Vượt trước mối nguy hiểm một bước
Bất chấp mối đe dọa lơ lửng trên đầu liên quan đến cuốn sách của Pianelli, Maxime, Fanny và tôi vẫn tiếp tục sống như thể mối đe dọa ấy không hề tồn tại. Chúng tôi đã qua cái thời phải sống trong sợ hãi. Đã qua cái tuổi muốn chiến thắng hoặc muốn thanh minh. Chúng tôi chỉ hứa với nhau một điều: từ nay trở đi, dù có xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ đối mặt cùng nhau.
Ngày này sang ngày khác, chúng tôi tận hưởng lẫn nhau trong lúc rình chờ cơn bão nổ ra, mặc dù tôi vẫn nuôi hy vọng thầm kín là nó sẽ không bao giờ ập tới.
Có điều gì đó đã thay đổi trong tôi và mang đến cho tôi một cảm giác an toàn mới mẻ. Nỗi lo lắng vẫn gặm nhấm tôi từng chút một đã biến mất. Những cội rễ mới của bản thân mà tôi phát hiện ra đã biến tôi thành một con người khác. Tôi có những điều tiếc nuối, tất nhiên: tiếc nuối vì chỉ làm lành được với mẹ tôi qua cái chết của bà, tiếc nuối vì đã chờ đến khi Richard vào tù mới cảm thấy gắn bó với ông. Tôi cũng còn tiếc nuối vì chưa từng trò chuyện với Francis mà biết rõ ông thực sự là ai.
Những chặng đường đời của ba ‘‘bố mẹ” khiến tôi phải suy nghĩ.
Con đường họ đã đi đều rất đặc biệt, đều trải qua đau khổ, những lần quá tải, những điều mâu thuẫn. Đôi khi họ thiếu dũng khí, nhưng đôi khi họ lại chứng tỏ đức hy sinh khiến người khác phải tôn trọng. Họ đã sống, họ đã yêu, họ đã giết người. Có những lúc họ lạc trong dục vọng của bản thân, nhưng chắc chắn họ đã cố gắng làm điều tốt nhất trong khả năng của bản thân. Làm điều tốt nhất để không có một số phận tầm thường. Làm điều tốt nhất để dung hòa ham muốn phiêu lưu của bản thân và tinh thần trách nhiệm. Làm điều tốt nhất để biến tấu hai chữ gia đình theo cách hiểu của riêng ho.
Việc xuất thân, từ một gia đình như thế buộc tôi, không phải bắt chước cha mẹ mình, mà là bảo vệ cái di sản ấy và chấp nhận một số bài học rút ra từ đó.
Không cần phải phủ nhận sự phức tạp của tình cảm và của con người. Cuộc đời chúng ta rất phức tạp, thường là khó hiểu, bị xói mòn bởi những khát khao đầy mâu thuẫn. Cuộc đời chúng ta rất mong manh, vừa quý giá lại vừa vô nghĩa, lúc thì chìm trong những làn nước băng giá của nỗi cô đơn, lúc lại tắm dưới tia nước ấm của Suối nguồn tươi trẻ. Và nhất là cuộc đời chúng ta không bao giờ thật sự nằm trong vòng kiểm soát, chỉ một điều rất nhỏ cũng có thể khiến nó đảo lộn hoàn toàn. Một lời thì thầm, một ánh mắt long lanh, một nụ cười hơi lâu có thể nâng ta lên hoặc đẩy ta lao xuống cõi hư vô. Và bất chấp sự không chắc chắn đó, chúng ra không có lựa chọn nào khác ngoài giả vờ là mình chế ngự được mớ hỗn độn ấy, đồng thời hy vọng rằng những thay đổi trong trái tim chúng ta sẽ tìm được chỗ của mình trong những ý đồ bí mật của Thiên Hựu.
*Tối ngày 14 tháng Bảy, để ăn mừng Maxime ra viện, tất cả chúng tôi tụ tập ở nhà cha mẹ tôi. Olivier, Maxime, hai cô con gái nhỏ của họ, Fanny và cả Pauline Delatour, người hóa ra là một cô gái thông minh và thú vị rất hòa hợp với tôi. Tôi chuẩn bị thịt để nướng trên bếp ngoài vườn, và cả món hot-dog để làm vui lòng hai bé gái. Chúng tôi mở một chai vang Nuits-Saints-Georges, rồi cùng ngồi ngoài hiên để xem pháo hoa bắn lên từ vịnh Antibes. Màn trình diễn vừa bắt đầu thì chuông cổng vang lên.
Tôi để khách khứa ngồi lại và bật hệ thống chiếu sáng bên ngoài rồi xuống lối đi dẫn ra tận cổng. Stéphane Pianelli đang đứng chờ sau hàng rào. Gã có vẻ không được khỏe lắm: mái tóc dài, râu ria rậm rạp, đôi mắt thâm quầng vằn những tia máu.
“Cậu muốn gì, Stéphane?”
“Chào Thomas.”
Hơi thở gã nồng nặc mùi rượu.
“Cậu để tôi vào được không?” gã vừa hỏi vừa bíu tay vào chấn song hàng rào bằng sắt rèn.
Cái hàng rào mà tôi sẽ không mở này chính là biểu tượng cho sự ngăn cách đã hiện diện bấy lâu nay giữa gã và tôi. Pianelli là kẻ phản trắc. Gã không bao giờ nhập hội với chúng tôi được.
“Cậu cút đi, Stéphane.”
“Tôi có tin tốt lành cho cậu đây, nghệ sĩ ạ. Tôi sẽ không cạnh tranh với cậu bằng việc xuất bản cuốn sách của mình đâu!”
Gã lôi ra từ trong túi một tờ giấy gấp tư rồi đưa nó cho tôi qua khe chấn song.
“Mẹ cậu và Francis thực sự là hai kẻ khốn kiếp!” gã phóng viên tuyên bố. “Thật may mắn khi tôi tìm thấy bài báo này trước khi cuốn sách của tôi được phát hành. Nếu không, có lẽ tôi sẽ thành kẻ quá đỗi ngớ ngẩn!”
Tôi giở tờ giấy ra trong lúc pháo hoa và pháo sáng nở bừng trên bầu trời. Đó là bản chụp một bài báo cũ của tờ Nice Buổi sáng ra ngày 28 tháng Mười hai năm 1997. Năm năm sau thảm kịch.
Những vụ phá hoại tại trường trung học Saint-Exupéry
Trường học nằm trong Cụm Công nghệ cao Sophia Antipolis đã phải hứng chịu những hành động phá hoại ngay trong đêm Giáng sinh. Nghiêm trọng nhất là những hành động phá hoại tại tòa nhà thể chất của trường trung học quốc tế này.
Vào sáng ngày 25 tháng Mười hai, những thiệt hại đã được người phụ trách các lớp dự bị, bà Annabelle Degalais, phát hiện ra. Rất nhiều tấm thẻ và những lời lăng nhục dán trên các bức tường của phòng thể thao. Một hoặc nhiều kẻ phá hoại cũng đã đập vỡ nhiều cửa kính, dốc sạch các bình cứu hỏa và làm hỏng cửa tủ để quần áo.
Theo bà quản lý – người đã đâm đơn kiện – chắc chắn những kẻ phá hoại này là người sống bên ngoài khuôn viên trường.
Cảnh sát đã mở một cuộc điều tra và tiến hành xác minh theo thông lệ. Trong khi chờ đợi kết quả điều tra, ban giám đốc nhà trường đã tiến hành việc dọn dẹp lau chùi và các công việc cần thiết để tòa nhà thể chất có thể vận hành ngay khi học sinh trở lại trường vào ngày 5 tháng Một sắp tới.
Claude Angevin
Bài báo đăng kèm với hai bức ảnh. Trên bức ảnh đầu tiên, ta có thể nhận thấy mức độ phá hoại tòa nhà thể chất: bức tường bị viết bậy loang lổ, chiếc bình cứu hỏa lăn lóc trên sàn, những cửa kính bị vỡ.
“Người ta sẽ không bao giờ tìm thấy xác của Vinca và Clément,” Pianelli nổi khùng. “Đương nhiên là thế, đúng không? Mẹ cậu và Francis quá thông minh và xảo quyệt, nên không thể không tự bọc hậu cho bản thân. Tôi sẽ nói cho cậu biết một điều, nghệ sĩ ạ. Cậu và đám bạn bè của cậu, các người nên cảm ơn cha mẹ mình vì đã lôi các cậu khỏi một bãi phân thối hoắc.”
Trên bức ảnh thứ hai, ta nhìn thấy mẹ tôi đang đứng, hai tay khoanh trước ngực, mặc bộ váy áo ôm sát, tóc búi gọn gàng, nét mặt điềm tĩnh. Đằng sau bà là vóc dáng đồ sộ của Francis Biancardini với chiếc áo vest da muôn thuở. Ông đang tạo dáng, tay này cầm một cái bay, tay kia cầm một cái đục.
Sự thật rõ ràng đập vào mắt tôi. Năm 1997, năm năm sau khi Vinca và Clément bị giết chết, và vài tháng trước khi mẹ tôi xin từ chức, cùng với nhân tình, bà đã quyết định lấy hai cái xác ra khỏi bức tường của tòa nhà thể chất. Không có chuyện họ sống với cái thanh gươm Democles đó treo lơ lửng trên đầu. Để biện minh cho việc Francis tác động đến bức tường, họ đã ngụy tạo những hành động phá hoại nêu trên. Công việc tu bổ diễn ra giữa kỳ nghỉ Giáng sinh. Thời điểm duy nhất trong năm ngôi trường gần như hoàn toàn vắng vẻ. Chẳng khác nào một đại lộ để Francis – lần này thì không có sự trợ giúp của Ahmed – di chuyển hai cái xác và vứt bỏ chúng vĩnh viễn.
Chúng tôi từng xiết bao lo sợ về việc hai cái xác bị phát giác, trong khi chúng đã rời khỏi khuôn viên trường học từ hai mươi năm trước!
Hơi choáng váng, tôi nhìn lại hình ảnh Francis. Đôi mắt sắc của ông như nhìn xuyên thấu người chụp ảnh, và qua người ấy, nhìn xuyên thấu tất cả những ai có thể ngáng đường ông một ngày nào đó. Một cái nhìn đanh thép, có đôi chút yêng hùng, như muốn nói: tôi chẳng sợ ai hết, bởi tôi luôn đi trước mối hiểm nguy một bước.
Pianelli đã bỏ đi mà không đòi lại tờ giấy. Chậm rãi, tôi lần ngược lại lối đi để nhập hội với nhóm bạn. Phải rất lâu sau tôi mới ý thức đầy đủ được rằng chúng tôi không còn phải sợ điều gì nữa. Lên đến cuối con đường dốc, tôi đọc lại bài báo lần cuối cùng. Khi chăm chú ngắm nhìn mẹ tôi trong bức ảnh, tôi nhận ra bà cầm trong tay một chùm chìa khóa. Chắc hẳn là chìa khóa của cái tòa nhà thể chất chết tiệt kia. Chùm chìa khóa của quá khứ, nhưng cũng là chùm chìa khóa sẽ mở ra các cánh cửa dẫn tới tương lai.