← Quay lại trang sách

Đoạn kết SAU MÀN ĐÊM

Lời nguyền dành cho những người tử tế

Những ngày tiếp theo cái chết của Alexis DeVille và vụ bắt giữ cha tôi là những ngày kỳ lạ nhất trong đời tôi. Mỗi sáng, tôi tin chắc rằng kết quả điều tra của cảnh sát sẽ dẫn đến việc mở lại cuộc điều tra liên quan đến Vụ mất tích của Vinca và Clément. Nhưng, từ trong phòng giam, cha tôi đã khoanh vùng được mối nguy hiểm một cách đầy điêu luyện. Ông khẳng định rằng từ vài tháng nay ông đã duy trì mối quan hệ yêu đương với Alexis DeVille. Rồi ông giải thích rằng vợ ông đã phát hiện ra mối quan hệ ấy, và đến tìm tình nhân của ông với một khẩu súng. Cảm thấy mình gặp nguy hiểm, Alexis tự vệ và loại bỏ mẹ tôi, rồi sau đó chính bà ta lại bị cha tôi giết chết. Kịch bản đó rất hợp lý. Nó đưa ra những động cơ rõ ràng và đáng tin cậy cho tất cả những người liên quan. Công trạng đầu tiên của nó là giới hạn hai vụ giết người này trong phạm vi vì tình. Luật sư của cha tôi đã tỏ ra rất hào hứng trước viễn cảnh về phiên tòa sắp tới. Mức độ tàn nhẫn của Alexis DeVille khi giết mẹ tôi – cũng như tiền sử tâm thần của bà ta và chuyện lũ chó tấn công tôi – đã gần như biến hành động của cha tôi thành việc trả thù chính đáng và mở cánh cửa dẫn đến việc ông sẽ được xử – không phải trắng án, mà với một mức án nhẹ. Nhất là, giả thuyết phạm tội vì tình có lợi thế là không liên quan gì đến vụ mất tích của cả Vinca lẫn Clément.

Nhưng tôi cảm thấy diễn biến các sự kiện theo hướng đó là quá tốt đẹp để có thể là thực.

*

Tuy nhiên, trong vài tuần, tôi vẫn tin rằng vận may sẽ tiếp tục mỉm cười với chúng tôi. Maxime đã thoát khỏi cơn hôn mê và tình trạng sức khỏe của cậu ta cải thiện một cách ngoạn mục. Vào tháng Sáu, cậu ta được bầu làm dân biểu, và đôi khi tên cậu ta được báo chí nhắc đến nhắm vào chức Quốc vụ khanh. Cuộc điều tra về vụ tấn công cậu ta đã dẫn đến việc khoanh vùng an ninh toàn bộ khu vực xung quanh tòa nhà thể chất, nơi này đã trở thành hiện trường một vụ án. Như vậy, việc phá bỏ tòa nhà sẽ không được bắt đầu vào ngày dự kiến. Sau đó, khi hội đồng quản trị của quỹ Hutchinson & DeVille, căn cứ vào tình hình thực tế, quyết định rút khoản tiền tài trợ cho trường trung học Saint-Exupéry, các công trình xây dựng đã bị hoãn vô thời hạn, và ban giám đốc điều hành trường bắt đầu đưa ra những phát biểu hoàn toàn trái ngược với quan điểm mà họ vẫn bày tỏ đến tận lúc này. Vin vào những lập luận nặng tính sinh thái và văn hóa, các đại diện của trường Saint-Ex nhấn mạnh đến các mối nguy hiểm tiềm tàng của việc thay đổi một cảnh trí thiên nhiên như thế, chắc chắn sẽ làm nơi này mất đi một phần linh hồn của nó, thứ mà tất cả các tác nhân trong lĩnh vực giáo dục đều coi trọng. Điều phải chứng minh.

*

Fanny đã liên lạc lại với tôi sau khi có thông báo cha tôi bị bắt. Ở bệnh viện, chúng tôi đã dành cả buổi tối trong phòng bệnh nơi Maxime vẫn hôn mê để kể cho nhau nghe toàn bộ sự thật về cái đêm năm 1992 ấy. Biết rằng cô không phải chịu trách nhiệm về cái chết của Vinca đã giúp Fanny làm chủ cuộc đời mình lần nữa. Không lâu sau đó, cô đã chia tay Thierry Sénéca và gọi cho một bệnh viện sản khoa tư nhân ở Barcelona để bắt đầu tiến hành thủ tục thụ tinh trong ống nghiệm. Từ khi Maxime khỏe hơn, chúng tôi thường xuyên gặp nhau, quây quần bên cậu ta, ở bệnh viện.

Trong vài ngày, tôi thực sự tin rằng cả ba chúng tôi sẽ thoát khỏi số phận bi thảm mà sự hiện diện của hai cái xác nhét trong bức tường đã bắt chúng tôi phải chịu đựng. Trong vài ngày, tôi thực sự tin rằng chúng tôi đã chiến thắng lời nguyền dành cho những người tử tế.

Nhưng đó là vì tôi không tính đến sự phản bội của kẻ mà tôi đã sai lầm khi đặt toàn bộ lòng tin: Stéphane Pianelli.

*

“Chuyện này sẽ khiến cậu không vui đâu, nhưng tôi sẽ xuất bản một cuốn sách kể sự thật về cái chết của Vinca Rockwell,” tay phóng viên bình thản tuyên bố với tôi, vào một tối cuối tháng Sáu, khi chúng tôi đang ngồi bên quầy của một quán rượu trong khu phố cổ ở Antibes, nơi gã mời tôi uống một ly.

“Sự thật nào?”

“Sự thật chỉ có một và duy nhất,” Pianelli điềm nhiên trả lời. “Các đồng bào của chúng ta có quyền được biết điều gì đã xảy đến với Vinca Rockwell và Alexis Clément. Cha mẹ của các học sinh ở Saint-Ex có quyền được biết họ đã ghi tên cho con mình theo học ở một ngôi trường nơi hai cái xác đã bị chôn giấu trong một bức tường suốt hai mươi lăm năm nay.”

“Rốt cuộc, Stéphane ạ, nếu cậu làm thế, cậu sẽ tống cả ba chúng tôi vào tù: Fanny, Maxime và tôi.”

“Sự thật phải được tiết lộ,” gã vừa phản bác vừa vỗ vỗ lòng bàn tay lên mặt quầy.

Rồi gã thao thao một tràng dài, và như đổ thêm dầu vào lửa, gã kể với tôi việc một nữ thu ngân đã bị mất việc vì một sai sót vài euro và về chủ nghĩa khoan hòa, theo gã chính là thứ mà các tòa án chứng tỏ với các chính trị gia hoặc các ông chủ. Rồi gã chuyển sang bài diễn văn muôn thuở – vẫn bài diễn văn mà gã nhai đi nhai lại suốt từ năm cuối trung học – về cuộc đấu tranh giai cấp và hệ thống tư bản, công cụ nô dịch phục vụ cho lợi ích của các cổ đông.

“Nhưng rốt cuộc, Stéphane, những chuyện đó có liên quan gì với chúng tôi đâu?”

Gã thách thức tôi bằng ánh mắt pha trộn giữa trịnh trọng và hân hoan. Như thể ngay từ ngày đầu tiên, gã đã hy vọng được dự phần vào mối tương quan lực lượng này. Và tôi cảm thấy, có lẽ là lần đầu tiên, Pianelli nuôi dưỡng lòng căm thù sâu sắc đến mức độ nào trước những gì mà chúng tôi là đại diện.

“Các cậu đã giết chết hai người. Các cậu phải trả giá cho việc đó.”

Tôi uống một ngụm bia và cố tỏ vẻ thoải mái.

“Tôi không tin cậu. Cậu sẽ không bao giờ viết cuốn sách đó.”

Gã liền lấy từ trong túi ra một phong bì dày và đưa cho tôi. Một bản hợp đồng mà gã vừa ký với một nhà xuất bản ở Paris, liên quan đến việc sắp xuất bản một tài liệu có tiêu đề: Một vụ án lạ lùng. Sự thật về Vinca Rockwell.

“Cậu chẳng có bằng chứng gì về những điều cậu đưa ra cả, anh bạn tội nghiệp ạ. Cậu sẽ phá hỏng uy tín phóng viên của cậu với cuốn sách đó.”

“Các bằng chứng đang nằm trong tòa nhà thể chất, gã vừa nói vừa cười gằn. Khi cuốn sách được phát hành, cậu nên tin là tôi sẽ huy động được phụ huynh học sinh. Sức ép sẽ lớn đến nỗi ban giám đốc không có cách nào khác ngoài phá bức tường đó.”

“Vụ án Vinca và Alexis Clément đã hết hạn điều tra rồi.”

“Có thể thế, mặc dù đó vẫn là một nội dung gây rất nhiều tranh cãi trong ngành luật, nhưng vụ giết mẹ cậu và Alexis DeVille thì chưa hết hạn điều tra. Ngành tư pháp sẽ tiếp nhận và sẽ tìm ra mối liên hệ giữa tất cả các vụ giết người.”

Tôi biết nhà xuất bản này. Đó không phải một nhà xuất bản danh tiếng hay khắt khe cho lắm, nhưng họ có khả năng để đảm bảo rằng cuốn sách sẽ được quảng bá mạnh mẽ. Nếu Pianelli thực sự xuất bản cuốn sách, nó sẽ có tác động phá hủy ghê gớm.

“Tôi không hiểu tại sao cậu lại kết tội chúng tôi, Stéphane ạ. Để có được vinh quang trong chốc lát, đúng không? Chẳng giống cậu chút nào cả.”

“Tôi làm việc của tôi, thế thôi.”

“Việc của cậu là phản bội bạn bè ư?”

“Thôi đi, việc của tôi là làm phóng viên, và chúng ta chưa từng là bạn bè của nhau.”

Tôi nghĩ đến câu chuyện ngụ ngôn về con bọ cạp và con ếch. ‘Tại sao cậu lại đốt tôi?’ con ếch hỏi con bọ cạp khi cả hai đang ở giữa dòng sông. ‘Vì lỗi của cậu, cả hai chúng ta sẽ chết.’ – ‘Bởi vì đó là bản chất của tôi, bọ cạp đáp.’

Gã phóng viên gọi thêm một cốc bia nữa rồi ấn sâu mũi dao vào vết thương.

“Đó là một câu chuyện thực sự hấp dẫn! Dòng họ Borgia(1) phiên bản hiện đại! Cậu có cá là họ sẽ chuyển thể nó thành phim truyền hình nhiều tập trên Netflix không?”

Tôi nhìn gã thợ viết đang thích thú với việc phá hủy gia đình tôi, và những muốn giết chết gã.

“Tôi hiểu tại sao Céline bỏ cậu rồi, tôi nói. Bởi vì cậu là một gã khốn kiếp, một thứ rác rưởi tồi tệ…”

Pianelli cố hất cốc bia vào mặt tôi, nhưng tôi nhanh hơn gã. Tôi lùi lại một bước, giáng một cú đấm thẳng vào giữa mặt gã và một cú đấm móc vào bụng, làm hắn quỵ xuống.

Khi tôi rời khỏi quán rượu trong đêm tối, đối thủ của tôi vẫn nằm trên sàn nhà, nhưng chính tôi là kẻ thua cuộc. Và lần này, chẳng còn ai có thể bảo vệ tôi.

Chú Thích:

Là một dòng họ có ảnh hưởng chính trị lớn tại Ý hồi thế kỷ 15. Dòng họ này có hai Giáo hoàng, nhiều Hồng y giáo chủ cùng nhiều nhân vật mang tai tiếng. Họ là biểu tượng cho sự suy đồi của Giáo hội vào cuối thời Trung cổ.