- 26 -
31 tháng Một
ba mươi chín ngày
sau vụ mất tích
Anh không được thả ra ngay.
Martini còn phải lưu lại nhà tù thêm mười ngày nữa, sau phóng sự chấn động của Stella Honer. Khoảng thời gian cần thiết để cơ quan chức năng xác định rằng tác giả vụ bắt cóc sát hại Anna Lou Kastner là một kẻ giết người hàng loạt bị ám ảnh bởi những cô gái tóc hung, và hắn đã hoạt động trở lại sau quãng nghỉ ngơi không thể lý giải kéo dài ba mươi năm.
Người sương mù.
Biệt danh mà Beatrice Leman đặt cho hắn rất vừa ý giới truyền thông, và họ đã chọn nó khi một lần nữa tranh nhau khai thác vụ án. Bước ngoặt của vụ án đã gây tiếng vang lớn, và công chúng lại đói thông tin.
Martini trải qua mười ngày đó trong một tình trạng thờ ơ gần như hoàn toàn. Lý do chính thức khiến anh chưa được thả là tình trạng sức khỏe của anh. Trên thực tế, anh thừa biết cơ quan chức năng hy vọng những dấu vết của trận đòn hội đồng trong tù sẽ giảm bớt trước khi anh tái xuất hiện trước công chúng. Anh có thể hiểu được toan tính của họ: trước rừng ống kính máy quay Levi đã đe dọa sẽ tố giác giám đốc nhà tù và lôi ngài bộ trưởng vào vụ bê bối.
Khi người ta yêu cầu anh thu dọn đồ đạc vì người thân đến đón, Martini cảm thấy gần như không tin nổi. Anh khó nhọc đứng lên, rồi chậm chạp bỏ các món đồ của mình vào trong một cái túi to mở toang đặt trên giường. Cẳng tay phải của anh bị bó bột, nhưng mấy chiếc xương sườn mới là thứ làm anh đau nhất. Ngực anh vẫn còn quấn một lớp băng, và thỉnh thoảng anh phải khựng lại vì hụt hơi. Một vết tím bầm lớn bao quanh con mắt trái của anh, lan cả xuống má, nơi nó đã chuyển sang màu vàng. Anh bị bầm dập khắp người, nhưng phần lớn đã tan hết. Môi trên của anh bị rách, phải khâu một mũi. Nhưng ngược lại, vết thương nơi bàn tay trái mà anh bị vào ngày Anna Lou mất tích đã hoàn toàn liền sẹo.
Vào khoảng 11 giờ, một quản giáo thông báo rằng giám đốc nhà tù đã xác nhận lệnh thả tự do của công tố viên Mayer, và anh có thể ra đi. Martini phải chống nạng nên viên quản giáo cầm túi cho anh và đưa anh qua các hành lang ra đến nhà thăm gặp. Chặng đường tưởng như kéo dài vô tận.
Khi cánh cửa mở ra, Martini trông thấy vợ con đang sốt ruột chờ đợi anh. Trên khuôn mặt họ, nụ cười nhanh chóng nhường chỗ cho sự kinh hãi. Luật sư Levi đã cảnh báo trước, nhưng không ai có thể chuẩn bị tinh thần cho điều mà họ nhìn thấy. Không phải cây nạng hay vết bầm lớn trên mặt, mà chính là nhận thức rằng người đàn ông đứng trước họ đã không còn là người mà họ biết. Một con người đã sụt mất hai mươi cân, khuôn mặt hõm sâu, lớp da chùng nhão dưới cằm dù cố tình nuôi râu để che đi. Nhưng trên hết, một người đàn ông bốn mươi ba tuổi với bề ngoài của một ông già.
Martini khập khiễng đi đến chỗ vợ con, cố nở một nụ cười với họ. Ra khỏi trạng thái bàng hoàng, Monica và Clea lao đến với anh. Họ ôm nhau hồi lâu và khóc trong im lặng. Martini vuốt tóc và hôn lên gáy hai mẹ con trong lúc họ áp mặt vào ngực anh.
– Chuyện qua rồi. – Anh nói.
Chuyện qua rồi, anh tự nhủ, vì chính bản thân anh vẫn còn chưa tin vào điều đó.
Rồi Clea nhìn vào mắt anh, và dường như họ nhận ra nhau sau một khoảng thời gian rất dài. Chị xin lỗi anh vì đã bỏ anh một mình, vì đã không ở bên anh trong thời điểm tồi tệ nhất, và trên hết, vì đã nghi ngờ anh. Martini gật đầu với vợ, như vậy là đủ để hai người hiểu rằng mọi chuyện giữa họ đã được bỏ qua.
– Chúng ta về nhà thôi. – Anh nói.
Cả nhà bước lên chiếc Mercedes của luật sư Levi. Tay luật sư ngồi phía trước, bên cạnh tài xế. Gia đình Martini ngồi ở băng ghế sau. Họ né được các phóng viên đang đứng phía trước nhà tù nhờ đi ra theo lối khác. Nhưng khi chiếc xe kính đen tiến vào con phố có ngôi nhà của họ, nguyên một rừng micro và máy quay đã phục sẵn. Ngoài ra còn có cả một đám đông những kẻ hiếu kỳ.
Martini đọc thấy trên khuôn mặt của Clea và Monica nỗi hoảng sợ về một sự vây hãm của giới truyền thông như lúc trước. Nhưng Levi đã trấn an cả nhà:
– Kể từ giờ phút này, mọi chuyện sẽ đổi khác. Mọi người nhìn kìa…
Quả thực, ngay khi đám đông trông thấy chiếc xe rẽ vào con hẻm để tiếp cận ngôi nhà, tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, mỗi lúc một lớn. Thậm chí có người còn hô vang những lời động viên khích lệ.
Levi là người đầu tiên bước xuống xe và mở cửa sau cho gia đình nhà Martini. Cuối cùng cũng được đoàn tụ trong niềm hạnh phúc vô bờ, họ để yên cho các phóng viên chụp ảnh và ghi hình. Clea xuống xe trước, kế đến là Monica, và cuối cùng là Martini. Những tràng pháo tay và tiếng la hét mừng rỡ càng to hơn. Cả nhà không chờ đợi chuyện này.
Martini đưa mắt nhìn quanh. Giữa những ánh đèn flash làm sáng bừng khuôn mặt mệt mỏi của mình, anh nhìn thấy nhiều người hàng xóm. Họ la hét gọi tên anh, chào mừng anh. Thậm chí có cả gia đình nhà Odevis, và tay chủ gia đình, kẻ đã nói xấu anh trên truyền hình mới vài tuần trước đó, giờ đây đang vẫy tay cật lực để chào anh. Martini tránh không nghĩ tới tính chất đạo đức giả của cảnh tượng mà anh đang chứng kiến, anh muốn tỏ ra mình không thù ghét ai cả. Anh giơ cánh tay lên để cảm tạ những người có mặt.
Sau khi vào trong nhà, Martini tiến về phía chiếc trường kỷ. Anh mệt rã rời, đôi chân đau nhức. Anh cần được ngồi. Monica quàng tay quanh eo Martini, đỡ anh ngồi xuống, rồi nâng chân anh lên để tháo giày. Anh chưa bao giờ nghĩ tới một cử chỉ ân cần đến như thế từ con gái mình.
– Ba có muốn con mang cho ba món gì không? Trà nhé, hay là bánh mì sandwich?
– Cảm ơn con, kho báu của ba. – Anh vuốt má con bé và đáp. – Như thế này được rồi.
Clea thì ngược lại, chị rối bời hết cả lên.
– Em sẽ lập tức chuẩn bị bữa trưa. Anh dùng bữa cùng chúng tôi nhé, luật sư?
– Rất sẵn lòng. – Levi đáp khi nhận ra mình không thể từ chối lời mời.
Trong khi Clea đi vào bếp, anh ta quay sang Martini.
– Sau khi ăn trưa xong, chúng ta cần thảo luận một số việc quan trọng, chỉ thầy và tôi. – Levi nháy mắt nói.
Martini đã hiểu luật sư của mình muốn nói chuyện gì.
– Tất nhiên rồi. – Anh đáp.
Từ nhiều ngày nay, ông giam mình trong căn phòng khách sạn đáng nguyền rủa tại Avechot. Ông đã phải dỡ đồ đạc và ở lại chịu sự quản lý của cơ quan chức năng. Câu chữ do Rebecca Mayer lựa chọn một cách hoàn hảo: nó vừa có đủ ý nghĩa, lại vừa không hàm ý điều gì hết. Họ không có đủ chứng cứ để bắt giữ Vogel, vì cuộc điều tra về ông vẫn đang tiếp tục, nhưng cùng lúc đó ông không thể ra đi vì công tố viên có thể cần làm rõ hoặc thẩm vấn ông bất cứ lúc nào. Vogel không sợ mọi chuyện đổ bể. Việc ngụy tạo chứng cứ để gán tội cho thầy giáo Martini là một giả thiết khó có thể chứng minh. Kết luận chính thức chỉ nói chung chung rằng đã có sự cố phơi nhiễm trên vật chứng. Dẫu vậy, cộng thêm vụ Derg, vụ này coi như đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của Vogel.
Trong khi đi tới đi lui trong phòng, Vogel nhận ra ông sẽ không bị sa thải: họ sẽ làm cho ông từ chức, để giảm bớt tai tiếng cho các quan chức đầu ngành cảnh sát. Sự từ nhiệm của ông sẽ diễn ra trong âm thầm, với một lý do cá nhân. Theo cách đó, người sương mù đang giúp đỡ ông. Giờ đây sự chú ý của truyền thông và công chúng lại hướng cả vào con quái vật, những thứ khác bị đẩy xuống hàng thứ yếu. Vì thế Vogel phải khôn ngoan và thương lượng các điều kiện để ông rời sân khấu.
Nhưng như thế chưa đủ đối với ông.
Vogel không thể chấp nhận bị người ta gạt bỏ như thế. Trong nhiều năm trời, ông đã giải quyết những vụ án chấn động báo giới. Trong nhiều năm trời, các sếp của ông đã hưởng lợi từ công sức của ông. Họ đứng bên cạnh ông trong các cuộc họp báo mừng công, tự nhận lấy một phần công trạng, và sử dụng ông để thăng tiến. Lũ khốn. Giờ đây, khi ông cần đến họ thì họ ở đâu? Giờ đây khi ông cần họ cứu thì họ ở đâu kia chứ?
Căn nguyên cơn tức giận của Vogel là cuộc họp báo do công tố viên Rebecca Mayer triệu tập, và đã được mọi kênh truyền hình đưa tin vào tối hôm qua.
– Kể từ giờ phút này, cuộc điều tra được tái khởi động với quyết tâm cao hơn. – Kẻ trước đây không thích bị lên truyền hình tuyên bố. – Chúng tôi đã có một hướng điều tra mới, và công lý sẽ được đền đáp đối với sáu cô gái mất tích trước Anna Lou. – Mayer đã hứa như vậy dù biết rằng sau ba mươi năm, điều đó là gần như bất khả thi.
Khi có người hỏi liệu cảnh sát có truy lùng người sương mù hay không, thằng cha Borghi bạc bẽo đã đáp như thế này:
– Các anh chị nhà báo, các anh chị thích đề ra những cái tên để khuấy động óc tưởng tượng của công chúng. Tôi thì thích nghĩ như thế này: hắn ta cũng có một khuôn mặt, một nhân dạng, chứ không phải là một con quái vật. Đó là cách duy nhất để chúng ta bắt được hắn.
Thích nghi nhanh lắm, Vogel nghĩ thầm. Có lẽ ông đã đánh giá thấp cậu ta. Nhưng cái thứ vắt mũi chưa sạch như mày sẽ không chịu nổi áp lực đâu.
Tuy nhiên, điều làm ông giận sôi máu chính là sự phong thánh mà đám đông dành cho thầy giáo Martini. Sự chuyển đổi từ một con quái vật trở thành nạn nhân của hệ thống diễn ra gần như ngay lập tức. Cũng bởi vì truyền thông đã nhanh chóng chuộc lỗi, trước nguy cơ bị kiện vì tổn thất danh dự và tinh thần. Những nhà báo từng đày đọa Martini trong nhiều tuần lễ giờ đây chuyển mũi dùi sang phía Vogel. Do vậy, mặc dù bị buộc phải lưu lại Avechot, ông không thể rời khỏi căn phòng khách sạn đáng nguyền rủa này. Ngoài kia, một đám người đang chờ đóng đinh câu rút ông lên.
Mình sẽ không rời khỏi đây trong tư thế cúi đầu, ông tự nhủ. Ông đã tính đến một sự rút lui trong danh dự, và nhất là, có lợi cho ông hơn. Nếu chuyện này thực sự phải kết thúc, ông sẽ tận dụng tối đa nó.
Vogel kìm nén sự tức giận của mình, chí ít là một phần, và băng bó lòng tự trọng bị tổn thương. Phải, đó là một ý hay.
Ông chỉ phải lấy lại một vật.
Sau bữa trưa, anh than mệt và cáo lỗi trước mặt vợ con cùng luật sư Levi để lên phòng nằm nghỉ. Anh ngủ gần năm tiếng đồng hồ liên tục, và khi tỉnh giấc, anh hy vọng Levi đã ra về. Martini chưa sẵn sàng để đối diện với điều mà anh ta muốn nói với anh. Nhưng khi anh đi xuống phòng khách, anh ta vẫn còn ở đó. Trời đã tối, Levi đang ngồi trên trường kỷ bên cạnh Clea, với một tách cà phê nóng bốc khói trong tay. Họ đang tán gẫu. Khi trông thấy anh trên đầu cầu thang, Clea vội đứng dậy để giúp anh bước xuống. Chị dìu anh đến chỗ chiếc ghế bành.
– Tôi tưởng thầy phải ngủ đến sáng mai cơ. – Levi nói với nụ cười quen thuộc.
– Anh không bao giờ bỏ cuộc, đúng không? – Martini hỏi lại, anh đã hiểu trò chơi của anh ta.
– Công việc của tôi mà.
– Được rồi, vậy hãy cho tôi biết anh cần nói với tôi điều gì và kết thúc chuyện này.
– Tôi muốn tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt, nếu được.
– Tại sao?
– Vì tôi biết tôi sẽ gặp khó khăn trong việc thuyết phục thầy và cần phải được hỗ trợ.
Martini thở hắt ra, nhưng Clea đã cầm lấy tay anh.
– Để em đi gọi Monica. – Chị nói.
Sau đó ít phút, mọi người cùng tề tựu trong phòng khách.
– Tốt. – Luật sư Levi lên tiếng. – Bây giờ, vì tất cả những người có liên quan đều có mặt, tôi có thể nói với thầy rằng thầy là một thằng ngu.
– Anh không nghĩ rằng tôi đã nhận đủ những lời xỉ vả hay sao? – Martini hỏi đùa.
– Dù sao thì đó là thứ gần với sự thật nhất.
– Vì sao vậy?
Levi bắt chéo chân và đặt tách trà xuống chiếc bàn thấp.
– Những người này nợ thầy. – Tay luật sư tuyến bố, tay chỉ ra phía bên ngoài ngôi nhà. – Họ muốn phá hủy cuộc sống của thầy, và theo như tôi thấy, họ đã gần như thành công.
– Vậy tôi phải làm gì?
– Đâm đơn kiện nhà tù. Bắt đầu từ cái đó. Và cả bộ trưởng nữa. Sau đó yêu cầu một khoản bồi thường cực lớn do cách thức điều tra của cảnh sát nhắm vào thầy.
– Và công lý sẽ được khôi phục à?
– Chưa hết. – Levi nói tiếp mà không buồn nghe Martini nói. – Truyền thông ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm như cảnh sát về chuyện đã xảy ra. Họ đã tự xử án bên ngoài tòa, và tệ hơn, họ đã kết án thầy mà không cho thầy bất cứ cơ hội nào để tự bào chữa. Họ cũng phải trả giá.
– Bằng cách nào? – Martini hoài nghi hỏi lại. – Họ sẽ viện dẫn quyền tự do báo chí và thoát khỏi vụ kiện. Vô ích thôi.
– Nhưng họ phải cứu vãn danh dự trước công chúng, dù có thế nào đi chăng nữa, nếu không họ có nguy cơ đánh mất uy tín. Và qua đó đánh mất người xem. Ngoài ra, người ta muốn nghe phiên bản sự thật của thầy, ăn mừng cùng thầy sự tự do tìm lại… Thậm chí ca tụng thầy nếu cần.
– Tôi sẽ phải yêu cầu được lên truyền hình để khôi phục hình ảnh à?
– Không. Họ phải trả tiền cho thầy để có được điều đó. Như thế, thầy sẽ được bù đắp.
– Tôi sẽ phải bán quyền được phỏng vấn cho những ai trả giá cao nhất… Ý của anh là thế chứ gì? – Martini hỏi lại. – Như tôi đã từng nói với Stella Honer một lần, tôi không kiếm chác trên bi kịch của gia đình Kastner.
– Đây không phải là kiếm chác trên bi kịch của cô gái đó. Cùng lắm là kiếm chác trên bi kịch của chính thầy.
– Cũng vậy cả thôi. Tôi muốn quên câu chuyện này. Và muốn mình được quên.
Levi nhìn Clea và Monica. Hai mẹ con không biết phải nói thế nào.
– Em biết anh là người đàn ông chính trực. – Clea nhẹ nhàng lên tiếng. – Em hiểu các lý do của anh. Nhưng những kẻ khốn nạn đó đã hãm hại chúng ta. – Chị nói với một sự giận dữ bất ngờ.
– Thế còn cháu, cháu có đồng ý với mẹ không? – Levi hỏi Monica.
Monica gật đầu, đôi mắt ngấn lệ.
Levi bèn lấy từ trong túi ra vài tờ giấy.
– Tôi có đem theo hợp đồng của một nhà xuất bản muốn thầy viết sách để kể lại câu chuyện của mình.
– Viết sách á?
– Chẳng phải thầy là thầy giáo dạy văn sao? Quyển sách của thầy khi ra mắt sẽ là cơ hội để họ mời tham gia các chương trình truyền hình, hoặc những cuộc phỏng vấn trên báo mạng, báo giấy. Tôi đoán thầy sẽ dễ chấp nhận chuyện đó hơn khi mình có một quyển sách cần quảng bá.
Martini lắc đầu.
– Anh đã dồn tôi vào chân tường. Thôi được, – anh nói thêm sau khi nhìn vợ con, – nhưng chuyện này sẽ không kéo dài cả năm trời. Tôi muốn kết thúc nó sớm nhất có thể, anh rõ chưa?
Đã 23 giờ, Borghi vẫn còn ngồi tại bàn làm việc của mình trong phòng tác chiến. Tất cả những người khác đã ra về, ngọn đèn bàn bên cạnh anh là cái duy nhất còn sáng. Anh nghiên cứu những báo cáo ít ỏi về sáu vụ mất tích xảy ra trước vụ của Anna Lou Kastner. Quả thực, các đặc điểm của nạn nhân rất trùng khớp, và người ta hoàn toàn có thể đặt giả thiết về một sự tồn tại của tên giết người hàng loạt. Kẻ đội mũ trùm đầu xuất hiện trong đoạn video quay tại khách sạn đã củng cố thêm giả thiết này. Hắn đã quay lại sau ba mươi năm để tiếp tục ra tay, và lần này còn là để giành công trạng.
Nhưng tại sao?
Anh cảnh sát không thể lý giải được. Tại sao lại để cho từng ấy năm trôi qua. Tất nhiên, rất có thể hắn vẫn ra tay trong khoảng thời gian đó, nhưng ở nơi khác, hoặc một lý do bất khả kháng nào đó đã ngăn cản hắn ra tay. Chẳng hạn như hắn phải ngồi tù vì một tội khác, và sau khi ra tù, hắn quyết định hành động trở lại. Dù sao thì hắn cũng đã thay đổi cách thức ra tay của mình. Trong sáu trường hợp trước đó, hắn đã bảo vệ sự nặc danh của mình, nhưng ở vụ thứ bảy, hắn đã thu hút sự chú ý của công chúng. Cũng có thể là cách đây ba mươi năm, truyền thông còn chưa sẵn sàng để khai thác những kẻ điên khùng, nhưng Borghi vẫn thấy chuyện này kỳ lạ.
Chiều hôm nay, anh đã quay lại gặp Beatrice Leman. Sau nhiều năm giữ gìn các tài liệu trong hy vọng ai đó sẽ gõ cửa nhà mình để hỏi về chúng, nữ nhà báo đón tiếp anh với sự lạnh lùng khác thường. Trong mấy lần đầu gặp gỡ, Borghi có cảm giác bà ta thực lòng hợp tác với cảnh sát. Nhưng sau chuyến thăm vừa rồi, anh không còn chắc chắn về điều đó nữa.
– Tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết. – Bà ta khẳng định như đinh đóng cột ngay trên ngưỡng cửa, không buồn dịch chiếc xe lăn sang bên cạnh dù chỉ một xen ti mét để nhường chỗ cho anh bước vào nhà. – Bây giờ, hãy để tôi yên.
Không phải như thế. Beatrice Leman che giấu một điều gì đó. Borghi đã phát hiện bà ta nhiều lần cố gắng liên lạc với Vogel sau khi Anna Lou mất tích. Tại sao? Bà ta bảo là mình chỉ muốn hẹn phỏng vấn và Vogel đã từ chối gặp. Nhưng cả hai người họ đều nói dối. Borghi hiểu ý đồ muốn tránh gặp thêm rắc rối của Vogel, chẳng hạn cáo buộc tự tiến hành điều tra mà không báo cáo cấp trên. Nhưng còn Beatrice Leman, vì sao bà ta lại nói dối? Hơn nữa, bà ta đã nhận một gói bưu phẩm trước đó ít lâu, họ phát hiện điều này sau một cuộc kiểm tra. Beatrice không còn liên hệ với mọi người, và cũng không bao giờ nhận thư từ. Cái gói bưu phẩm đó chứa gì? Nó có liên hệ ra sao với Vogel?
Trước khi bị nữ nhà báo đóng sập cửa từ chối tiếp vào buổi chiều hôm nay, Borghi đã liếc nhanh vào trong nhà và nắm được một chi tiết. Trong cái gạt tàn ngay cạnh cửa ra vào, ngoài các đầu lọc thuốc lá của hiệu mà bà ta thường hút, còn có một hiệu khác. Stella Honer đã đến đây. Beatrice có lý do để im lặng. Bà ta đã bán câu chuyện của mình. Borghi không trách bà ta. Trong suốt nhiều năm, Beatrice đã chịu đựng sự thờ ơ và nỗi cô đơn. Người ta đã quên bà ta và cuộc vật lộn để duy trì tờ báo địa phương của bà. Giờ thì bà đã có cơ hội làm lại.
Trong khi anh chăm chú đọc lại báo cáo về vụ bắt cóc của cô gái đầu tiên, Katya Hilmann, một tiếng động bỗng vang lên. Borghi ngước mắt lên. Do ánh sáng của ngọn đèn bàn, anh không thấy gì cả. Anh không rõ âm thanh đó đến từ đâu. Bỗng anh trông thấy một lằn sáng yếu dưới cánh cửa phòng thay đồ.
Anh đứng dậy đi xem nó là gì.
Borghi từ từ mở cánh cửa phòng thay đồ và phát hiện một bóng đen đang loay hoay gần một cái tủ để đồ, tay cầm đèn pin. Anh rút súng ra.
– Không được nhúc nhích. – Anh bình tĩnh hô to và chĩa súng vào bóng đen.
Cái bóng khựng lại, rồi giơ hai tay lên và quay người.
– Ông làm gì ở đây? – Borghi hỏi khi nhận ra người quen. – Ông không được phép vào đây.
– Tôi đã thấy cậu trên tivi, cậu biết không? – Vogel lên tiếng với một nụ cười giả lả. – Cậu làm giỏi lắm. Rất có sức hút.
– Ông làm gì ở đây?
– Đừng có khó khăn với sếp của cậu như thế chứ. Tôi chỉ đến để tìm một thứ thuộc về tôi.
– Đây không còn là phòng làm việc của ông, tất cả đồ đạc nằm trong căn phòng này đã bị thu giữ để phục vụ cho cuộc điều tra về ông.
– Tôi biết các nguyên tắc mà, trung úy Borghi. Nhưng đôi khi cảnh sát vẫn giúp đỡ các đồng nghiệp của họ.
Giọng điệu ngọt ngào của Vogel làm Borghi nổi cáu.
– Đưa tôi xem ông đã lấy thứ gì trong cái tủ này.
– Đó là một bí mật.
– Đưa ra đây ngay. – Borghi gằn giọng.
Anh vẫn đang cầm khẩu súng, dù không còn chĩa nó về phía Vogel.
Ông thanh tra chậm rãi hạ cánh tay trái xuống để mở nút áo khoác, rồi từ từ đút bàn tay phải vào túi áo trong, lôi ra cuốn sổ màu đen mà ông thường sử dụng để ghi chép.
– Đặt nó lên bàn. – Borghi ra lệnh. – Bây giờ, tôi yêu cầu ông rời khỏi nơi này.
Trong khi Vogel đi ra cửa, Borghi không rời mắt khỏi ông ta, anh tin chắc ông ta sẽ còn nói lời sau cùng.
– Chúng ta đã là một bộ đôi hiệu quả, cậu và tôi… – Vogel nói với giọng khinh khỉnh. – Nhưng như thế này có lẽ tốt hơn. Chúc may mắn nhé, cậu bé.
Sau khi thanh tra đi khỏi, Borghi mới hạ súng xuống và thở phào. Rồi anh tiến đến gần chiếc bàn nơi Vogel đã để cuốn sổ tay. Anh luôn tò mò muốn biết ông ta ghi chú những gì. Anh ngưỡng mộ cách làm việc tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào như thế. Nhưng khi mở cuốn sổ, anh mới thấy các trang giấy đặc kín những hình vẽ tục tĩu được ông ta nguệch ngoạc bằng cây bút mạ bạc của mình. Anh lắc đầu. Ông ta thật điên rồ, rõ ràng là như thế.
Trong lúc bước đi trên quảng trường vắng vẻ phía trước phòng thể chất, Vogel tự chúc mừng mình vì đã lừa được Borghi một cách dễ dàng. Ông chẳng thèm quan tâm cậu ta sẽ nghĩ gì về nội dung bên trong cuốn sổ. Nó không quan trọng bằng thứ mà ông đã lấy được trong tủ quần áo.
Ông rút điện thoại di động, bấm một số máy và chờ đợi.
– Hai mươi lăm phút trước những người khác. – Ông nói. – Tôi luôn giữ lời hứa.
– Ông muốn gì? – Stella hỏi lại với giọng bực bội. – Ông chẳng còn gì để bán cho tôi nữa.
– Cô chắc chứ? – Vogel hỏi, tay bất giác đưa lên sờ nắn túi áo khoác. Tôi dám cá Beatrice Leman đã nói với cô về một cuốn nhật ký…
Stella Honer im bặt. Tốt, Vogel nghĩ thầm. Cô ta quan tâm rồi.
– Bà ta chẳng cho tôi biết gì nhiều, thật đấy. – Nữ phóng viên thừa nhận một cách thận trọng.
Ông đã đoán đúng. Hai người đã gặp nhau.
– Tiếc thật.
– Ông muốn bao nhiêu?
– Chúng ta sẽ bàn luận chi tiết vào một thời điểm thích hợp… Nhưng tôi còn muốn yêu cầu một chuyện khác.
– Ông không còn ở vị thế có thể ra điều kiện. – Stella Honer mỉa mai.
– Chẳng sao cả. Theo tôi được biết, sau bản tin lật mặt tôi, nhà đài đã đặt hàng cô làm một chương trình độc dẫn trong trường quay. Chúc mừng nhé. Cuối cùng cô cũng không phải mài mông ngoài hiện trường để làm phóng sự chuyên đề nữa.
– Tôi không tin vào tai mình đấy. Ông đang yêu cầu tôi mời ông tham gia chương trình á?
– Và tôi muốn một người nữa cùng tham gia với tôi.
– Ai vậy?
– Loris Martini.