Chương 04
Tôi dành bảy tiếng đồng hồ sau đó để dọn dẹp.
Có cố đến mấy thì Nina cũng không thể khiến căn nhà này bẩn thỉu hơn được nữa. Mọi căn phòng trong ngôi nhà đều dơ dáy. Hộp pizza trên bàn cà phê vẫn còn hai mẩu pizza bên trong, và có thứ gì đó dinh dính và bốc mùi tràn ra ở đáy hộp. Nó đã rỉ qua cái hộp và ngấm xuống bàn cà phê. Tôi đã mất một tiếng ngâm và ba mươi phút chà xát điên cuồng mới làm sạch được tất cả.
Nhà bếp là tệ nhất trong tất cả. Không kể đến thùng rác, còn có hai túi rác trong bếp, rác tràn ra ngoài. Một trong hai cái túi bị rách đáy, và khi tôi nhấc nó lên để mang ra ngoài, toàn bộ rác bên trong rơi lăn lóc khắp nơi. Và nó thối khủng khiếp. Tôi nôn ọe nhưng không đến mức nôn hết bữa trưa ra.
Bát đĩa chồng chất trong chậu rửa và tôi tự hỏi vì sao Nina không cho thẳng chúng vào trong chiếc máy rửa bát tân tiến của họ đi, cho tới khi tôi mở máy rửa bát ra và nhận thấy nó cũng đã đầy ứ bát đĩa bẩn. Người phụ nữ đó không thèm tráng bát đĩa trước khi cho chúng vào máy rửa bát. Hoặc, đơn giản là, bật máy rửa bát. Trước khi xong việc, tôi đã cho máy chạy ba mẻ. Tôi rửa chảo bên ngoài, phần lớn số đó có thức ăn két lại từ mấy ngày trước đó.
Đến giữa buổi chiều, tôi đã khiến căn bếp trở lại thành nơi có thể ngồi lại một chút. Tôi hãnh diện về bản thân. Đó là ngày làm việc nặng nhọc đầu tiên của tôi kể từ khi tôi bị đuổi khỏi quán bar (một việc hoàn toàn bất công, nhưng dạo này đời tôi là thế), và tôi cảm thấy tuyệt vời về điều đó. Tất cả những gì tôi muốn là được tiếp tục làm việc ở đây. Và biết đầu có một ô cửa sổ mở được trong phòng ngủ của mình nữa.
“Cô là ai?”
Một giọng nói nhỏ xíu làm tôi giật mình khi tôi đang cất nốt mẻ bát đĩa cuối cùng. Tôi quay ngoắt lại – Cecelia đang đứng sau lưng tôi, đôi mắt xanh dương nhạt nhìn xoáy vào tôi, mặc một chiếc váy trắng diêm dúa khiến con bé trông như một con búp bê nhỏ. Và về búp bê, tất nhiên là tôi đang nói đến con búp bê biết nói ma quái trong The Twilight Zone biết giết người.
Tôi thậm chí còn không nhìn thấy con bé đi vào lúc nào. Và Nina thì chẳng thấy đâu cả. Con bé từ đâu ra không biết? Nếu một phần trong công việc này là tôi phát hiện ra Cecelia thật ra đã chết được mười năm và là một hồn ma, thì tôi sẽ bỏ việc.
À, có lẽ không đâu. Nhưng chắc tôi sẽ xin tăng lương.
“Chào cháu Cecelia!” Tôi nói vui vẻ. “Cô là cô Millie. Cô sẽ làm việc trong nhà cháu kể từ hôm nay trở đi – dọn dẹp mọi thứ và trông cháu khi mẹ cháu yêu cầu cô. Cô hy vọng chúng ta có thể vui vẻ với nhau.”
Cecelia chớp đôi mắt nhạt màu nhìn tôi. “Cháu đói.”
Tôi phải nhớ là con bé chỉ là một đứa bé gái bình thường, cũng biết đói, biết khát, biết quạu, và biết sử dụng phòng vệ sinh. “Cháu muốn ăn gì nào?”
“Cháu không biết.”
“Cháu thích món ăn kiểu gì?”
“Cháu không biết.”
Tôi nghiến răng. Cecelia vừa chuyển hóa từ một con nhóc ma quái sang một con nhóc khó ưa. Nhưng chúng tôi chỉ vừa mới gặp nhau. Tôi chắc chắn là sau vài tuần, chúng tôi sẽ là bạn tốt. “Được rồi, vậy thì cô sẽ làm cho cháu món gì đó ăn vặt nhé.”
Con bé gật đầu và trèo lên một cái ghế đẩu được đặt xung quanh đảo bếp. Mắt con bé vẫn đem lại cảm giác như thể đang nhìn xoáy vào tôi – như thể chúng có thể đọc được toàn bộ bí mật của tôi. Tôi ước gì con bé vào phòng khách và ngồi xem hoạt hình trên cái tivi khổng lồ của nó thay vì cứ... nhìn tôi chằm chằm.
“Vậy cháu thích xem gì trên tivi?” tôi hỏi, hy vọng nó sẽ hiểu ý.
Con bé cau mày như thể tôi đã xúc phạm nó. “Cháu thích đọc hơn.”
“Tuyệt quá! Cháu thích đọc gì?”
“Sách.”
“Thể loại sách nào?”
“Loại có chữ.”
Ồ, ra là mọi chuyện sẽ diễn biến kiểu này, Cecelia. Tốt thôi, nếu con bé không muốn nói về sách, tôi có thể đổi chủ đề. “Cháu vừa đi học về à?” tôi hỏi con bé.
Con bé chớp mắt nhìn tôi. “Không thì cháu từ đâu về được nữa?”
“Nhưng… vậy thì cháu về nhà bằng cách nào?”
Cecelia thở ra bực bội. “Mẹ của Lucy đã đón cháu từ lớp ballet và đưa cháu về nhà.”
Tôi đã nghe thấy tiếng Nina ở trên gác cách đây khoảng mười lăm phút, vậy nên tôi cho là cô ta đang ở nhà. Tôi tự hỏi không biết tôi có nên cho cô ta biết chuyện Cecelia đã về nhà rồi không. Nhưng rồi, tôi cũng không muốn làm phiền cô ta, và một trong số những nhiệm vụ của tôi là phải chăm Cecelia.
Tạ ơn Chúa, Cecelia có vẻ đã mất hứng thú với tôi và giờ đang lục lọi chiếc ba lô màu hồng nhạt của con bé. Tôi tìm được vài cái bánh quy Ritz trong tủ bếp cũng như một hộp bơ đậu phộng. Tôi phết bơ đậu phộng lên bánh quy như ngày xưa mẹ tôi hay làm. Lặp lại hành động mà mẹ tôi từng làm cho tôi rất nhiều lần khiến tôi có đôi chút nhớ nhà. Và buồn bã. Tôi chưa bao giờ lại nghĩ mẹ sẽ bỏ rơi tôi như thế này. Thế này thôi đấy, Millie. Quá sức chịu đựng rồi.
Sau khi đã phết bơ đậu phộng lên bánh quy, tôi thái lát một quả chuối và đặt mỗi miếng chuối lên một miếng bánh quy. Tôi rất thích sự kết hợp của bơ đậu phộng và chuối.
“Đây rồi!” Tôi trượt đĩa lên mặt bếp để cho Cecelia xem. “Bơ đậu phộng và bánh quy chuối!”
Mắt con bé mở to. “Bơ đậu phộng và chuối?”
“Tin cô đi. Nó ngon lắm.”
“Cháu bị dị ứng bơ đậu phộng!” Má Cecelia đỏ bừng lên. “Bơ đậu phộng có thể giết chết cháu đấy! Cô đang cố giết chết cháu đấy à?”
Tim tôi trĩu xuống. Nina chưa bao giờ nói một lời về việc dị ứng bơ đậu phộng. Và họ có bơ đậu phộng ngay trong tủ bếp! Nếu con gái cô ta dị ứng bơ đậu phộng nghiêm trọng thì vì sao cô ta còn để nó trong nhà cơ chứ.
“Mẹ ơi!” Cecelia gào lên khi chạy về phía cầu thang. “Cô giúp việc định làm hại con bằng bơ đậu phộng! Giúp con với, mẹ ơi!”
Ôi Chúa ơi.
“Cecelia!” Tôi rít lên quát con bé. “Đó chỉ là một tai nạn thôi! Cô không biết là cháu bị dị ứng và “
Nhưng chưa gì Nina đã lao xuống cầu thang. Bất chấp ngôi nhà lộn xộn bừa bãi, giờ trông cô ta không tì vết trong một bộ áo váy trắng sáng bóng khác. Trắng là màu của cô ta. Của cả Cecelia nữa, rõ là thế rồi. Họ hợp với căn nhà này.
“Có chuyện gì thế?” Nina kêu lên khi tới chân cầu thang.
Tôi nhăn mặt khi Cecelia lao vào lòng mẹ mình, ôm chặt tay quanh mông Nina. “Cô ta đã cố bắt con ăn bơ đậu phộng, mẹ ạ! Con đã bảo cô ta là con bị dị ứng rồi, nhưng cô ta không thèm nghe.
Làn da trắng bệch của Nina đỏ rực lên. “Millie, đây có phải là sự thật không?”
“Tôi...” Họng tôi khô khốc. “Tôi không biết là cô bé bị dị ứng. Tôi thề đấy.”
Nina cau mày. “Tôi đã nói cho cô biết về bệnh dị ứng của nó, Millie. Chuyện này không thể chấp nhận được.”
Cô ta chưa bao giờ nói cho tôi biết! Cô ta chưa từng nói một lời về việc Cecelia dị ứng đậu phộng. Tôi dám cá cả tính mạng của mình. Và cho dù cô ta có nói đi nữa, vì sao cô ta còn để một hộp bơ đậu phộng ngay trong tủ bếp cơ chứ. Nó nằm ngay trước mặt!
Nhưng cô ta sẽ không tin một lời bào chữa nào của tôi cả. Trong đầu cô ta, tôi suýt nữa đã giết chết con gái cô ta. Tôi thấy công việc này tuột khỏi tay mình.
“Tôi thành thật xin lỗi.” Tôi nói với cục nghẹn trong họng. “Chắc tôi đã quên. Tôi hứa là tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó tái diễn.”
Cecelia giờ đang khóc nức nở trong khi Nina ôm chặt con bé và dịu dàng vuốt mái tóc vàng của nó. Cuối cùng, tiếng nức nở nhỏ dần, nhưng Cecelia vẫn bám chặt lấy mẹ. Tôi cảm thấy tội lỗi khủng khiếp. Sâu thẳm bên trong, tôi biết rằng bạn không được cho trẻ con ăn trước khi kiểm tra lại với bố mẹ chúng. Tôi là người sai ở đây, và nếu Cecelia không thận trọng như vậy thì đã có chuyện khủng khiếp xảy ra rồi.
Nina hít sâu. Cô ta thoáng nhắm mắt lại và lại mở ra. “Tốt thôi. Nhưng hãy bảo đảm rằng cô không bao giờ quên một chuyện gì quan trọng như thế nữa.”
“Không đâu. Tôi thề.” Tôi xoắn hai tay lại với nhau. “Cô có muốn tôi vứt lọ bơ đậu phộng trong tủ đi không?”
Cô ta im lặng hồi lâu. “Không, tốt nhất là không. Chúng tôi có thể cần đến nó.”
Tôi muốn vung hai tay lên trời. Nhưng nếu cô ta muốn giữ món bơ đậu phộng nguy hiểm chết người trong nhà mình thì đó là quyết định của cô ta. Tất cả những gì tôi biết đó là chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đụng đến nó nữa.
“Với cả,” Nina nói thêm, “khi nào thì bữa tối sẵn sàng?”
Bữa tối? Tôi phải nấu bữa tối à? Nina lại tưởng tượng ra một cuộc trò chuyện nào nữa chưa từng xảy ra giữa hai chúng tôi đấy à? Nhưng tôi sẽ không bao biện thêm nữa sau vấn đề với bơ đậu phộng. Tôi sẽ tìm thứ gì đó trong tủ lạnh để chuẩn bị.
“7 giờ à?” tôi nói. Ba tiếng sẽ cho tôi dư dả thời gian.
Cô ta gật đầu. “Và cô sẽ không cho bơ đậu phộng vào bữa tối, phải không?”
“Không, tất nhiên rồi.”
“Đừng quên nữa đấy, Millie.”
“Không đâu. Và còn ai bị dị ứng hay... chán ghét cái gì không?”
Cô ta có dị ứng trứng không? Vết ong đốt? Quá nhiều bài tập về nhà cần phải học. Tôi không thể mạo hiểm để bị bắt lỗi lần nữa.
Nina lắc đầu, đúng lúc đó Cecelia nâng khuôn mặt còn đọng vết nước mắt ra khỏi ngực mẹ con bé đủ lâu để trừng mắt nhìn tôi. Hai chúng tôi không có khởi đầu tốt đẹp. Nhưng tôi sẽ tìm cách thay đổi điều đó. Tôi sẽ nướng bánh quy hoặc cái gì đó cho con bé. Trẻ con dễ chiều thôi. Người lớn thì phiền phức hơn, nhưng tôi quyết tâm giành được cảm tình của Nina và cả Andrew nữa.