← Quay lại trang sách

Đặc quyền của tiểu thuyết gia

Người ta viết không phải để trở thành nhà văn. Mà để lặng lẽ tiếp cận với thứ tình yêu thiếu vắng trong mọi tình yêu.

Christian BOBIN

Đặt trước mắt tôi là một chiếc bút Bic Cristal dài ba mươi xăng-ti-mét và một cuốn sổ ghi chép có kẻ ô li. Hai thứ vũ khí duy nhất của tôi bấy lâu nay.

Tôi ngồi trong thư viện trường, ở chỗ của tôi trước đây, trong cái hõm nhỏ nhìn ra khoảnh sân lát đá và đài phun nước phủ đầy dây thường xuân. Căn phòng tắm trong mùi sáp và mùi nến tan chảy. Những cuốn giáo trình văn học cũ kỹ phủ bụi trên các giá sách sau lưng tôi.

Sau khi Zélie về hưu, ban giám đốc quyết định lấy tên tôi để đặt cho tòa nhà nơi có đặt câu lạc bộ kịch. Tôi đã từ chối đề nghị này, và đề xuất dùng tên Jean-Christophe Graff thay vào. Nhưng tôi đồng ý viết và đọc một bài diễn văn ngắn trong buổi lễ khánh thành, trước mặt các học sinh.

Tôi tháo nắp bút và bắt đầu viết. Suốt cuộc đời mình, tôi chỉ làm công việc này. Viết. Trong một chuyển động kép của hai hành động đối lập: xây dựng những bức tường và mở ra những cánh cửa. Những bức tường để ngăn chặn sự hủy diệt tàn nhẫn của thực tế, những cánh cửa để thoát sang một thế giới song song – thực tế không phải như nó vốn có, mà như nó phải thế.

Việc đó không phải lúc nào cùng thuận lợi, nhưng đôi khi, trong suốt nhiều giờ, hư cấu thực sự mạnh mẽ hơn thực tế. Có thể đó chính là đặc quyền của các nghệ sĩ nói chung và các tiểu thuyết gia nói riêng: thỉnh thoảng họ có khả năng chiến thắng trong cuộc chiến chống lại thực tế.

Tôi viết, tôi gạch xóa, tôi viết lại. Những trang giấy kín đặc chữ dồn lên. Dần dần, một câu chuyện khác sẽ thành hình. Một câu chuyện thay thế để giải thích cho những gì đã thực sự xảy ra, vào cái buổi tối tồi tệ năm 1992 ấy, trong đêm 19 rạng ngày 20 tháng Mười hai năm ấy.

Bạn hãy hình dung!.. Tuyết, cái lạnh, Màn đêm. Hãy hình dung khoảnh khắc chính xác khi Francis quay trở vào phòng Vinca với ý định nhét xác cô vào tường. Ông lại gần cái thân hình đang nằm trong chiếc giường ấm áp. Ông nhấc cô gái trẻ lên, và với sức vóc bò mộng của mình, ông bế cô giống như người ta bế một công chúa. Nhưng không phải để đưa cô vào một tòa lâu đài tráng lệ. Ông bế cô đến tận một công trường xây dựng tối đen và lạnh giá nồng nặc mùi bê tông và bốc lên toàn hơi ẩm. Ông chỉ có một mình. Với sự hộ tống của duy nhất lũ ma quỷ. Ông đã cho Ahmed về. Ông đặt xác Vinca vào một tấm bạt trải ngay trên mặt đất và bật sáng tất cả các ngọn đèn trên công trường. Ông bị thôi miên bởi thân hình của cô gái trẻ và không thể nào tự nhủ rằng mình sẽ đổ bê tông lên người cô. Vài giờ trước, ông đã loại bỏ cái xác của Alexis Clément mà không hề băn khoăn chút nào. Nhưng lần này thì không như thế. Lần này thì quá khó. Ông ngắm nhìn cô hồi lâu. Rồi ông lại gần cô để bọc xác cô vào một cái chăn, như thể cô vẫn còn có thể cảm thấy lạnh. Và trong một lát, khi nước mắt lăn dài trên má, ông hình dung là cô vẫn còn sống. Ảo ảnh mạnh mẽ đến nỗi dường như ông nhìn thấy ngực cô khẽ nâng lên.

Cho đến khi ông hiểu ra rằng Vinca thực sự đang thở.

Chết tiệt. Làm sao có thể như thế được? Annabelle đã dùng một bức tượng bằng thiếc giáng một cú vào đầu cô. Trong bụng có chứa toàn rượu và thuốc. Chắc chắn là mớ thuốc an thần kia đã làm chậm nhịp tim, nhưng chính ông, lúc trước, đã không cảm nhận được chút mạch đập nào khi kiểm tra xác cô. Ông áp tai lên ngực cô gái trẻ và nghe thấy tiếng tim cô đập. Và đó chính là điệu nhạc hay nhất mà ông từng nghe thấy.

Francis không hề chần chừ. Ông sẽ không dùng xẻng đập chết cô gái để cho xong việc. Ông không thể làm như thế. Ông bế Vinca lên chiếc xe hai cầu của mình và đặt cô nằm trên băng ghế sau. Rồi ông lái xe nhằm thẳng hướng dãy núi Mercantour nơi ông có một chòi săn. Một căn lều gỗ nhỏ nơi thỉnh thoảng ông qua đêm khi đi săn sơn dương ở phía sườn Entraunes. Thông thường, ông mất khoảng hai giờ đồng hồ để đi đến đó, nhưng do điều kiện giao thông lúc này, chuyến đi của ông kéo dài gấp đôi. Bình minh đã rạng khi ông đến biên giới Alpes-de-Haute-Provence. Ông đặt Vinca trên chiếc ghế xô-pha trong chòi săn, châm lửa trong lò sưởi, mang một lượng lớn củi vào lều và bắt đầu đun nước.

Ông đã suy nghĩ rất nhiều trong lúc lái xe, và đã đi đến một quyết định. Nếu cô gái tỉnh lại, ông sẽ giúp cô biến mất và bắt đầu lại từ đầu. Một đất nước khác, một danh tính khác, một cuộc đời khác. Giống như trong một chương trình bảo vệ nhân chứng. Chỉ có điều ông sẽ không đề nghị sự trợ giúp của một cơ quan trực thuộc chính phủ. Ông đã quyết định sẽ đến gõ cửa tổ chức Ndrangheta. Thời gian gần đây, tổ chức xã hội đen Calabria này đang tìm cách lôi kéo ông để thực hiện hoạt động rửa tiền. Ông sẽ yêu cầu họ giải cứu Vinca. Ông biết mình đang nhúng tay vào một việc mà rồi sẽ không thể rút ra được nữa, nhưng ông thích cái ý tưởng cho rằng cuộc đời không bao giờ chỉ gửi đến cho ta những thử thách mà ta có khả năng chịu đựng. Cái thiện sẽ kéo theo cái ác, cái ác lại kéo theo cái thiện. Câu chuyện cuộc đời ông.

Francis pha một bình lớn cà phê, ngồi xuống chiếc ghế dài và chờ đợi. Rồi Vinca tỉnh dậy.

Rồi nhiều ngày, nhiều tháng và nhiều năm trôi qua. Ở đâu đó, một cô gái trẻ từng bỏ lại sau lưng một miền đất cháy đen đã quay trở lại với cuộc sống, như cô được sinh ra lần thứ hai.

*

Vậy là ở đâu đó, Vinca đang sống.

*

Đó là phiên bản câu chuyện của tôi. Nó dựa trên tất cả những chi tiết và dấu vết mà tôi thu thập được trong quá trình điều tra: những mối liên hệ giả định giữa Francis với giới xã hội đen, những số tiền chuyển khoản về hướng New York, lần tôi tình cờ gặp Vinca ở Manhattan.

Tôi thích nghĩ rằng câu chuyện này là thực. Cho dù có thể chỉ có một phần ngàn cơ hội để mọi chuyện diễn ra như thế. Trong tình trạng hiện tại của cuộc điều tra, không ai có thể bác bỏ hoàn toàn phiên bản này. Đó chính là phần đóng góp của tôi, với vai trò tiểu thuyết gia, vào vụ án Vinca Rockwell.

Tôi kết thúc câu chuyện của mình, thu dọn đồ đạc và rời thư viện. Bên ngoài, bị cuốn theo luồng gió mistral, những chiếc lá vàng rơi lả tả trong ánh nắng mùa thu. Tôi cảm thấy dễ chịu. Đỡ sợ hãi trước cuộc đời. Bạn có thể công kích tôi, bạn có thể phán xét tôi, bạn có thể tàn phá tôi. Tôi vẫn cầm trong tay chiếc bút Bic cũ bị gặm mòn một đầu và cuốn sổ ghi chép nhàu nát. Hai thứ vũ khí duy nhất của tôi. Tuy nhỏ bé nhưng lại rất mạnh mẽ.

Hai loại vũ khí duy nhất tôi vẫn luôn có thể trông cậy vào để giúp tôi băng qua Màn đêm.