← Quay lại trang sách

- 27 -

22 tháng Hai

sáu mươi mốt ngày

sau vụ mất tích

Ông ngồi trên một chiếc ghế dựa, trước tấm gương có gắn nhiều bóng đèn màu trắng sáng rực xung quanh. Họ đã nhét khăn giấy vào cổ áo sơ mi của ông để không làm nó bị dây bẩn. Một chuyên viên trang điểm đang tán phấn nền trên gò má ông bằng một cái cọ mềm. Vogel lim dim mắt tận hưởng sự vuốt ve đó. Phía sau lưng ông, chuyên viên trang phục đang là lại chiếc áo vest của ông. Để tham gia chương trình này, ông đã lựa chọn một bộ com lê xanh sẫm bằng chất liệu len lạnh, khăn tay lụa màu vàng, cà vạt phớt xanh có họa tiết hoa nhỏ, và cặp khuy cài măng séc đơn giản hình bầu dục bằng vàng đồng.

Stella Honer lao vào phòng không buồn gõ cửa, theo sau là một người đàn ông lịch lãm trạc ngũ tuần, tay xách cặp.

– Chúng tôi đã sẵn sàng. – Nữ phóng viên thông báo. Chị ta đã mặc bộ âu phục sẫm màu để lên hình. – Quyển nhật ký đâu? – Chị ta vừa hỏi vừa chìa tay ra.

Vogel không quay lại, cũng không mở mắt.

– Cái gì cũng phải có thời điểm, cô em ạ.

– Tôi đã tuân thủ thỏa thuận. Ông cũng phải làm điều đó đi chứ.

– Tôi sẽ làm, cô yên tâm đi.

– Tôi không yên. Có gì bảo đảm rằng ông không lừa tôi kia chứ?

– Ban biên tập đã nhận được một trang. Các cô đã xác minh tính chân thực của nó.

– Đó chỉ là một bản photo. Tôi muốn phần còn lại ngay bây giờ.

Vogel uể oải mở mắt ra và tìm kiếm Stella Honer trong gương. Chị ta đang rất kích động. Cũng dễ hiểu thôi.

– Nét chữ trong đó khớp với chữ viết tay của Anna Lou Kastner.

– Ít nhất ông cũng phải nói cho tôi biết trong cuốn nhật ký đáng nguyền rủa đó viết những gì.

– Những bí mật không thể hé lộ. – Vogel nhấn mạnh để làm Stella Honer nổi đóa.

– Anna Lou có quan hệ với một người đàn ông lớn tuổi hơn à? – Nữ phóng viên dò hỏi với hy vọng thu được một sự xác nhận.

– Mỗi lần chúng ta gặp nhau hoặc gọi điện cho nhau, cô đều cố gắng moi thông tin từ tôi. Cô sẽ không thu được bất cứ điều gì chừng nào tôi chưa nhìn thấy bóng đèn đỏ bật sáng trên chiếc máy quay.

– Tôi phải biết. Tôi không thể để ông dẫn dắt trò chơi như ông muốn. Đây là chương trình của tôi, không thể có chuyện tôi không được biết chủ đề chúng ta sẽ nói đến. Tại sao ông muốn Martini tham gia cùng? Anh ta thì có liên quan gì với quyển nhật ký của Anna Lou?

Chẳng có liên quan gì. Nhưng Vogel không muốn tiết lộ điều đó với Stella Honer. Quyển nhật ký chỉ là cái cớ để có được cuộc đối mặt này. Ông biết rất rõ điều mình sẽ làm, một khi được lên sóng. Ông sẽ xin lỗi Martini thay mặt cho lực lượng cảnh sát, sẽ thừa nhận lỗi lầm của mình và gây khó xử cho thượng cấp – lũ khốn nạn đã bỏ rơi ông. Sau đó, thầy giáo Martini sẽ tha thứ cho ông một cách công khai. Kẻ kết tội và người bị kết tội thậm chí có thể ôm chầm lấy nhau trong nước mắt – công chúng luôn thích những cảnh hòa giải. Quyển nhật ký của Anna Lou sẽ là cái đinh của chương trình. Vogel sẽ đọc những đoạn cô gái viết về Oliver, về chữ cái đầu tên của cậu trai được viết trên cánh tay như biểu tượng của tình yêu. Biết đâu ban biên tập của Stella có thể truy tìm được chàng trai bí ẩn ngay trên sóng truyền hình trực tiếp. Những tâm sự của cậu ta qua điện thoại có thể là một cao trào của chương trình.

Nhưng Stella Honer còn chưa biết kế hoạch của ông. Chị ta sốt ruột ré lên:

– Tôi có thể tung hê mọi thứ nếu muốn. – Chị ta đe dọa. – Không có chương trình lẫn thầy giáo Martini. Và tôi sẽ đổ trách nhiệm cho ông.

– Anh ta đã nhận lời ngay lập tức. – Vogel nói về Martini. – Thật đáng ngạc nhiên.

– Tôi nghĩ anh ta nhận lời vì muốn lật tẩy ông trên sóng truyền hình trực tiếp. – Stella nói, miệng nở một nụ cười thỏa mãn.

– Anh ta có ra điều kiện với cô không?

– Chuyện đó không liên quan tới ông.

Vogel giơ tay lên tỏ ý đầu hàng.

– Tôi xin lỗi. Hãy quên điều tôi vừa hỏi đi.

Stella quay về phía người đàn ông xách cặp và ra hiệu cho ông ta tiến lại gần.

– Xin giới thiệu với ông, đây là luật sư đại diện cho các quyền lợi của đài.

– Ghê nhỉ. – Vogel mỉa mai.

Người đàn ông rút xấp giấy tờ từ trong cặp ra và đặt xuống trước mặt ông.

– Chúng tôi buộc phải yêu cầu ông ký vào đây, như một sự bảo đảm rằng quyển nhật ký là đồ thật, và chúng tôi được miễn toàn bộ trách nhiệm pháp lý liên quan tới nó.

– Những lời đao to búa lớn để diễn tả một chuyện hết sức đơn giản.

– Tôi đã tôn trọng giao kèo. – Stella cười khẩy. – Việc thuyết phục Martini không hề dễ dàng, tôi bảo đảm với ông như thế.

Vogel rất hài lòng về điều đó. Như vậy tức là Martini vẫn còn sợ ông.

– Nghe nói anh ta sẽ viết sách về câu chuyện này. Cô có biết anh ta sẽ dành cho cô vai trò gì không? Một phóng viên biệt phái, hay một nhà báo táo tợn?

Stella đi vòng qua chiếc ghế để đứng đối diện với Vogel và nhìn thẳng vào mắt ông.

– Cẩn thận đấy. Tôi không muốn có bất kỳ trò mèo nào.

– Có vẻ như sự tự do rất hợp với anh chàng cựu tù nổi tiếng của chúng ta. Tôi rất tò mò muốn biết Levi đã moi bao nhiêu tiền từ các cô…

– Chúng ta sẽ không nói về chuyện đó trong chương trình, đừng có tìm cách khơi nó lên.

– Nhằm bảo đảm mọi thứ diễn ra đúng như thỏa thuận, – ông luật sư xen vào, – chương trình sẽ được phát chậm năm giây, để cho chúng tôi có thể cắt sóng phần của ông nếu cần.

Vogel vờ tỏ ra sốc. Ông quay sang phía Stella Honer.

– Cô không tin tôi nữa à? – Vogel hỏi với giọng chế giễu.

– Tôi chưa bao giờ tin ông.

Nói đoạn chị ta rời phòng.

Mười phút sau, một trợ lý xuất hiện để dẫn Vogel ra studio. Ông khoác áo vest và nhìn một lần cuối hình ảnh mình trong gương. Lên đường thôi, quý ngài, ông tự nhủ. Hãy cho họ biết anh là ai.

Cô trợ lý dẫn Vogel đi vào một hành lang. Sau đó, chị ta đẩy một cánh cửa chống cháy và họ bước vào một không gian tối mò. Trường quay dành cho chương trình của Stella Honer thật sự hoành tráng. Vogel và người trợ lý đi men theo phía sau sân khấu. Cô ta đi trước, thỉnh thoảng lại nói gì đó vào micro gắn trên tai nghe.

– Khách mời đã đến. – Cô ta thông báo cho ban biên tập.

Vogel bắt đầu nghe thấy tiếng xì xầm của khán giả. Stella đã bảo đảm với ông các khán giả được lựa chọn tùy theo quan điểm của họ: một nửa cho rằng ông có tội, nửa kia ngược lại, để tiếng vỗ tay luôn cân bằng nhau giữa ông và thầy giáo Martini. Vogel tỏ ra yên tâm, nhưng thật ra ông nào có quan tâm chuyện đó. Không bao lâu nữa, Martini và ông sẽ về cùng một phe.

Họ đã đến một khu vực dành cho các khách mời. Cô trợ lý bàn giao Vogel cho một kỹ thuật viên để anh ta gắn micro lên chiếc cà vạt của ông. Trong lúc luồn dây qua áo vest, anh ta cảnh báo:

– Chúng ta vẫn chưa lên sóng, nhưng kể từ lúc này, ban biên tập sẽ nghe thấy mọi điều ông nói.

Vogel gật đầu. Đó là câu nói thủ tục để ông cẩn trọng hơn, vì các khách mời thường xuyên có những bình luận không nên nói ra. Vogel là một người giàu kinh nghiệm, ông sẽ không liều lĩnh làm điều đó.

– Thưa quý vị, chương trình của chúng tôi sắp sửa bắt đầu. – Người khuấy động khán giả bắt đầu lên tiếng.

Giọng nói của anh ta được tăng âm. Một tràng vỗ tay vang lên, cùng với những tiếng huyên náo.

Chủ đề của buổi đối thoại là quyển nhật ký của cô bé đã mất, thế nhưng khán giả vẫn rất phấn khích. Ý tưởng được lên truyền hình làm con người ta đổi khác, Vogel nghĩ bụng. Họ không phải là người nổi tiếng hoặc giàu có, nhưng cuộc đời của họ sẽ thay đổi, dù thế nào đi chăng nữa. Họ sẽ có thể tự hào khoe rằng mình đã tham gia chương trình, cho dù chỉ đóng một vai trò rất phụ. Tất cả chỉ để được xuất hiện trên cái màn hình tivi đáng nguyền rủa.

– Để việc ghi hình diễn ra thuận lợi, quý vị vui lòng không bình luận lớn tiếng, và chỉ vỗ tay khi có hiệu lệnh của các trợ lý. – Người khuấy động chốt lại.

Thêm một tràng pháo tay nữa.

Trong khi chuyên viên trang điểm chỉnh sửa một lần cuối lớp nền trên khuôn mặt ông, Vogel lơ đãng quay về phía khoảng trống giữa các cảnh trí, nơi mọi khách mời được dẫn vào studio. Ánh đèn rọi dường như dừng lại ngay tại ranh giới của sân khấu. Hậu trường chìm trong một thứ bóng tối mờ ảo dễ chịu.

Và ở vùng tranh tối tranh sáng ấy, Martini đang đứng.

Anh ta chưa trông thấy Vogel. Với sự tò mò của một đứa trẻ, anh ta quan sát mọi thứ xung quanh mình. Bất chấp khoảng cách vài mét giữa họ, Vogel nhận ra Martini đã gần như bình phục. Những vết bầm trên khuôn mặt anh ta đã biến mất, hoặc là chuyên gia trang điểm đã làm việc rất tốt. Cánh tay phải của anh ta không còn bị bó bột. Martini vẫn cần một cây gậy chống, nhưng anh ta đã tăng cân và không còn da bọc xương nữa.

Nhưng chính sắc diện của Martini mới là thứ đã thay đổi ngoạn mục so với lúc trước.

Trang phục của anh ta cũng khác. Martini đã từ giã chiếc áo vest nhung, quần dài vải futen và đôi giày Clarks cũ mòn. Hôm nay anh ta chọn một bộ com lê màu xám chì, rõ ràng được may đo. Anh ta còn đeo chiếc cà vạt màu đỏ rất thanh lịch nữa, Vogel nghĩ bụng. Việc Martini trở nên giống ông khiến cho ông cảm thấy một chút tự hào. Tôi đã đưa cậu vào mặt tối của ánh sáng. Bởi vì ánh sáng cũng có mặt tối, cho dù không phải ai cũng nhìn thấy nó được. Vogel đã làm giàu trên năng khiếu đó. Ông cũng để ý chiếc đồng hồ đắt tiền mà Martini đeo nơi cổ tay trái. Cuộc sống của cậu đã thay đổi, anh bạn ạ, lẽ ra cậu phải cảm ơn tôi vì đã truy đuổi cậu.

Đúng lúc đó, Martini làm động tác chỉnh lại ống tay áo, do còn chưa quen với khuy cài măng séc. Khi anh ta làm thế, ống tay áo vest được kéo lên vài xen ti mét, khiến một phần cẳng tay lộ ra.

Vogel trông thấy một chi tiết mà thoạt tiên ông không hiểu nổi. Một bí mật mà chỉ có ông và Anna Lou biết. Bởi vì cô bé đã ghi nó trong quyển nhật ký, và ông đã đọc được.

Vậy thì tại sao dấu hiệu vòng tròn lại hiện diện trên cánh tay của Martini?

Chữ O trong Oliver. Vẽ bằng bút.