- 22 -
17 tháng Một
hai mươi lăm ngày
sau vụ mất tích
Sau nửa đêm, một chiếc xe hơi không bảng hiệu cảnh sát băng qua hàng rào an ninh của nhà tù. Chiếc xe dừng lại trên một khoảng sân hình lục giác, bao quanh bởi những bức tường xám cao ngất, nom như một đáy giếng.
Hai cảnh sát mặc thường phục bước xuống xe qua cửa sau, rồi giúp Martini rời xe. Người thầy giáo cử động khó khăn do bị còng tay. Khi đặt được chân xuống lớp nhựa đường, Martini ngẩng lên nhìn.
Bầu trời sao bị giam cầm trong một không gian chật hẹp và tù túng.
Borghi ngồi phía trước, đây là lần hiếm hoi anh không cầm lái. Anh cảnh sát cầm trên tay một hồ sơ chứa lệnh tạm giam do Rebecca Mayer ký và biên bản hỏi cung Martini được thực hiện vào buổi chiều trước sự chứng kiến của công tố viên. Martini đã phủ nhận tất cả, nhưng các tang chứng vật chứng chống lại anh quá mạnh.
Borghi theo sau hai cảnh sát viên và Martini vào khu nhà C, rồi đưa tập hồ sơ cho trại trưởng để bàn giao phạm nhân.
– Loris Martini. – Anh giới thiệu phạm nhân. – Bị buộc tội bắt cóc và giết người chưa thành niên với tình tiết tăng nặng là che giấu thi thể.
Tất nhiên người kia đã biết phạm nhân là ai và tại sao anh ta lại đến đây, nhưng quy trình là như vậy. Ông ta yêu cầu Borghi ký tên vào các biểu mẫu nhập trại.
Sau khi hoàn tất thủ tục, một lần cuối Borghi quay sang Martini, người tỏ ra hoang mang và thất thần. Ánh mắt van lơn của anh chiếu vào Borghi, như thể đang cố gắng hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Borghi không nói gì mà chỉ ra lệnh cho các cảnh sát viên áp giải:
– Ta đi thôi.
Martini nhìn theo ba người đi xa dần. Sau đó, có hai bàn tay luồn vào chỗ khuỷu tay của anh và lôi mạnh. Hai quản giáo đưa anh tới một căn buồng nhỏ với những bức tường ẩm thấp. Trong buồng chỉ có một cái ghế đẩu bằng sắt, và ở giữa phòng, trên mặt sàn hơi trũng, có một lỗ thoát nước.
– Cởi quần áo ra. – Họ ra lệnh cho Martini sau khi mở còng tay.
Anh làm theo. Khi đã hoàn toàn trần truồng, họ bắt anh ngồi xuống ghế, rồi mở vòi sen trên đầu – anh đã không để ý tới nó – và bắt đầu xát xà phòng khắp người anh. Khi Martini dợm đứng lên để có thể tắm rửa thuận lợi hơn, hai người kia cản anh lại. Quy định không cho phép điều đó. Nước khá ấm và nồng nặc mùi chlor. Sau đó, họ đưa cho anh một cái khăn trắng bé tí để lau người. Nó nhanh chóng ướt đẫm.
– Đứng dậy, đặt hai tay lên tường, nghiêng người tới trước hết mức có thể. – Một quản giáo lên tiếng.
Martini run lẩy bẩy vì lạnh và cả vì sợ hãi. Anh không nhìn thấy được điều gì diễn ra sau lưng, nhưng có thể hình dung được khi nghe thấy tiếng người ta đeo găng tay cao su vào. Việc lục soát cơ thể chỉ diễn ra trong vài giây. Suốt khoảng thời gian đó, Martini phải nhắm mắt lại để xua đi cảm giác nhục nhã. Sau khi đã bảo đảm anh không giấu gì trong trực tràng, họ mời anh ngồi xuống.
Vài phút nữa trôi qua trong sự im lặng. Không ai báo trước điều gì với Martini, và anh phải căng người ngồi đợi. Sau đó, có tiếng bước chân vang lên, rồi một bác sĩ khoác áo trắng bước vào, cầm theo một bìa hồ sơ.
– Anh có bị bệnh mãn tính không? – Ông ta hỏi luôn mà không buồn tự giới thiệu.
– Không. – Martini đáp khẽ.
– Anh có cần thuốc men gì không?
– Không.
– Anh có sử dụng ma túy không?
– Không.
Người bác sĩ ghi nốt câu cuối cùng vào trong hồ sơ, rồi bỏ đi mà không nói thêm gì nữa. Hai quản giáo lại nắm tay Martini xốc anh đứng dậy. Một trong hai người đưa cho anh bộ đồng phục tù nhân bằng vải thô màu xanh dương bạc phếch, một đôi giày cũ bằng nhựa nhỏ hơn chân anh những hai số.
– Mặc đồ vào. – Họ ra lệnh cho Martini.
Tiếp đó, các quản giáo còng tay và áp giải anh đi trên một hành lang tưởng như dài vô tận. Một loạt các cánh cửa lắp chấn song mở ra và đóng lại để cho họ đi qua.
Trời đã tối, nhưng nhà tù không ngủ bao giờ.
Tiếng lanh canh vang lên từ một trong các xà lim, đều đặn và lan ra các xà lim khác. Âm thanh đó theo chân Martini và hai quản giáo, tựa như dàn đồng ca đưa tiễn một tử tù. Từ phía bên kia những cánh cửa lắp chấn song, vọng ra những lời thì thầm ghê rợn.
– Thằng khốn.
– Mày sắp tiêu rồi.
– Mừng mày tới địa ngục.
Đó là sự chào đón dành cho những kẻ gây án trên trẻ vị thành niên. Theo luật lệ danh dự của các tù nhân, tội ác của bọn tội phạm kiểu đó khiến chúng cũng không xứng đáng được ngồi sau song sắt. Quả vậy, các phạm nhân khác không muốn ở chung với những kẻ giết hại trẻ con. Đối với chúng, cần có một hình phạt bổ sung. Chúng phải bị kết án chồng lên bản án sẵn có. Bị đánh dấu như một miếng thịt thối.
Martini gục đầu bước đi. Chiếc quần tù quá rộng trễ xuống tận hông, nhưng với đôi tay bị còng, anh gặp khó khăn trong việc giữ nó ở nguyên vị trí.
Họ tiến đến trước một cánh cửa sắt nặng nề. Một trong hai quản giáo mở cửa và đẩy anh vào trong. Căn buồng chật chội chỉ đủ chỗ cho một người, huống hồ là ba. Nó có một cái giường xếp, một bàn cầu bằng thép, và một lavabo nhỏ gắn tường. Qua cửa sổ nhỏ trên cao, ánh trăng lọt vào cùng một luồng gió lạnh lẽo.
Một người thứ tư bước qua ngưỡng cửa. Đó là một người đàn ông vạm vỡ, trạc ngũ tuần. Bắp tay ông ta gồ lên dưới lớp vải áo.
– Tôi là sếp Alvis. – Ông ta tự giới thiệu. – Tôi cai quản khu biệt giam này.
Martini chờ nghe một bài thuyết giáo về cách sinh hoạt của nhà tù, nhưng ngược lại, ông ta chỉ đưa cho anh một cái chăn len, một chiếc cặp lồng và một cái muỗng bằng silicon, để anh không thể dùng nó làm hung khí làm đau mình hoặc làm đau người khác.
– Mấy món đồ này, cùng với nệm giường, là tài sản của nhà tù. Bọn tôi đưa chúng cho anh trong tình trạng nguyên vẹn, mọi hư hỏng hay mất mát sẽ phải được bồi thường. – Ông ta nói như trả bài trước khi ra lệnh. – Ký vào đấy.
Ông ta chìa ra một tờ hồ sơ và Martini ghi tên mình vào cuối danh sách, tự hỏi những món đồ này có giá trị bao nhiêu mà họ phải cẩn thận đến như vậy. Ngay lúc đó anh chợt hiểu ra nỗi ám ảnh của sự quan liêu là mặt tồi tệ nhất của nhà tù. Tất cả những thành phần của cuộc sống sau song sắt đều được quy định bằng các biểu mẫu và phụ lục, kể cả những thứ nhỏ nhặt nhất. Mọi quyết định đều được ban hành bởi một ai đó. Để giảm thiểu tính cá nhân, mọi hành động đều được diễn dịch theo một chuẩn mực đã được thiết lập từ trước. Và loại bỏ nhân tính. Theo cách này, không có chỗ cho cảm xúc, lòng trắc ẩn hay sự đồng cảm.
Người ta một mình đối mặt với bản ngã và lỗi lầm của mình.
Trong lúc các quản giáo và Alvis rời buồng giam, Martini đứng đó với tấm chăn, chiếc cặp lồng và cái muỗng trong tay. Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, và anh nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ.
Thịt thối, Martini tự nhủ trong lúc im lặng chụp xuống buồng giam.
Ông đã chờ hai mươi bốn tiếng trước khi công bố. Vogel muốn tin đồn về vụ bắt giữ hôm trước lắng xuống một chút, để thu hút mọi sự chú ý về phía mình.
Cảnh sát đã buộc tội thành công một kẻ giết người, cho dù không có thi thể của nạn nhân.
Giờ đây, Vogel tận hưởng sự chú ý của giới truyền thông khi đứng trước một rừng micro và máy quay trong phòng thể chất vẫn còn được trưng dụng làm phòng tác chiến, cho dù không còn lâu nữa. Ông đã chọn một bộ com lê mới để gặp gỡ các phóng viên. Áo vest sẫm màu bằng nhung trơn, quần xám, cà vạt sọc. Cặp khuy cài măng-sét hình ngôi sao bằng vàng trắng lấp lánh nơi cổ tay áo sơ mi. Vogel vẫn còn đeo chiếc vòng do Anna Lou làm, và có ý định phô bày nó như một chiến lợi phẩm.
– Cuối cùng, công việc thầm lặng của cảnh sát đã đưa tới một kết quả mà tất cả mọi người đều mong muốn. Áp lực của truyền thông và công luận đã đè nặng lên chúng tôi. Chúng tôi đã làm việc trong âm thầm, xa lánh sự chú ý của truyền thông, để đạt được mục tiêu đề ra từ đầu: bóc trần sự thật về vụ mất tích của Anna Lou Kastner.
Ông ta lật ngược vấn đề mà không một chút bối rối, Borghi nghĩ bụng trong lúc đứng xa quan sát. Cho dù sự thật mà Vogel nói ra không bao gồm câu trả lời về số phận của cô bé mất tích, ông ta vẫn tỏ ra rất có sức thuyết phục. Bởi vì trong thâm tâm, chính ông cũng bị thuyết phục.
– Công việc của chúng tôi tại Avechot đã kết thúc, chúng tôi xin nhường chỗ cho cơ quan tư pháp, với niềm tin rằng công tố viên Mayer sẽ sử dụng một cách đúng đắn những kết quả quý báu và không thể phủ nhận của cuộc điều tra.
Đứng bên cạnh Vogel, Rebecca Mayer tránh nhìn các ống kính đang chĩa vào mình. Cử chỉ đó tuy nhỏ nhưng có sức thuyết phục lớn đối với Borghi. Cô ta không thể tự dối mình như Vogel được.
– Gia đình Kastner đã đón nhận tin tức về vụ bắt giữ như thế nào? – Một nhà báo lên tiếng.
– Có vẻ như họ đã hay tin vào hôm qua, nhờ truyền hình. – Vogel đáp. – Tôi không muốn xen vào nỗi đau của họ trong lúc này. Nhưng tôi sẽ đến thăm họ ngay khi có thể, để giải thích cho họ về chuyện đã xảy ra, và thông báo về những sự kiện sắp tới.
– Các ông sẽ ngưng tìm kiếm Anna Lou à? – Stella Honer hỏi.
Vogel đã chờ đợi câu hỏi này, nhưng ông tránh trả lời một cách trực diện. Ông nói với mọi người:
– Tất nhiên là không. Chúng tôi chưa yên lòng chừng nào chưa tìm được mảnh ghép cuối. Số phận của cô bé tội nghiệp luôn là ưu tiên hàng đầu đối với chúng tôi.
Mấy chữ cô bé tội nghiệp đã đặt dấu chấm hết cho mọi hy vọng tìm được Anna Lou, Borghi nghĩ bụng. Với cách dùng từ thận trọng này, Vogel còn chừa cho mình một lối thoát trong trường hợp thất bại. Ngoài ra, khi những ánh đèn sân khấu tắt phụt, nguồn tài chính đổ vào cuộc tìm kiếm sẽ bị cắt giảm đáng kể. Không còn đội khoa học hình sự, đội cảnh khuyển và thợ lặn. Không còn chiếc trực thăng nào. Các tình nguyện viên sẽ lần lượt quay về nhà. Nhưng những người đầu tiên bỏ rơi Avechot rõ ràng sẽ là các nhà báo. Nội trong hai, ba ngày tới, gánh xiếc sẽ rã đám, bỏ lại phía sau một bãi hoang ngập tràn rác rưởi. Các nhóm phóng viên sẽ giải tán, để thung lũng và những cư dân của nó chìm trở lại vào giấc ngủ đông. Cuộc sống trước đây sẽ nối lại, sự phân hóa giữa những người có may mắn sở hữu mảnh đất chứa quặng và những người bị khu mỏ làm cho nghèo đi sẽ lại nổi lên. Các khách sạn, nhà hàng vừa mở cửa hoạt động trở lại sẽ mất dần lượng khách khứa, những người hiếu kỳ thích cảm giác mạnh sẽ đi tìm những mục tiêu khác, những tội ác tàn bạo khác cho chuyến đi chơi ngày Chủ nhật cùng với gia đình. Có lẽ quán ăn ven quốc lộ sẽ trì hoãn việc đóng cửa thêm một năm nữa, nhưng ông chủ của nó rốt cuộc sẽ phải chịu thua và hiểu rằng dẹp quán là giải pháp tốt nhất.
Đối với Avechot, đây là hồi kết của một mùa cao điểm ngắn ngủi, bất ngờ và đôi khi phiền toái. Nhưng mọi người sẽ không quên mùa đông này.
Vogel định giải tán cuộc họp báo vì ông phải quay về thành phố nhanh nhất có thể, nơi người ta đang chờ ông tham gia một talk show buổi tối, nhưng Stella Honer đã giơ tay.
– Thưa thanh tra Vogel, một câu hỏi cuối cùng. – Chị ta nói luôn không cần được cho phép. – Sau thành công quan trọng này, liệu chúng ta có thể khẳng định rằng vụ án Derg chỉ là một sự cố đáng tiếc trong sự nghiệp của ông hay không?
Vogel căm ghét cái cách chọc ngoáy vết thương đầy bất nhẫn của Stella. Ông tự cho phép mình nở một nụ cười gượng.
– Chị thấy đấy, tôi biết chị và các đồng nghiệp của mình phân biệt khá dễ dàng thành công và thất bại, nhưng đối với cảnh sát thì có những chỗ ranh giới bị xóa mờ. Kẻ cắt xẻo, theo cách gọi của các anh chị, đã không còn ra tay nữa. Có thể một ngày nào đó gã sẽ lại ra tay. Nhưng tôi tin rằng chúng tôi đã làm gã sợ đến nỗi phải đắn đo rất nhiều trước khi gài chất nổ một lần nữa.
Ông đã ghi điểm, đã đến lúc rút lui. Vogel rời bỏ rừng micro trước khi bị ai đó níu chân bằng một câu hỏi khó chịu khác.
Nhân vật chính của vở kịch rời sân khấu trong loạt đèn flash, Borghi cũng rời khỏi bức tường cuối phòng để đi theo ông thanh tra. Một phần trong anh thấy hài lòng vì vụ án đã khép lại, nhưng phần khác, tuy nhỏ nhưng ương bướng, chưa chịu chấp nhận hồi kết này. Trong một khoảng thời gian, anh đã coi mình là một phần của bản hùng ca, một cuộc chiến giữa thiện và ác. Thế nhưng, sau vụ bắt giữ tay thầy giáo, anh chẳng cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Xét cho cùng, vụ án được giải quyết nhờ may mắn. Điểm tích cực là anh sẽ được về với Caroline và cùng cô đón đứa bé ra đời. Nhưng anh sẽ thấy nhớ công việc. Anh sẽ nhớ Avechot.
– Ông có muốn tôi đưa ông về khách sạn không? – Borghi hỏi Vogel ở trước cửa phòng thể chất.
– Cảm ơn, nhưng không cần đâu. – Ông thanh tra đáp và ngước mắt nhìn trời. – Tôi sẽ đi bộ một chút để tranh thủ một ngày đẹp trời.
Nói đoạn ông rút cuốn sổ tay màu đen từ trong túi áo ra.
Borghi đã trông thấy cử chỉ đó hàng chục lần trong quá trình điều tra. Anh tò mò muốn biết Vogel đã ghi chép những gì mà cẩn thận như thế. Chắc chắn sẽ có rất nhiều điều để học hỏi từ những ghi chép đó.
– Trung úy Borghi này, đã đến lúc chúng ta chào từ biệt. – Vogel nói, tay đặt lên vai anh cảnh sát trẻ tuổi, thái độ thân mật khác với cung cách ngày thường của ông. – Trong cuộc điều tra tới, tôi sẽ yêu cầu được có cậu trong nhóm.
Quả thực, Vogel nghĩ thầm, lần này mọi chuyện đã diễn ra rất tốt đẹp, và ông không cần phải đưa thuộc cấp ra hứng trách nhiệm cho thất bại. Nhưng Borghi cũng khá hữu dụng: cậu ta đủ ngây thơ để tin vào mọi thứ được kể.
– Thật vinh dự khi được làm việc với ông, thưa thanh tra. – Anh cảnh sát trẻ tuổi đáp một cách chân thành. – Tôi đã học hỏi được rất nhiều.
Vogel khá nghi ngờ chuyện đó. Kỹ thuật điều tra của ông là một sự kết hợp của mánh lới và cơ hội chủ nghĩa. Nó không dễ học, và ông cũng không sẵn sàng chia sẻ các bí quyết của mình.
– Thế thì tốt.
Ông dợm quay gót bỏ đi, nhưng Borghi đã nói tiếp:
– Xin lỗi ông, thưa thanh tra, tôi đang tự hỏi một điều…
– Tôi nghe đây.
– Ông không thắc mắc vì sao thầy giáo Martini lại bắt cóc và sát hại Anna Lou rồi phi tang cái xác à? Theo ông động cơ của anh ta là gì?
Vogel làm ra vẻ như đã tiếp nhận câu hỏi một cách nghiêm túc.
– Con người ta vốn đầy thù hận, trung úy Borghi à. Hận thù là một thứ không thấy được, rất khó để chứng minh, và không tạo ra bất cứ bằng chứng khả dụng nào trước tòa. Nhưng nó tồn tại, đáng tiếc là như thế.
– Tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu: vì sao Martini lại căm thù Anna Lou?
– Không phải riêng cô bé, mà cả thế giới này. Nói cho cùng, anh ta có một cuộc sống tầm thường, không mấy dễ chịu. Vợ anh ta đã ngoại tình với một người đàn ông khác, anh ta có nguy cơ mất gia đình và phải sống một mình, giống như điều đã xảy ra sau này. Sự phẫn uất tích tụ lâu ngày thì phải bung ra. Tôi tin rằng Martini muốn trả thù những người khác… Và Anna Lou, với sự trong trắng ngây thơ của cô bé, là một sự trừng phạt hoàn hảo dành cho tất cả chúng ta.
Nhưng Borghi vẫn chưa bị thuyết phục.
– Lạ thật đấy, ở học viện cảnh sát, chúng tôi được dạy rằng thù hận không phải là động cơ giết người hàng đầu.
– Sẽ không ai cho cậu lời khuyên này như tôi… Hãy học cách nhìn nhận từng vụ việc riêng biệt, hãy quên những gì được dạy đi, bằng không cậu sẽ không bao giờ phát triển bản năng cảnh sát của mình.
Borghi quan sát ông thanh tra đi xa dần. Bản năng cảnh sát, anh thầm nghĩ. Thứ đối lập với bản năng sát thủ, trên phương diện nào đó.
Thù hận không phải là động cơ giết người hàng đầu, Vogel tự nhủ trong lúc quay lại khách sạn. Thằng chíp hôi đó thì biết gì về bọn tội phạm kia chứ? Sao nó dám nghi ngờ lời nói của ông? Dẫu sao thì ông cũng đã không để cho sự tức giận của mình làm hỏng cảm giác thoải mái đã có từ buổi sáng hôm nay. Borghi là kẻ không có tương lai, ông chắc chắn về điều đó.
Những bộ com lê trong tủ đã nằm sẵn trên giường. Mỗi bộ được cất trong một túi riêng. Các đôi giày cũng thế, chúng đã được cho vào các túi vải. Rồi cà vạt, rồi sơ mi, và những món đồ lót. Tất cả chiếm hết diện tích của tấm nệm và tạo thành bức tranh khảm hoàn hảo, đầy màu sắc. Vogel chuẩn bị sắp xếp tất cả vào trong va li. Tuy nhiên, khi tiến đến bên giường, ông nhận thấy có một thứ không hiện diện trong phòng trước đó.
Trên chiếc bàn thấp cạnh tivi, có một cái gói giấy.
Vogel tiến lại gần, ngờ vực. Một nhân viên khách sạn nào đó đã đặt nó ở đây trong lúc ông đi vắng. Nhưng cái gói không kèm theo bất kỳ ghi chú nào. Đây là một điều lạ lùng. Sau vài giây do dự, ông mở nó ra.
Đó là một chiếc máy tính xách tay đã cũ, trầy xước và sứt mẻ nhiều chỗ.
Cái trò gì thế này? Vogel mở màn hình lên và thấy một mẩu giấy nhỏ dán trên đó, với dòng chữ được viết nắn nót: Anh ta vô tội. Bên dưới dòng chữ là một số điện thoại di động thay cho chữ ký. Cũng chính số điện thoại này đã gửi hai tin nhắn nặc danh cho ông, và ông đã xóa chúng đi vì nghĩ rằng đó chỉ là một tay phóng viên đói tin.
Tôi cần nói chuyện với ông. Gọi lại tôi theo số này.
Vogel cảm thấy bực bội. Ông không thích bị xâm phạm sự riêng tư như thế này. Nhưng đồng thời, ông phải thừa nhận rằng mình khá tò mò với những nội dung nằm trong chiếc máy tính. Lẽ thường mách bảo ông nên dừng lại, nhưng kiểm tra một chút cũng đâu có mất mát gì.
Ông bật máy tính lên.
Mất vài phút để chiếc máy khởi động. Màn hình đen thui chuyển sang màu xanh, ở chính giữa màn hình là một biểu tượng duy nhất, của một trình duyệt Internet. Vogel chưa kịp làm gì thì nó đã lập tức vào mạng. Một trang web xuất hiện, với thiết kế sơ sài và trống trải. Vogel nghĩ ngay đến một trang web cũ, tồn tại trên mạng từ nhiều năm và không được ai ngó ngàng tới, nhưng vẫn vất vưởng như một đống rác trên Internet.
Trang web có một tiêu đề: NGƯỜI SƯƠNG MÙ.
Dưới tiêu đề đó, sáu khuôn mặt của những cô gái lần lượt xuất hiện, với nhiều nét tương đồng. Mái tóc hung đỏ, da lấm tấm tàn nhang. Giống như Anna Lou.
Ở đầu dây bên kia, điện thoại đổ chuông một lúc lâu trước khi một giọng phụ nữ cất lên.
– Thanh tra, ông chậm chạp thật đấy.
– Bà là ai? Bà muốn chứng tỏ điều gì? – Vogel lập tức tấn công.
– Tôi thấy cuối cùng mình cũng đã lôi kéo được sự chú ý của ông. – Người phụ nữ điềm tĩnh đáp, trước khi ho một tràng. – Tôi tên là Beatrice Leman. Tôi là nhà báo. Hay đúng hơn, từng là nhà báo.
– Tôi sẽ không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào về thứ tôi vừa thấy, bất kể nó là cái gì. Bà đừng có ảo tưởng. Bà sẽ không nổi danh nhờ chuyện này đâu.
– Tôi không cần cuộc phỏng vấn nào cả. Tôi chỉ muốn cho ông thấy một thứ.
Vogel ngẫm nghĩ trong giây lát. Ông rất bực, nhưng có gì đó ra lệnh cho ông lắng nghe người phụ nữ xa lạ này.
– Đồng ý, chúng ta gặp nhau đi. – Vogel đề nghị.
– Nhưng ông phải đến chỗ tôi.
– Tại sao? – Vogel hỏi lại với một cái nhếch mép khó chịu.
– Rồi ông sẽ hiểu.
Người phụ nữ gác máy trước khi ông kịp đáp lại.