- 21 -
23 tháng Hai
sáu mươi hai ngày
sau vụ mất tích
Vào cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn, khu mỏ của Avechot là thứ duy nhất nhìn thấy được từ cửa sổ phòng làm việc của bác sĩ Flores. Những cái tháp thông gió được gắn bóng đèn chớp tắt màu đỏ, khiến người ta liên tưởng tới những con mắt dõi nhìn. Những người canh gác ẩn hiện trong sương mù.
– Anh có gia đình chứ, thanh tra?
Vogel quan sát mấy cái móng của bàn tay phải. Từ vài phút trước, ông ta đã lại chìm vào thinh lặng. Do vậy ông không nắm bắt được ngay câu hỏi của bác sĩ Flores.
– Gia đình à? Chưa bao giờ có thời gian cho chuyện đó.
– Còn tôi, tôi đã lập gia đình cách đây bốn mươi năm. – Flores nói luôn không đợi được hỏi. – Sophia đã nuôi dạy ba đứa con xinh xẻo của chúng tôi, và giờ đây bà ấy dành thời gian cho những đứa cháu. Đó là một phụ nữ tuyệt vời, tôi sẽ không thể sống được nếu thiếu bà ấy.
– Một bác sĩ tâm lý thì làm được gì tại Avechot? – Vogel tò mò hỏi lại. – Ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, đó là nhân vật cuối cùng mà tôi nghĩ đến.
– Các vụ tự tử. – Flores đáp với giọng nghiêm túc. – Đây là khu vực có tỉ lệ tự tử cao nhất nước. Mỗi gia đình đều có một câu chuyện để kể… bố, mẹ, anh, chị. Đôi khi cả một đứa nhỏ.
– Động cơ của họ là gì?
– Khó nói lắm. Những người đến từ nơi khác vẫn ghen tị với chúng tôi. Họ nghĩ rằng tại một nơi yên bình giữa núi non trùng điệp như Avechot này, cuộc sống hẳn là rất thanh thản. Căn bệnh thực thụ của mọi người có lẽ là sự dư thừa thanh thản. Nó không đủ để làm ta hạnh phúc, nó trở thành một nhà tù. Để thoát khỏi nó, họ rời bỏ cuộc sống, theo những cách thức tàn bạo nhất. Họ không hài lòng với việc nuốt những viên thuốc ngủ, hoặc cắt mạch máu cổ tay. Họ làm mình đau đớn, như thể muốn tự trừng phạt.
– Anh có cứu được nhiều người không?
Flores cười khan.
– Các bệnh nhân của tôi cần ai đó ở bên cạnh để giải tỏa, hơn là cần những viên thuốc.
– Tôi dám cá là anh sẽ khiến họ lên tiếng bằng những câu nói gãi đúng chỗ ngứa. Anh đã biết họ quá rõ, và họ mở lòng với anh không chút khó khăn.
Vogel nói có lý. Flores đã quen với việc tìm hiểu người khác, rõ ràng là vì ông biết lắng nghe và không bao giờ áp đặt. Chẳng hạn như, ông không bao giờ mất kiên nhẫn, không bao giờ cao giọng, cho dù là để quát mắng con mình. Ông thích được người ta xem như một con người của sự cân bằng, và ông tự coi mình là một bác sĩ miền quê, giống như các thầy lang trước kia, quan tâm đến cả tâm hồn lẫn thể xác của mọi người, và nhờ vậy trị bệnh rất giỏi.
– Có lẽ họ không chỉ bất hạnh. Có lẽ sự dư thừa thanh thản đã xua tan nỗi sợ chết. Anh không nghĩ vậy sao?
– Có thể lắm. – Flores thừa nhận. – Thế anh có bao giờ sợ chết không, thanh tra Vogel?
Câu hỏi ẩn chứa một sự khiêu khích. Flores muốn đưa Vogel trở lại với thực tại, với bộ quần áo lấm máu và lý do ông ta quay lại Avechot.
– Khi chúng ta bị vây quanh bởi cái chết của những người khác, ta không còn thời gian để nghĩ tới cái chết của mình nữa. – Vogel đáp với giọng cay đắng. – Thế còn anh, anh có thường xuyên nghĩ tới nó không?
– Ngày nào cũng nghĩ, từ ba mươi năm nay. – Flores hắng giọng. – Ba cái stent.
– Nhồi máu cơ tim à? Ở độ tuổi trẻ vậy sao?
– Lúc đó tôi đã làm bố. Tuổi trẻ chỉ có tính tham khảo, khi người ta phải gánh những trọng trách lớn lao. Nhờ trời, tôi đã sống sót sau ca phẫu thuật nguy hiểm dài mười hai tiếng đồng hồ, giờ đây tôi chỉ phải tự nhắc mình uống thuốc và đi kiểm tra định kỳ.
Flores luôn nói giảm nói tránh về khoảnh khắc đó, có lẽ vì ông không muốn thừa nhận rằng nó đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong ông. Nhưng cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn đã đẩy xuống hàng thứ yếu mọi chi tiết của cuộc đời ông trước đây, kể cả chi tiết đó.
Có tiếng gõ cửa. Bác sĩ Flores không mời người ta bước vào mà đích thân đứng dậy để đi mở cửa. Đây là tín hiệu đã được thỏa thuận từ trước. Nhưng Vogel có vẻ không bận tâm.
Trong hành lang, Rebecca Mayer đi tới đi lui, sốt ruột ra mặt.
– Thế nào rồi?
– Ông ta có lúc tỉnh táo, lúc lơ đãng. – Bác sĩ Flores đáp.
– Nhưng ông ta có giả vờ hay không?
– Chuyện không đơn giản như thế. Ông ta đã bắt đầu kể lể dông dài về vụ Anna Lou Kastner, tôi để cho ông ta kể vì tôi nghĩ cuối cùng ông ta sẽ kể tới vụ tai nạn tối nay.
Những gì Vogel nói giống với một lời tự thú hơn. Nhưng bác sĩ Flores giữ lại điều đó cho riêng mình.
– Ông cẩn thận đấy. Vogel là một con cáo già.
– Ông ta không cần phải lươn lẹo nếu kể lại sự thật. Và cho tới lúc này, dường như ông ta không nói dối.
– Vogel có biết Maria Kastner đã tự sát ba ngày trước không?
– Ông ta không nhắc tới chuyện đó nên tôi cũng không biết ông ta có hay tin chưa.
– Ông nên thông báo chuyện đó với ông ta. Nói cho cùng đó là do lỗi của ông ta.
Flores đã nhanh chóng nhận ra người phụ nữ ấy không chịu nổi cú sốc. Nhưng ông đã bị ngăn cản không cho làm bất cứ điều gì. Sau vụ tự sát, hội thân hữu đã giữ một khoảng cách với gia đình chị ta. Gia đình đó đã bị ghi dấu muôn đời vì hành động đó. Họ thậm chí đã từ chối tiến hành nghi lễ chôn cất theo đạo.
– Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết. Thậm chí tôi cho rằng nói ra chuyện đó chỉ có hại mà thôi.
Nữ công tố viên tiến lại gần, cách ông bác sĩ chỉ vài xen ti mét, để nhìn thẳng vào mắt ông.
– Đừng có để ông ta lừa mị ông, tôi xin ông đấy. Tôi đã phạm sai lầm đó một lần, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ bản thân vì điều đó.
– Cô yên tâm đi, nếu ông ta đóng kịch, chúng ta sẽ biết.
Lúc Flores quay vào trong phòng làm việc cùng với hai tách cà phê bốc khói, Vogel không còn ngồi trên ghế. Ông thanh tra đang đứng quan sát con cá nhồi rơm mà ngay từ đầu đã lôi kéo sự tò mò của ông ta.
– Tôi có mang theo thứ làm chúng ta ấm áp đây. – Flores vừa nói vừa đặt một chiếc tách xuống bàn.
Vogel không buồn quay người lại.
– Anh có biết vì sao chúng ta không bao giờ nhớ tên của các nạn nhân không?
– Anh nói gì, tôi chưa hiểu? – Flores hỏi lại, ngơ ngác.
– Ted Bundy, Jeffrey Dahmer, Andrej Cikatilo… Chúng ta luôn nhớ đến tên của những con quái vật đó, nhưng không bao giờ nhớ tên các nạn nhân. Anh có bao giờ tự hỏi vì sao không? Lẽ ra phải là ngược lại chứ. Người ta cứ nói nào là mình thương hại, mình cảm thông này nọ, nhưng rồi sau đó, người ta quên luôn các nạn nhân.
– Anh có biết vì sao không?
– Mọi người nói rằng xét cho cùng đó là do lỗi của truyền thông luôn dội bom chúng ta bằng các thông tin về danh tính của lũ quái vật, cho tới khi chúng ta phát chán. Truyền thông thật ác độc, anh có biết không? – Vogel nói với giọng mỉa mai. – Nhưng xét cho cùng truyền thông cũng vô hại. Chúng ta có thể vô hiệu hóa nó chỉ với một cái bấm nút trên chiếc điều khiển từ xa… Chỉ có điều, không ai chịu làm như thế. Tất cả chúng ta đều quá hiếu kỳ.
– Có lẽ công lý mới chính là thứ chúng ta quan tâm, chứ không phải lũ quái vật.
– Không… – Vogel phẩy tay đáp, như thể đó là một suy nghĩ ngây thơ. – Công lý không có lợi cho tỉ suất người xem, ông bạn ạ. Nó chẳng khiến ai quan tâm.
– Kể cả anh?
Vogel im bặt, sửng sốt vì câu hỏi móc.
– Tôi biết tay thầy giáo là thủ phạm… Hắn có những thứ mà một cảnh sát không thể giải thích được. Bản năng chẳng hạn.
– Có phải vì thế mà anh đã truy bức anh ta, làm cho cuộc sống của anh ta trở nên không thể chịu đựng nổi? – Flores hỏi tiếp, ông cảm thấy cuộc đối thoại đang đi tới một bước ngoặt.
– Khi trông thấy chiếc ba lô của Anna Lou trên bàn giám định pháp y, có gì đó đã sụp đổ trong tôi… Công tố viên Mayer có thể sẽ từ chối khởi tố. Tôi không thể cho phép chuyện đó xảy ra.
– Anh đang định nói gì với tôi vậy, thanh tra Vogel?
– Không thể để xảy ra một vụ Derg thứ hai. Kẻ cắt xẻo đã thoát tội cùng với lời xin lỗi của tòa án, và một khoản tiền nhiều triệu để bồi thường thiệt hại cho thời gian bị ngồi tù oan.
Flores choáng váng, nhưng ông không muốn dồn ép thanh tra.
– Buổi tối mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, tại một quán ăn ven quốc lộ, Martini có một bàn tay băng bó. Thằng ngu đã không chịu khâu vết thương, và nó vẫn còn chảy máu…
Vogel còn nhớ rõ ràng khoảnh khắc khi đưa tay cất các tấm ảnh vào trong tập hồ sơ, ông đã trông thấy vết máu đỏ trên mặt bàn formica màu xanh da trời.
– Chỗ máu trên chiếc ba lô. – Flores bàng hoàng cất tiếng. – Hóa ra đó là sự thật… Anh đã ngụy tạo chứng cứ.