← Quay lại trang sách

Chương 06

Tôi đã quên mất cảm giác được duỗi thẳng chân đi ngủ tuyệt vời đến mức nào.

Được rồi, cái giường gấp này không có gì đặc biệt. Nó lổn nhổn và lò xo trên khung giường kêu kẽo kẹt mỗi lần tôi nhúc nhích dù chỉ một milimét. Nhưng nó tuyệt vời hơn hẳn ô-tô của tôi. Và còn tuyệt hơn nữa, nếu tôi cần dùng toilet trong đêm, nó nằm ngay bên cạnh! Tôi không còn phải lái xe vòng vòng để tìm một trạm nghỉ và vừa ôm bình xịt hơi cay vừa giải phóng bàng quang. Tôi thậm chí còn không cần dùng đến bình xịt hơi cay nữa.

Cảm giác khi được ngủ trên một cái giường bình thường dễ chịu đến mức đầu tôi vừa đặt xuống gối là tôi thiếp đi luôn trong vòng vài giây.

Khi tôi mở mắt ra lại, trời vẫn tối. Tôi hoảng loạn ngồi dậy, cố nhớ xem tôi đang ở đâu. Tôi chỉ biết là mình không còn ở trong xe ô-tô nữa. Phải mất vài giây thì những sự kiện trong mấy ngày vừa qua mới quay lại với tôi. Nina đã trao cho tôi một công việc ở đây. Chuyển ra khỏi xe ô tô, Chìm vào giấc ngủ say trong một chiếc giường tử tế.

Dần dần, hơi thở của tôi chậm lại.

Tôi quờ quạng tủ đầu giường để lấy chiếc điện thoại mà Nina đã mua cho tôi. Bây giờ là 3 giờ 46 phút sáng. Chưa đến lúc phải dậy làm việc. Tôi đẩy cái chăn ngứa ngáy ra khỏi chân và lăn người xuống giường trong khi mắt điều chỉnh với ánh sáng chiếu xuống từ mặt trăng tràn vào qua ô cửa sổ bé xíu. Tôi sẽ đi vệ sinh, sau đó tôi sẽ cố gắng ngủ lại.

Ván sàn gỗ trơn trong căn phòng ngủ nhỏ xíu kêu cót két dưới chân tôi. Tôi ngáp, dành chút thời gian để duỗi người cho tới khi các ngón tay tôi suýt thì chạm vào bóng đèn trên trần nhà. Căn phòng này khiến tôi cảm giác như người khổng lồ.

Tôi tới cửa phòng, nắm tay nắm cửa và...

Nó không xoay.

Cảm giác hoảng loạn đã rút đi khỏi cơ thể tôi khi tôi nhận ra mình đang ở đâu giờ lại tăng vọt lên. Cửa bị khóa. Nhà Winchester đã khóa tôi lại trong căn phòng này. Nina đã khóa tôi lại trong căn phòng này. Nhưng vì sao? Tất cả những điều này chỉ là một trò chơi bệnh hoạn nào đó à? Có phải họ đang tìm một người từng phạm tội nào đó để nhốt vào đây – một người không có ai nhớ thương? Các ngón tay tôi sờ vào các vết xước trên cửa, tự hỏi người phụ nữ tội nghiệp cuối cùng bị nhốt lại trong này là ai.

Tôi đã biết là chuyện này quá tốt, không thể là sự thật được mà. Kể cả với căn bếp siêu lộn xộn, nơi này vẫn có vẻ như một công việc trong mơ. Tôi biết là Nina đã phải kiểm tra lí lịch. Chắc khi nhốt tôi lại trong này, cô ta đã nghĩ sẽ không có ai nhớ thương tôi cả đâu.

Tôi hồi ức lại mười năm trước, buổi tối đầu tiên cửa phòng giam của tôi đóng sập lại, và tôi biết đó sẽ là nhà của mình trong một thời gian dài tới. Tôi thề với mình là nếu có ngày tôi được ra ngoài, tôi sẽ không bao giờ để mình bị kẹt trong bất kỳ tình huống nào như vậy nữa. Vậy nhưng chưa đầy một năm sau khi ra tù, tôi lại ở đây.

Nhưng tôi có điện thoại mà. Tôi có thể gọi 911.

Tôi chộp lấy điện thoại của tôi từ chỗ tôi bỏ lại trên tủ quần áo. Sáng hôm nay nó vẫn có tín hiệu, nhưng giờ thì chẳng có gì. Không một vạch sóng. Không có chút tín hiệu nào.

Tôi mắc kẹt trong này rồi. Chỉ có một ô cửa sổ nhỏ xíu không mở ra, nhìn ra sân sau.

Tôi sẽ làm gì bây giờ.

Tôi lại cầm lấy tay nắm cửa một lần nữa, tự hỏi không biết mình có thể bằng cách nào đó xô cửa ra không. Nhưng lần này, khi tôi xoay mạnh tay nắm cửa, nó chuyển động trong tay tôi.

Và cửa mở ra.

Tôi nhào ra hành lang, thở hổn hển. Tôi đứng đó một lúc, khi nhịp tim của tôi dần bình thường trở lại. Sau tất cả, tôi chưa từng bị khóa lại trong phòng. Nina không có âm mưu điên rồ nào để nhốt tôi lại trong đó hết. Cửa chỉ bị kẹt mà thôi.

Nhưng dường như tôi không thể gạt bỏ cảm giác bất an này đi được. Đó là tôi nên ra khỏi đây khi còn có thể.