← Quay lại trang sách

- 25 -

23 tháng Hai

sáu mươi hai ngày

sau vụ mất tích

Cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn, Flores quan sát Vogel đi quanh phòng khám của ông và xem xét mọi con cá nhồi rơm treo trên tường.

– Những con cá của anh rất giống nhau, anh có biết không?

– Quả thực, lần nào cũng vậy, luôn là một con. – Flores mỉm cười đáp.

– Một con?

– Oncorhynchus mykiss. – Ông bác sĩ đáp. – Cá hồi vân. Chỉ có vài chi tiết thay đổi, về hình dáng hoặc màu sắc.

– Anh muốn nói là anh chỉ sưu tầm giống cá này?

– Điều đó khá kỳ lạ, tôi biết.

Nhưng Vogel không nhượng bộ.

– Tại sao?

– Tôi có thể nói với anh rằng đây là một loài cá quyến rũ, khó bắt… nhưng đó không phải là sự thật. Tôi đã tiết lộ với anh về đợt nhồi máu cơ tim của mình. Lúc lên cơn đau tim, tôi chỉ có một mình bên bờ hồ trên núi. Lưỡi câu bị mắc vào cái gì đó, và tôi phải dùng hết sức để giật nó ra. – Flores làm cử chỉ mô phỏng lại động tác. – Tôi đã nghĩ cơn đau ở cánh tay trái là do chuột rút, nhưng không chịu buông cần câu. Khi cơn co cứng lan tới ngực, tôi mới nhận ra có chuyện không ổn. Tôi ngã ngửa ra sau, gần như bất tỉnh. Tôi chỉ nhớ đúng một điều là bên cạnh tôi, trên bãi cỏ, có con cá to tướng này đang nhìn tôi, miệng ngáp ngáp. Cả hai chúng tôi đều hấp hối. Anh có thấy chuyện này thật ngu ngốc không? Tôi còn trẻ, mới có ba mươi hai tuổi, con cá cũng đang rất sung sức. Với chút hơi sức còn lại, tôi đã kêu cứu. May cho tôi là một kiểm lâm viên đang đi ngang qua cánh rừng. Chính là con cá này đây. – Flores chỉ tay vào một trong những con cá nhồi rơm trên tường.

– Bài học từ câu chuyện này là gì?

– Không có bài học nào. Chỉ là kể từ đó, mỗi lần tôi câu được một con cá hồi vân, nó sẽ được treo lên bức tường này. Chính tay tôi đã nhồi rơm chúng. Tôi có một phòng thí nghiệm nhỏ ở dưới hầm nhà.

Vogel tỏ ra thích thú.

– Phải là tôi thì tôi sẽ nhồi rơm Stella Honer. Con mụ yêu tinh ấy đã làm tôi lên bờ xuống ruộng. Lẽ ra tôi nên biết kẻ bắt cóc Anna Lou không chỉ liên hệ với tôi…

Flores nghiêm mặt trở lại.

– Tôi nghĩ sự hiện diện của anh đêm nay tại Avechot không phải là tình cờ. Nhưng vụ tai nạn thì ngược lại. Anh đang trốn chạy khi lao ra khỏi con đường.

– Đó là một giả thiết đáng chú ý. – Vogel thừa nhận. – Thế tôi trốn chạy điều gì nào?

Flores ngả người ra sau, tựa vào lưng dựa của chiếc ghế.

– Anh không phải đang trong trạng thái sốc. Anh không bị mất trí nhớ… Anh nhớ rõ mọi chuyện, đúng không?

Vogel ngồi xuống trở lại và đưa tay lần theo vạt áo khoác, vuốt ve lớp vải cashmere như thể muốn kiểm tra độ mềm mại của nó.

– Tôi phải buông bỏ tất cả để suy nghĩ một cách sáng suốt hơn, sâu sắc hơn. Bởi vì, một lần hiếm hoi trong đời, tôi không chỉ nghĩ cho mình.

– Thứ đã khiến anh thay đổi quan điểm là gì?

– Một chữ O nhỏ vẽ bằng bút trên cánh tay trái. – Vogel vừa nói vừa làm một cử chỉ bắt chước. – Lần đầu tiên tôi đọc về nó trong quyển nhật ký của Anna Lou, tôi đã không nghĩ đến Oliver tội nghiệp. Mãi về sau tôi mới nhớ tới cậu ta.

– Oliver tội nghiệp?

– Phải, chàng trai đã không đủ can đảm để hôn cô bé trong dịp hè. Cậu ta đã đánh mất một thứ. Cậu ta, cũng như những người khác: gia đình và những ai quen biết cô bé. Nhưng khác với những người kia, cậu ta không biết điều đó, và sẽ không bao giờ biết được… Người chết đi là Anna Lou, nhưng cùng với cô bé là những đứa con, những đứa cháu mà lẽ ra cô sẽ có: những thế hệ không bao giờ tồn tại. Tất cả những linh hồn bị giam cầm mãi mãi trong hư vô xứng đáng với một thứ tốt hơn… Sự báo thù.

Flores nhận ra ông đã cận kề sự thật.

– Những vết máu trên người anh là của ai vậy, thanh tra Vogel?

Vogel ngẩng đầu lên và đáp trả ông bác sĩ bằng một nụ cười mỉm.

– Tôi biết kẻ đó là ai. – Ông đáp với đôi mắt sáng ngời. – Đêm nay, tôi đã kết liễu con quái vật.