Chương 05
Đến 6 giờ 45 phút, bữa tối đã gần như sẵn sàng. Có một ít ức gà trong tủ lạnh đã được ướp sẵn và ai đó đã dán hướng dẫn lên túi, nên tôi chỉ làm theo những gì hướng dẫn viết và quẳng nó vào lò nướng. Họ hẳn đã mua đồ ăn từ một bên cung cấp dịch vụ nào đó với hướng dẫn ở trên.
Bếp tỏa hương thơm ngát khi cửa garage đóng sầm lại. Một phút sau, Andrew Winchester sải bước vào trong phòng, ngón tay cái đặt lên củ ấu của cà vạt để nới lỏng nó ra. Tôi đang khuấy xốt trên bếp, và tôi đã phải ngoái lại thêm một lần khi thấy anh ta, quên mất là anh ta đẹp trai đến mức nào.
Anh ta cười toe toét với tôi – anh ta thậm chí còn đẹp trai hơn khi cười. “Millie, phải không nhỉ?”
“Đúng thế.”
Anh ta hít vào. “Trời ơi. Mùi thơm quá.”
Má tôi đỏ bừng. “Cảm ơn anh”
Anh ta nhìn quanh bếp tán thưởng. “Cô đã dọn sạch tất cả mọi thứ.”
“Đó là công việc của tôi.”
Anh ta cười khẽ. “Tôi cho là thế. Cô có ngày đầu làm việc tuyệt chứ?”
“Tuyệt lắm.” Tôi sẽ không kể cho anh ta nghe về vấn đề bơ đậu phộng. Anh ta không cần phải biết, mặc dù tôi ngờ là Nina sẽ kể cho anh ta biết thôi. Tôi chắc chắn là anh ta sẽ không khen ngợi việc tôi suýt thì giết chết con gái của anh ta đâu. “Anh có một ngôi nhà thật đẹp.”
“À, tôi phải cảm ơn Nina vì điều đó. Cô ấy quản lí nội trợ.
Như được ai mách, Nina vào bếp, mặc một bộ đồ trắng khác — khác với bộ cách đây chỉ vài giờ. Một lần nữa, cô ta lại trông hoàn hảo không tì vết. Nhưng lúc nãy trong khi dọn dẹp, tôi đã dành vài phút để xem các bức ảnh trên lò sưởi của họ. Có một bức ảnh chụp Nina và Andrew cách đây rất nhiều năm, và hồi ấy cô ta trông rất khác. Tóc cô ta không vàng như bây giờ, cô ta trang điểm nhạt hơn và ăn mặc thoải mái hơn – và cô ta gầy hơn ít nhất hai chục cân. Tôi suýt nữa đã không nhận ra cô ta – nhưng Andrew thì trông vẫn hệt như vậy.
“Nina.” Mắt Andrew sáng lên khi nhìn thấy vợ. “Trông em thật đẹp – như thường lệ.”
Anh ta kéo cô ta vào lòng và hôn môi cô ta thật sâu. Cô ta tan chảy trong lòng anh ta, nắm chặt vai anh ta đầy sở hữu. Khi họ tách ra, cô ta mê mẩn nhìn anh ta. “Hôm nay em nhớ anh lắm.”
“Anh nhớ em hơn.”
“Em nhớ anh hơn.”
Chúa ơi, họ sẽ tranh cãi về việc ai nhớ ai hơn bao lâu đây? Tôi quay đi, bận bịu trong bếp. Thật ngượng ngùng khi ở gần cảnh âu yếm tình cảm như vậy.
“Vậy.” Nina là người đầu tiên dứt ra. “Hai người đang làm quen với nhau à?”
“Ừ hử,” Andrew nói. “Và món Millie đang nấu dù là gì thì cũng thơm đấy nhỉ?”
Tôi liếc ra sau lưng. Nina đang quan sát tôi đứng cạnh bếp với ánh mắt tối sầm trong đôi mắt xanh dương. Cô ta không thích chồng cô ta khen ngợi tôi. Nhưng tôi không biết vấn đề là gì – rõ ràng là anh ta phát điên vì cô ta.
“Đúng thế,” cô ta đồng ý.
“Trình độ nấu ăn của Nina thật vô vọng,” Andrew cười, vòng tay ôm eo cô ta. “Chúng tôi chắc sẽ chết đói nếu dựa cả vào cô ấy. Mẹ tôi hay mang đồ ăn tự tay nấu hoặc đầu bếp riêng của bà nấu qua đây cho. Nhưng từ khi bố mẹ tôi nghỉ hưu và tới Florida sống, chúng tôi chủ yếu sống sót dựa vào đồ gọi về. Vậy nên cô đúng là vị cứu tinh, Millie.”
Nina cười miễn cưỡng. Anh ta chỉ đang trêu chọc cô ta thôi, nhưng không một người phụ nữ nào lại muốn bị chê bai khi so sánh với một người phụ nữ khác cả. Anh ta đúng là đồ ngốc nếu không biết điều đó. Nhưng rồi, rất nhiều đàn ông là thằng ngốc.
“Bữa tối sẽ sẵn sàng trong khoảng mười phút,” tôi nói. “Sao hai người không đi nghỉ ngơi trong phòng khách và tôi sẽ gọi khi bữa tối đã sẵn sàng nhỉ”
Anh ta nhướn lông mày lên. “Cô có muốn cùng ăn tối với chúng tôi không, Millie?”
Tiếng hít vào thật mạnh của Nina vang vọng trong bếp. Trước khi cô ta kịp lên tiếng, tôi đã lắc đầu như trống bỏi. “Không, tôi sẽ chỉ lên phòng tôi và nghỉ ngơi thôi. Nhưng cảm ơn vì đã mời.”
“Thật à? Cô chắc chứ?”
Nina đánh nhẹ cánh tay của chồng mình. “Andy, cô ấy đã làm việc cả ngày rồi. Cô ấy không muốn ăn tối với ông bà chủ của cô ấy đâu. Cô ấy chỉ muốn lên gác và nhắn tin với bạn bè thôi. Đúng không, Millie?”
“Đúng thế,” tôi nói, dù tôi chẳng có người bạn nào cả. Ít nhất là không phải ở ngoài tù.
Andrew có vẻ cũng chẳng quan tâm. Anh ta chỉ tỏ ra lịch sự, chẳng biết gì về việc Nina không muốn tôi có mặt ở bàn ăn tối. Và như thế cũng ổn. Tôi không muốn làm bất kỳ điều gì để khiến cô ta cảm thấy bị đe dọa. Tôi chỉ muốn cúi gằm mặt xuống và làm việc của mình.