Jean-Christophe
Antibes, ngày 18 tháng Chín năm 2002
Thomas yêu quý,
Sau nhiều tháng dài im lặng thầy viết cho em để nói lời tạm biệt. Quả thật, khi những dòng chữ này vượt qua được Đại Tây Dương có lẽ thầy đã chấm dứt sự tồn tại của mình trên Trải Đất.
Trước khi tan biến, thầy muốn chào em một lần cuối cùng. Và khẳng định lại với em rằng thầy đã hạnh phúc đến thế nào khi được làm thầy giáo của em, và thầy đã hạnh phúc biết bao khi nhớ lại những cuộc chuyện trò cũng như tất cả những khoảnh khắc thầy trò mình từng trải qua cùng nhau. Em là học trò tốt nhất trong sự nghiệp của thầy, Thomas ạ. Không phải là học trò xuất sắc nhất, không phải là học trò đạt được những điểm số cao nhất, nhưng chắc chắn là người hào hiệp nhất, nhạy cảm nhất, nhân đạo nhất, chăm chú nhất trong tất cả học trò của thầy.
Nhất là em hãy đừng buồn! Thầy ra đi, bởi vì không còn đủ sức để tiếp tục. Em hãy tin chắc rằng việc này không phải là vì thầy thiếu dũng khí, mà bởi vì cuộc đời gửi đến cho thầy một thử thách mà thầy không thể nào vượt qua được. Và rằng cái chết chính là lựa chọn bắt buộc, giống như cánh cửa duy nhất giúp thầy thoát khỏi cái địa ngục nơi thầy đã rơi vào mà vẫn bảo toàn được danh dự. Ngay cả sách vở, những người bạn đồng hành trung thành của thầy, ngày nay cũng không thể giúp thầy thoát khỏi tình cảnh khó khăn này được nữa.
Thảm kịch của thầy tầm thường đến khủng khiếp, nhưng sự vô nghĩa của nó không giảm nhẹ được nỗi đau đớn. Trong suốt nhiều năm, thầy đã thầm yêu một người phụ nữ mà không dám mở lòng với cô ấy vì sợ bị cô ấy xua đuổi. Đã lâu lắm rồi, nguồn sinh khí duy nhất của thầy chính là được ngắm nhìn cô ấy sống, mỉm cười, nói chuyện. Thầy cảm thấy có một mối đồng cảm chưa từng có về mặt trí tuệ với cô ấy, và đôi khi thầy có cảm giác hai bên đều có tình cảm với nhau, chính những điều ấy đã giữ cho thầy sống qua những thời khắc đau đớn.
Thầy thú nhận rằng có đôi khi thầy nhớ lại giả thuyết của em về lời nguyền dành cho những người tốt bụng, và đã ngây thơ hy vọng rằng mình sẽ biến lời nguyền ấy thành lời nói dối, nhưng cuộc đời không hề đền đáp lại cho thầy.
Đáng buồn thay, những tuần vừa rồi, thầy đã hiểu ra rằng tình yêu đó không bao giờ xuất phát từ cả hai phía, và rằng chắc hẳn con người ấy không phải là người như thầy vẫn nghĩ. Chắc chắn thầy không nằm trong số những người có khả năng ép buộc số phận của mình.
Hãy tự chăm sóc bản thân. Thomas yêu quý, và nhất là đừng buồn vì thầy! Có thể thầy không thể cho em những lời khuyên, nhưng hãy lựa chọn những cuộc chiến của bản thân. Không phải cuộc chiến nào cũng đáng để tham gia. Đôi khi em nên biết bám víu vào người khác và hãy thành công ở nơi thầy đã thất bại, Thomas nhé. Hãy đầu tư cho cuộc đời, bởi vì nỗi cô đơn sẽ giết chết chúng ta.
Thầy cũng muốn chúc em may mắn trong chặng đường đời tiếp theo. Không một giây nào thầy nghi ngờ về việc em sẽ thành công ở nơi thầy đã thất bại: tìm được một tâm hồn tri kỷ để chống chọi với những bất ổn của cuộc đời. Bởi vì, như một trong những nhà văn mà cả thầy và em đều yêu thích từng viết, “chẳng có gì tồi tệ hơn là cô độc giữa nhân loại”.
Hãy cứ đòi hỏi. Hãy giữ gìn điều đã biến em thành một gã trai khác biệt với những gã trai khác. Và hãy tự bảo vệ mình khỏi những kẻ ngu ngốc. Trên chiến tuyến của những con người kiên cường, em đừng quên rằng cách tốt nhất để tự bảo vệ bản thân khỏi họ, chính là đừng giống với họ.
Và, mặc dù dường như số phận của thầy đã chứng tỏ điều ngược lại, thầy vẫn tin chắc rằng những yếu điểm cũng chính là nguồn sức mạnh lớn nhất của chúng ta.
Tạm biệt em.
Jean-Christophe Graff