Bệnh viện phụ sản
Antibes, bệnh viện Jeanne-d’Arc
Ngày 9 tháng Mười năm 1974
Francis Biancardini khẽ khàng đẩy cửa phòng. Những tia nắng màu cam của mặt trời mùa thu chiếu rọi qua những ô cửa lửng mở ra ban công. Vào thời điểm cuối chiều này, sự tĩnh mịch của bệnh viện chỉ bị khuấy động bởi tiếng rì rầm xa xôi vọng tới từ những ngôi trường đang giờ tan học.
Francis bước vào phòng. Hai cánh tay ông chất trĩu quà: một con gấu bông dành cho cậu con trai Thomas, một chiếc lắc tay cho Annabelle, hai gói biscotti(1) và một hũ cherry Amarena dành cho các nữ y tá đã chăm sóc hai mẹ con rất chu đáo. Ông đặt những món quà lên một cái khay có bánh xe, cố không gây tiếng động để khỏi đánh thức Annabelle.
Khi ông cúi người xuống bên chiếc nôi, đứa bé sơ sinh nhìn ông chằm chằm bằng ánh mắt tinh khôi.
“Con thế nào rồi, hả con?”
Ông bế đứa bé lên rồi ngồi vào một chiếc ghế tựa, trân trọng thời khắc vừa huyền diệu vừa trang trọng sau khi một đứa trẻ ra đời.
Ông cảm nhận được niềm vui sâu sắc xen lẫn những tiếc nuối và bất lực. Khi Annabelle rời khỏi nhà hộ sinh, cô sẽ không về nhà cùng ông. Cô sẽ quay về sống bên chồng mình, Richard, người sẽ là cha hợp pháp của Thomas. Một tình huống bất tiện mà ông buộc phải thích nghi. Annabelle là người phụ nữ của cuộc đời ông, nhưng cũng là một con người phi thường. Một người tình vĩ đại có quan điểm rất riêng về lời cam kết và đặt tình yêu lên trên tất cả.
Cuối cùng, Francis cũng để bản thân bị cô thuyết phục mà không công bố mối quan hệ giữa họ. “Sự bí mật trong mối tình của chúng ta chính là cái giá của tình yêu ấy,” cô đảm bảo với ông. “Phơi bày tình yêu trước mắt mọi người sẽ khiến nó trở nên tầm thường và mất đi sự bí ẩn của nó.” Ông thì nhìn thấy trong việc này một lợi ích khác: che giấu những gì quý giá nhất của ông trước các kẻ thù tiềm năng. Không cần phải cho cả thế giới thấy đâu là điều khiến ta thực sự quan tâm, bởi vì làm thế sẽ khiến ta trở nên vô cùng dễ bị tổn thương.
*Francis thở dài. Nhân vật gà mờ mà ông thích thú sắm vai chỉ là một cái vỏ ngụy trang. Ngoại trừ Annabelle, không người nào thực sự biết ông là ai. Không ai biết được sự bạo lực và bản năng chết chóc chất chứa trong con người ông. Cơn thịnh nộ đó bùng phát lần đầu tiên vào năm 1961 tại Montaldicio, khi ông mười lăm tuổi. Đó là một buổi tối mùa hè, gần đài phun nước trên quảng trường. Đám thanh niên trong làng đã uống rượu. Một trong số chúng tiếp cận Annabelle quá gần. Cô đã đẩy gã ra nhiều lần, nhưng gã vẫn tiếp tục chạm vào người cô. Cho đến tận lúc ấy, Francis vẫn đứng tách riêng ra. Đám thanh niên đó lớn tuổi hơn. Bọn họ là thợ sơn và thợ lắp kính ở Turin, đến đây để xây dựng và sửa chữa các nhà kính cho một trang trại trong làng. Rồi, khi hiểu ra rằng sẽ không có ai can thiệp, Francis lại gần nhóm người và yêu cầu gã kia cuốn xéo. Hồi ấy, ông không được cao lớn lắm, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác là ông hơi béo và đần. Khi đám người kia cười vào mũi ông, Francis đã túm lấy cổ gã trai và giáng một cú đấm móc vào mặt gã. Mặc dù thân hình thấp nhỏ, nhưng ông có sức khỏe của một con bò mộng và lại đang tức giận điên cuồng. Sau cú đánh đầu tiên, ông tiếp tục nện gã công nhân trẻ tuổi kia và không người nào có thể khiến ông nhả con mồi ra được. Ngay từ khi còn nhỏ xíu, Francis đã gặp vấn đề về diễn đạt, khiến ông luôn nản lòng không dám nói chuyện với Annabelle. Từ ngữ cứ mắc kẹt trong cổ họng ông. Thế là, tối đó, ông nói chuyện bằng nắm đấm. Trong lúc nện vỡ đầu gã thanh niên khốn khổ, ông gửi một thông điệp đến Annabelle: có anh ở đây, sẽ không kẻ nào gây chuyện với em được.
Khi Francis dừng tay, gã kia nằm bất tỉnh, mặt đầy máu, trong miệng đầy răng gãy của chính gã.
Vụ đánh người đó đã khiến cả vùng xôn xao. Trong những ngày sau đó, cảnh sát tìm Francis để hỏi cung, nhưng ông đã rời Ý để sang Pháp.
Khi ông gặp lại Annabelle, nhiều năm sau, cô cảm ơn ông vì đã bảo vệ cô, nhưng cũng thú nhận rằng cô cảm thấy sợ ông. Bất chấp tất cả, họ vẫn thân thiết với nhau, và nhờ có cô, ông đã thuần hóa được sự bạo lực trong con người mình.
Trong lúc ru con trai, Francis nhận thấy rằng đứa bé đã ngủ lại. Ông mạo hiểm đặt một nụ hôn lên trán Thomas. Dịu dàng và ngây ngất, mùi thơm của đứa bé khiến ông choáng váng, nhắc ông nhớ đến mùi thơm của bánh mì sữa và mùi hoa cam. Trong vòng tay ông, Thomas trông nhỏ xíu. Sự yên bình toát lên từ khuôn mặt xinh xắn của thằng bé chứa đựng vô vàn hứa hẹn cho tương lai. Nhưng điều kỳ diệu bé bỏng này có vẻ mong manh làm sao.
Francis nhận ra mình đang khóc. Không phải vì ông buồn, mà bởi nét mong manh kia khiến ông khiếp sợ. Ông lau giọt nước mắt lăn dài trên má, và bằng tất cả sự dịu nhẹ mà mình có được, Francis đặt Thomas nằm lại vào nôi, không để thằng bé thức giấc.
*Ông mở cánh cửa trượt bằng kính và bước ra hàng hiên mang phong cách Saint-Tropez của căn phòng bệnh viện. Ông lấy từ trong túi áo bu-dông ra bao thuốc Gauloises, châm một điếu, rồi trong một phút bốc đồng, quyết định rằng đây sẽ là điếu thuốc cuối cùng ông hút. Lúc này, khi đã gánh trách nhiệm chăm sóc gia đình, ông phải tự giữ gìn. Các con trai ông cần có cha trong bao lâu? Mười lăm năm? Hai mươi năm? Suốt cuộc đời? Trong lúc hít hơi khói thuốc hăng hắc vào miệng, ông nhắm mắt để tận hưởng trọn vẹn hơn những tia nắng cuối cùng đang xuyên qua tán lá của một cây đoạn cao lớn.
Thomas chào đời khiến ông có thêm một trách nhiệm nặng nề, nhưng ông sẵn sàng gánh vác trách nhiệm ấy.
Nuôi dạy một đứa con, bảo vệ nó là một cuộc chiến rất dài hơi, đòi hỏi ông phải luôn luôn cảnh giác. Điều tồi tệ có thể xảy ra mà không hề báo trước. Không bao giờ ông được phép lơ là. Francis sẽ không tránh né. Ông vốn là người đặc biệt lì lợm.
Tiếng cửa kính trượt kéo Francis khỏi dòng suy nghĩ. Ông quay lại và nhìn thấy Annabelle đang bước về phía ông, môi nở nụ cười tươi rói. Khi bà nép mình vào vòng tay ông, Francis cảm thấy tất cả sợ hãi trong ông tan biến. Trong khi làn gió nhẹ ấm áp bao bọc lấy hai người họ, Francis tự nhủ rằng chừng nào Annabelle còn ở bên ông, ông sẽ đủ khả năng đối mặt với mọi chuyện. Sức mạnh thô lậu sẽ chẳng là gì nếu không có trí tuệ. Cùng nhau, hai người họ sẽ luôn vượt trước mối nguy hiểm một bước.
Chú Thích:
Bánh quy hạnh nhân kiểu Ý.