Chương 07
Buổi sáng, khi tôi xuống nhà, Nina đang phá hoại căn bếp một cách có hệ thống.
Cô ta đã rút hết mọi nồi chảo từ tủ bếp dưới mặt bếp ra. Cô ta lôi nửa số đĩa từ trên chậu rửa xuống và vài cái đang nằm vỡ tan tành trên sàn nhà. Và giờ thì cô ta đang lục lọi tủ lạnh, quẳng thức ăn xuống sàn một cách bừa bãi. Tôi nhìn trong sững sờ khi cô ta lôi nguyên một hộp sữa ra khỏi tủ lạnh và quăng nó xuống sàn. Sữa ngay lập tức phun trào, tạo thành một dòng sông trắng xung quanh nồi chảo và đĩa vỡ.
“Nina?” tôi ngập ngừng nói.
Nina đông cứng lại, tay bóp chặt một cái bánh mì vòng. Cô ta quay ngoắt đầu lại để nhìn tôi. “Nó đâu rồi?”
“Cái gì... ở đâu?”
“Ghi chú của tôi!” Cô ta kêu lên đau đớn. “Tôi đã để toàn bộ ghi chú cho buổi họp hội phụ huynh tối nay trên mặt bếp! Và giờ thì chúng biến mất hết rồi! Cô đã làm gì chúng?”
Đầu tiên, vì sao cô ta lại nghĩ các ghi chú của cô ta nằm trong tủ lạnh cơ chứ? Thứ hai, tôi chắc chắn là tôi không hề vứt ghi chú nào của cô ta đi cả. Ý là, tôi phải chắc đến chín mươi chín phần trăm. Có khả năng nho nhỏ nào đó là có một mẩu giấy nhàu nhĩ trên mặt bếp mà tôi cho là rác và vứt đi không? Có chứ. Tôi không thể loại bỏ khả năng đó. Nhưng tôi khá cẩn thận về việc không vứt nhầm thứ gì không phải là rác đi cả. Công bằng mà nói, hầu như tất cả mọi thứ đều là rác rưởi.
“Tôi không hề làm gì với chúng hết,” tôi nói.
Nina chống hai tay lên hông. “Vậy cô đang nói là các ghi chép của tôi tự mình bỏ đi à?”
“Không, không nói thế.” Tôi cẩn trọng tiến một bước về phía cô ta và đôi giày sneaker của tôi giẫm lên một cái đĩa vỡ. Tôi thầm nhắc mình đừng bao giờ đi chân trần vào bếp. “Nhưng biết đâu cô đã để nó ở chỗ khác?”
“Không hề!” cô ta quát tôi. “Tôi đã để chúng ở ngay chỗ này.” Cô ta vỗ tay xuống mặt bếp to đến mức tôi phải nhảy dựng lên. “Ngay trên cái mặt bếp này. Và giờ – đã biến mất! Bốc hơi!”
Sự om sòm này đã thu hút sự chú ý của Andrew Winchester. Anh ta đi vào bếp, mặc một bộ vest tối màu khiến anh ta trông thậm chí còn đẹp trai hơn so với hôm qua. Rõ ràng là anh ta đang thắt dở cà vạt, nhưng các ngón tay anh ta khựng lại giữa chừng khi nhìn thấy đống lộn xộn trên sàn.
“Nina?”
Nina quay lại nhìn chồng mình, mắt rưng rưng nước mắt. “Millie đã vứt hết ghi chép cho buổi họp tối nay của em rồi!”
Tôi mở miệng ra dợm phản đối, nhưng hành động đó chỉ vô nghĩa mà thôi. Nina chắc chắn là tôi đã vứt các ghi chú của cô ta đi, và hoàn toàn có khả năng là tôi đã làm vậy thật. Ý tôi là, nếu chúng quan trọng đến dường ấy, vì sao cô ta lại để mặc chúng nằm trên mặt bếp chứ. Trông căn bếp ngày hôm qua, nó có thể bị vứt đi lắm chứ.
“Thật kinh khủng.” Andrew dang tay ra và cô ta lao vào vòng tay anh ta. “Nhưng không phải em còn ghi chú lưu lại trên máy tính à?”
Nina khịt mũi vào bộ cánh đắt tiền của anh ta. Cô ta có lẽ đang làm nước mũi dính đầy lên áo, nhưng Andrew có vẻ không bận tâm. “Một số thôi. Nhưng em sẽ phải làm lại rất nhiều”
Và rồi cô ta quay lại nhìn tôi buộc tội.
Tôi không còn muốn khẳng định sự trong sạch của mình nữa. Nếu cô ta chắc chắn là tôi đã vứt các ghi chép của cô ta đi thì điều tốt nhất để làm là xin lỗi đi cho xong. “Tôi rất xin lỗi, Nina,” tôi nói. “Nếu tôi có thể làm được gì…”
Mắt Nina nhìn xuống thảm họa trên sàn bếp. “Cô có thể dọn dẹp đống lộn xộn kinh tởm mà cô để lại trong căn bếp của tôi trong khi tôi xử lí rắc rối đó.”
Cùng với những lời đó, cô ta dậm chân lao khỏi bếp. Tiếng bước chân của cô ta biến mất trên cầu thang khi tôi cân nhắc xem phải dọn dẹp đống đĩa vỡ này như thế nào, giờ chúng đã quện với sữa và khoảng hai mươi quả nho đang lăn lông lốc trên sàn. Tôi đã giẫm lên một quả và nó nhoe nhoét dưới đế giày của tôi.
Andrew nấn ná lại trong bếp, lắc đầu. Giờ Nina đã bỏ đi, tôi cảm thấy mình nên nói cái gì đó. “Nghe này,” tôi nói, “tôi không phải là người…”
“Tôi biết,” anh ta nói trước khi tôi kịp thốt ra lời lời tuyên bố vô tội. “Nina rất... dễ kích động. Nhưng cô ấy có trái tim lương thiện.”
“Vâng...”
Anh ta cởi áo khoác đen ra và bắt đầu xắn tay áo sơ mi trắng tinh của mình lên. “Để tôi giúp cô dọn dẹp chỗ này.”
“Anh không cần phải làm vậy đâu.”
“Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta làm cùng với nhau.”
Anh ta đi vào nhà kho cạnh bếp và rút cái chổi ra – tôi sốc vì anh ta biết chính xác nó nằm ở đâu. Thật ra, anh ta khá hiểu biết kho chứa đồ dọn dẹp. Và giờ tôi đã hiểu. Trước đây Nina từng làm như thế này rồi. Anh ta đã quen phải dọn dẹp đống lộn xộn mà cô ta gây ra.
Nhưng giờ tôi đang làm việc ở đây. Đây không phải là công việc của anh ta.
“Tôi sẽ dọn chúng.” Tôi đặt tay lên cái giẻ lau nhà mà anh ta đang cầm và kéo nó ra khỏi tay anh ta. “Anh đã ăn mặc chỉn chu rồi, và đây là công việc tôi đến đây để làm.”
Anh ta vẫn níu chặt cái giẻ. Một lát sau, anh ta để tôi lấy nó khỏi tay anh ta. “Được rồi, cảm ơn, Millie. Tôi đánh giá cao sự chăm chỉ của cô.”
Ít nhất cũng có người thấy vậy.
Khi tôi bắt đầu dọn dẹp bếp, tôi lại nghĩ về bức ảnh của Andrew và Nina trên mặt lò sưởi khi họ mới ở bên nhau, trước khi họ kết hôn, trước khi họ có Cecelia. Trông họ thật trẻ trung và vui vẻ bên nhau. Rõ ràng là Andrew phát cuồng vì Nina, nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Tôi có thể cảm giác được điều đó. Nina không còn là con người của ngày xưa nữa.
Nhưng điều đó không quan trọng. Chẳng phải việc của tôi.