← Quay lại trang sách

Chương 08

Nina hẳn đã ném đến nửa số đồ trong tủ lạnh ra sàn bếp, nên hôm nay tôi phải đến cửa hàng thực phẩm. Vì rõ ràng là, tôi cũng sẽ nấu ăn cho họ, nên tôi chọn vài miếng thịt sống và đồ gia vị mà tôi có thể sử dụng để nấu vài bữa ăn. Nina đã cài thẻ tín dụng của cô ta vào điện thoại của tôi. Tất cả những gì tôi mua sẽ được tự động tính vào tài khoản của họ.

Trong tù, lựa chọn ẩm thực không được thú vị cho lắm. Thực đơn sẽ thay đổi luân phiên giữa gà, hamburger, xúc xích, lasagna, burrito, và một món chả cá kì bí lúc nào cũng khiến tôi buồn nôn. Sẽ có rau củ ăn kèm được nấu tới mức phân hủy. Tôi thường mơ mộng về những gì tôi sẽ ăn khi được ra tù, nhưng với ngân sách của tôi, các lựa chọn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tôi chỉ có thể mua những gì được giảm giá, và từ khi sống trong xe hơi, tôi còn phải hạn chế hơn.

Mua sắm cho gia đình Winchester thì khác. Tôi đi thẳng tới chỗ những miếng steak hảo hạng nhất – tôi sẽ tìm kiếm cách nấu chúng trên YouTube. Hồi xưa thỉnh thoảng tôi nấu steak cho bố, nhưng chuyện đó đã diễn ra cách đây lâu lắm rồi. Nếu tôi mua những nguyên liệu đắt đỏ, chúng sẽ ăn ngon thôi, bất kể tôi nấu kiểu gì đi nữa.

Khi tôi quay lại dinh thự Winchester, tôi có các túi đầy tràn thực phẩm trong cốp xe. Xe của Nina và xe của Andrew chiếm mất hai vị trí trong garage, và cô ta đã bảo tôi không được đỗ ở đường lái xe vào nhà, vậy nên tôi phải bỏ xe trên đường. Khi tôi lóng ngóng mang các túi đồ ra khỏi cốp xe, Enzo thợ làm vườn ra khỏi ngôi nhà nằm cạnh nhà chúng tôi với một thiết bị làm vườn đáng sợ nào đó trong tay phải.

Enzo chú ý thấy tôi đang vất vả xách đồ, và sau một thoáng do dự, anh ta chạy chậm tới chỗ xe tôi. Anh ta cau mày nhìn tôi. “Để tôi,” anh ta nói bằng thứ tiếng Anh nặng giọng địa phương của mình.

Tôi định xách một cái túi nhưng rồi anh ta đã ôm cả bốn cái túi lên trong cánh tay to tướng và mang chúng tới cửa trước. Anh ta gật đầu về phía cửa, kiên nhẫn chờ tôi mở khóa. Tôi cố gắng mở nhanh hết mức có thể, cân nhắc đến việc anh ta đang ôm gần sáu mươi cân thực phẩm trên tay. Anh ta giẫm bốt lên thảm đón khách, sau đó mang chỗ thực phẩm vào tận trong bếp và thả chúng lên mặt bếp.

“Gracias,” tôi nói.

Mỗi anh ta giật giật. “Không. Grazie.”

“Grazie,” tôi lặp lại.

Anh ta nấn ná trong bếp hồi lâu, lông mày nhíu chặt lại. Một lần nữa tôi lại để ý thấy Enzo rất đẹp trai, theo kiểu hư hỏng và đáng sợ. Anh ta có hình xăm trên bắp tay, bị che khuất một phần bởi áo phông – tôi có thể nhận ra cái tên “Antonia” được xăm trong một hình trái tim trên bắp tay phải của anh ta. Hai cánh tay cơ bắp đó có thể giết chết tôi mà anh ta chẳng cần đổ dù chỉ một giọt mồ hôi nếu anh ta muốn làm điều đó. Nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác là người đàn ông này muốn làm tổn thương tôi. Nếu có, anh ta thậm chí còn có vẻ lo lắng cho tôi.

Tôi nhớ lại từ anh ta đã nói nhỏ với tôi trước khi Nina xen vào hôm nọ. Pericolo. Nguy hiểm. Anh ta đang cố nói gì với tôi? Anh ta nghĩ ở đây tôi gặp nguy hiểm sao?

Có lẽ tôi nên tải một app dịch thuật xuống điện thoại. Anh ta có thể gõ những gì anh ta muốn nói với tôi và…

Một âm thanh từ trên gác cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Enzo hít mạnh vào. “Tôi đi đây,” anh ta nói, quay gót và đi nhanh ra cửa.

“Nhưng…” Tôi vội vã đi theo sau anh ta, nhưng anh ta đi nhanh hơn tôi nhiều. Anh ta đã ra khỏi cửa trước cả khi tôi kịp đi hết bếp.

Tôi đứng trong phòng khách hồi lâu, phân vân giữa việc đi cất đồ hay đuổi theo anh ta. Nhưng rồi quyết định đã tự đến với tôi khi Nina đi xuống cầu thang tới phòng khách, mặc một bộ vest với quần trắng. Tôi không nghĩ mình đã từng nhìn thấy cô ta mặc bất kỳ màu nào ngoài màu trắng − nó cũng tôn lên màu tóc của cô ta, nhưng nỗ lực giữ nó sạch sẽ sẽ khiến tôi phát điên. Tất nhiên, kể từ giờ trở đi tôi mới là người lo chuyện giặt là. Tôi thầm nhớ phải mua thêm thuốc tẩy trắng lần tới đi siêu thị.

Nina thấy tôi đứng đó và lông mày của cô ta nhướn lên tận đường chân tóc. “Millie?”

Tôi rặn một nụ cười ra. “Vâng?”

“Tôi nghe thấy có giọng nói dưới này. Cô vừa có bạn đến à?”

“Không. Không phải thế.”

“Cô không được mời người lạ vào nhà của chúng tôi.” Cô ta cau mày nhìn tôi. “Nếu muốn mời khách đến, tôi muối cô xin phép và báo trước cho chúng tôi ít nhất hai ngày. Và tôi muốn cô hãy cho họ chỉ ở trong phòng cô thôi.”

“Vừa rồi chỉ là người làm vườn thôi,” tôi giải thích. “Anh ấy vừa giúp tôi mang đồ vào trong nhà. Chỉ có thế.”

Tôi cứ ngỡ lời giải thích đó sẽ làm Nina thỏa mãn, nhưng thay vào đó, mắt cô ta tối sầm lại. Một múi cơ giần giật dưới mắt phải của cô ta. “Người làm vườn? Enzo à? Anh ta đã vào trong này?”

“Ừm.” Tôi xoa gáy. “Đó là tên của anh ấy à? Tôi không biết. Anh ấy chỉ mang thực phẩm vào thôi.”

Nina quan sát mặt tôi như thể đang cố phát hiện nói dối. “Tôi không muốn anh ta vào trong căn nhà này một lần nào nữa. Anh ta bẩn thỉu vì làm việc ngoài trời. Tôi thì phải cố hết sức mới giữ cho căn nhà này sạch sẽ được.”

Tôi không biết phải trả lời sao về điều đó. Enzo đã chùi bốt khi vào trong nhà và cũng không để lại một tí bụi đất nào. Và không gì có thể so sánh được với đống lộn xộn mà tôi đã chứng kiến khi mới bước chân vào ngôi nhà này ngày hôm qua.

“Cô hiểu lời tôi nói chưa, Millie?” cô ta gặng hỏi.

“Rồi,” tôi nói nhanh. “Tôi hiểu rồi.”

Mắt cô lướt nhìn tôi theo một cách khiến tôi cực kì không thoải mái. Tôi chuyển trọng lượng giữa hai chân. “Tiện thể, sao cô không bao giờ đeo kính?”

Ngón tay tôi đưa vội lên mặt. Sao ngày đầu tiên tôi lại đeo cặp kính ngu ngốc đó nhỉ? Đáng nhẽ tôi không bao giờ nên đeo chúng mới phải, và ngày hôm qua khi cô ta hỏi tôi về chúng, đáng nhẽ tôi không nên nói dối. “Ừm...”

Cô ta nhướn một bên lông mày lên. “Tôi vừa lên phòng vệ sinh trên tầng gác mái và tôi không hề nhìn thấy dung dịch ngâm kính áp tròng. Tôi không có ý rình mò đâu, nhưng nếu một ngày nào đó cô chở con tôi đi chỗ này chỗ kia, tôi mong cô có thị lực tốt.”

“Phải...” Tôi lau đôi bàn tay đẫm mồ hôi vào quần jean. Tôi nên nói thật. “Chuyện là, tôi không thật sự.” Tôi hắng giọng. “Tôi không thật sự cần đến kính. Cặp kính mà tôi đã đeo hôm phỏng vấn là để... như kiểu, phụ kiện thôi. Cô biết không?”

Cô ta liếm môi. “Tôi hiểu rồi. Vậy là cô đã nói dối tôi.”

“Tôi không nói dối. Đó là một tuyên ngôn thời trang.”

“Phải rồi.” Đôi mắt xanh dương của cô ta lạnh như băng. “Nhưng rồi sau đó tôi đã hỏi cô về nó và cô đã nói cô đeo kính áp tròng. Không phải à?”

“Ồ.” Tôi xoắn hai bàn tay vào nhau. “À, tôi cho là... Phải, lúc đó tôi đã nói dối. Tôi nghĩ là mình thấy xấu hổ về chuyện cái kính... Tôi vô cùng xin lỗi.”

Khóe môi cô ta trĩu xuống. “Đừng bao giờ nói dối tôi nữa đấy.”

“Không đâu. Tôi rất xin lỗi.”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, mắt khó dò. Sau đó cô ta liếc nhìn quanh phòng khách, mắt quét qua từng bề mặt.

“Và hãy dọn dẹp căn phòng này đi. Tôi không trả tiền cho cô ve vãn thợ làm vườn đâu.”

Cùng với những lời đó, Nina sải bước ra khỏi cửa trước, đóng sập nó lại sau lưng.