh ta do e thẹn.

Nhưng Borghi không bằng lòng với lời giải thích này.

– Đây vẫn là một nguy cơ.

– Cho ai? Chúng ta á? Anh sợ rằng nếu truyền thông biết về sự tồn tại của đoạn phim này, họ sẽ thay đổi quan điểm về tay thầy giáo kia ư?

Tất nhiên là không, nhưng Borghi đã hiểu ra: tất cả đã được định đoạt. Trừ phi xảy ra một biến cố lớn, sẽ không có ai thay đổi quan điểm về Martini, đơn giản là vì chuyện đó chẳng mang lại ích lợi gì cho họ.

– Vì cái này mà anh đã mất hút cả ngày hôm nay à? Trong lúc đó, tôi cũng đã cho sàng lọc các đoạn phim khác.

– Các đoạn phim nào? – Borghi ngẩn người hỏi lại.

– Các đoạn phim từ camera an ninh gắn trên những ngôi nhà của hàng xóm nhà Kastner.

– Nhưng ông đã nói chúng chẳng đáng quan tâm vì ống kính hướng vào trong nhà chứ không phải ra ngoài đường.

Vườn nhà ai người nấy rào. Trong cuộc họp chỉ đạo đầu tiên, Vogel đã dùng chính xác những từ này. Ông ta giấu họ điều gì đây?

Nhưng Vogel không có ý định chia sẻ khám phá của mình với Borghi. Ông chỉ đặt một tay lên vai anh chàng cảnh sát trẻ tuổi và tiễn ra cửa.

– Nghỉ ngơi đi, trung úy Borghi. Và hãy để tôi làm công việc của mình.