Chương 09
Tối nay Nina đến buổi họp hội phụ huynh – buổi họp mà tôi đã phá hoại khi vứt hết ghi chú của cô ta đi. Cô ta sẽ ăn gì đó với các phụ huynh khác, vậy nên tôi được giao nhiệm vụ làm bữa tối cho Andrew và Cecelia.
Căn nhà im ắng hơn nhiều khi Nina không có ở đây. Tôi không chắc là vì sao, nhưng cô ta có một năng lượng nào đó lấp kín toàn bộ không gian. Hiện giờ tôi đang ở một mình trong bếp, áp chảo một miếng thịt thăn bò trong chảo rán trước khi cho nó vào lò nướng, và căn nhà của Winchester yên tĩnh một cách tuyệt vời. Thật dễ chịu. Công việc này sẽ thật tuyệt vời nếu không phải vì sếp của tôi.
Andrew tính giờ rất chuẩn – anh ta về đến nhà đúng lúc tôi đang lấy miếng steak ra khỏi lò nướng và để chúng nằm nghỉ trên mặt bếp. Anh ta ngó vào trong bếp. “Thơm quá – một lần nữa.”
“Cảm ơn.” Tôi cho thêm một ít muối vào khoai tây nghiền, nó đã thấm đẫm bơ và kem. “Anh có thể gọi Cecelia xuống không? Tôi đã gọi cô bé hai lần nhưng...” Thật ra, tôi đã gọi con bé tận ba lần. Con bé chưa hề trả lời tôi.
Andrew gật đầu. “Để tôi.”
Không lâu sau khi Andrew biến mất trong phòng ăn và gọi tên con bé, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của con bé trên cầu thang. Ra là thế đấy.
Tôi chuẩn bị hai đĩa đựng steak, khoai tây nghiền, ăn kèm bông cải xanh. Khẩu phần ăn bên đĩa của Cecelia nhỏ hơn, và tôi sẽ không ép nó ăn bông cải xanh. Nếu bố con bé muốn nó ăn, thì anh ta có thể bắt con bé ăn. Nhưng tôi sẽ là người tắc trách nếu không cho rau vào. Khi tôi lớn, mẹ tôi lúc nào cũng bảo đảm có một phần rau củ trên đĩa.
Tôi chắc chắn là bà vẫn đang tự hỏi cách bà nuôi dạy tôi đã sai ở đâu.
Cecelia đang mặc một bộ váy thiếu thực tế khác của con bé, diêm dúa quá đà với một màu sắc nhạt nhòa. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con bé mặc quần áo trẻ em bình thường, và điều này có vẻ gì đó thật sai trái. Người ta không thể chơi đùa trong những bộ váy mà Cecelia mặc – chúng quá bất tiện và luôn nhìn rõ mọi vết bẩn. Con bé ngồi xuống một cái ghế ở bàn ăn, cầm cái khăn ăn mà tôi đã trải ra, và trang nhã đặt nó lên lòng. Trong khoảnh khắc, tôi hơi bị quyến rũ. Sau đó con bé mở miệng.
“Vì sao cô lại cho cháu nước lọc?” Con bé chun mũi trước cốc nước lọc mà tôi đã đặt ở chỗ của nó. “Cháu ghét nước lọc. Lấy cho cháu nước ép táo.”
Nếu hồi bé tôi mà nói chuyện với người khác như thế thì mẹ tôi đã đánh tay tôi và bảo tôi phải nói có kính ngữ rồi. Nhưng Cecelia không phải là con của tôi, và trong thời gian tôi ở đây tôi cũng chưa tìm được cách làm thân với nó. Vậy nên tôi cười lịch sự, cất cốc nước lọc đi và mang cho con bé một cốc nước ép táo.
Khi tôi đặt cốc nước mới trước mặt nó, nó cẩn thận quan sát cái cốc. Con bé giơ cốc lên trước đèn, nheo mắt lại. “Cái cốc này bẩn lắm. Lấy cho cháu cốc khác.”
“Nó không bẩn đâu,” tôi phản đối. “Nó vừa ra khỏi máy rửa bát mà.”
“Nó có vết bẩn đây này” Con bé nhăn nhó. “Cháu không muốn nó. Lấy cho cháu cốc khác.”
Tôi hít sâu, trấn tĩnh lại. Tôi sẽ không cãi cọ với con nhóc này. Nếu con bé muốn lấy một cái cốc mới cho nước ép táo của nó thì tôi sẽ đi lấy một cái cốc mới cho nó.
Khi tôi đang đi lấy cốc mới cho Cecelia, Andrew ra bàn ăn. Anh ta đã tháo cà vạt và cởi khuy trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng. Chỉ có một xíu lông ngực thòi ra. Và tôi phải ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Đàn ông là một thứ gì đó mà tôi vẫn đang học cách xác định vị trí trong đời sống sau khi ra tù của mình. Và khi nói “học”, tất nhiên ý tôi là tôi đang hoàn toàn lẩn tránh đàn ông. Ở công việc gần đây nhất của tôi, làm phục vụ ở quán bar – công việc duy nhất kể từ ngày tôi ra tù – khách hàng không tránh khỏi sẽ mời tôi đi chơi. Tôi lúc nào cũng từ chối. Đơn giản là hiện thời không còn chỗ cho điều đó trong cuộc đời rối ren của tôi. Và tất nhiên, những người đàn ông từng mời tôi đi chơi đều là những người đàn ông mà tôi không muốn hẹn hò cùng.
Tôi đã vào tù năm mười bảy tuổi. Tôi không còn là gái trinh, nhưng kinh nghiệm duy nhất của tôi chỉ có những lần làm tình vụng về thời cấp ba. Suốt quãng thời gian trong tù, đôi khi tôi sẽ thấy khao khát với những nam cảnh sát trại giam hấp dẫn. Đôi khi khao khát đến mức đau đớn. Và một trong những điều tôi mong đợi khi được ra tù là viễn cảnh có được một mối quan hệ tình cảm với một người đàn ông. Hoặc thậm chí chỉ cần cảm nhận môi một người đàn ông áp vào môi tôi là đủ. Tôi muốn điều đó. Tất nhiên rồi.
Nhưng không phải bây giờ. Một ngày nào đó.
Dẫu vậy, khi nhìn vào một người đàn ông như Andrew Winchester, tôi lại nghĩ về sự thật là tôi thậm chí còn không hề chạm vào một người đàn ông nào trong hơn một thập kỉ – dẫu sao cũng không phải kiểu đó. Anh ta không hề giống những gã ghê tởm ở quán bar xập xệ mà tôi từng phục vụ bàn. Đến ngày tôi quay lại tìm kiếm đàn ông, anh ta sẽ là mẫu người mà tôi tìm kiếm. Ngoại trừ việc rõ ràng là anh ta đã kết hôn.
Một suy nghĩ nảy đến với tôi: nếu có lúc tôi muốn giải tỏa bớt căng thẳng, Enzo có thể là một ứng cử viên tốt. Không, anh ta không nói tiếng Anh. Nhưng nếu chỉ một đêm thôi thì đâu có gì quan trọng. Anh ta trông có vẻ biết phải làm gì mà không cần phải nói nhiều. Và không giống Andrew, anh ta không đeo nhẫn cưới – mặc dù tôi không thể ngừng tự hỏi về cái người tên Antonia này, người được xăm tên trên cánh tay của anh ta.
Tôi ép mình bứt ra khỏi ảo tưởng về người làm vườn quyến rũ khi quay lại bếp để lấy hai đĩa thức ăn. Mắt Andrew sáng lên khi nhìn thấy miếng steak mọng nước, được áp chảo hoàn hảo. Tôi thật sự tự hào về thành quả của mình.
“Món này trông ngon tuyệt vời, Millie!” anh ta nói.
“Cảm ơn,” tôi nói.
Tôi nhìn sang Cecelia, con bé có phản ứng trái ngược hoàn toàn. “Kinh tởm! Đây là steak!” Phát biểu điều hiển nhiên.
“Steak ngon lắm, Cece,” Andrew bảo con bé. “Con nên ăn thử món này.”
Cecelia nhìn bố rồi lại nhìn xuống đĩa của mình. Con bé rón rén lấy dĩa chọc vào miếng steak, như thể con bé sợ nó sẽ nhảy bổ ra khỏi đĩa và lao thẳng vào mồm con bé. Mặt con bé đầy đau khổ.
“Cece...”Andrew nói.
Tôi nhìn từ Cecelia sang Andrew, không chắc phải làm gì. Giờ tôi mới nhận ra có lẽ tôi không nên nấu steak cho một cô bé chín tuổi. Tôi cứ ngỡ nó cũng có khẩu vị thượng lưu, khi sống trong một chỗ như thế này.
“Ừm,” tôi nói. “Tôi có nên...?”
Andrew đẩy lùi ghế ra sau và cầm lấy cái đĩa của Cecelia. “Được rồi, bố sẽ làm món gà viên chiên cho con.”
Tôi đi theo Andrew vào trong bếp, xin lỗi rối rít. Anh ta chỉ cười. “Đừng lo về việc đó. Cecelia mê mẩn gà, đặc biệt là gà viên chiên. Chúng tôi có thể ngồi ăn tối ở một nhà hàng hào nhoáng nhất ở Long Island, và con bé vẫn sẽ gọi món gà viên chiên.”
Vai tôi thả lỏng ra một chút. “Anh không cần làm việc này đâu. Tôi có thể làm gà viên chiên cho cô bé.”
Andrew đặt đĩa thức ăn của con bé lên mặt bếp và lắc một ngón tay với tôi. “Ồ, nhưng hãy để tôi làm. Nếu cô còn làm việc ở đây, cô cần được hướng dẫn.”
“Được rồi...”
Anh ta kéo cửa tủ đông ra và rút một túi gà viên chiên siêu nhiều dành cho gia đình ra. “Thấy chưa, đây là món gà viên chiên mà Cecelia thích. Đừng mua hãng khác. Tất cả những hãng khác đều không thể chấp nhận được.” Anh ta lóng ngóng mở mép túi và lấy một miếng gà viên chiên ra. “Với lại, chúng phải có hình khủng long. Khủng long – hiểu chứ?”
Tôi không thể nín cười. “Hiểu rồi.”
“Với lại” – anh ta giơ miếng gà viên lên – “đầu tiên cô phải kiểm tra xem miếng gà viên có bị biến dạng không. Mất đầu, mất chân, hoặc mất đuôi. Nếu khủng long chiên có bất kỳ khuyết điểm trầm trọng nào như trên, nó sẽ bị từ chối.” Giờ anh ta kéo một cái đĩa xuống từ tủ bát trên lò vi sóng. Anh ta đặt năm miếng gà viên chiên hoàn hảo lên đĩa. “Con bé thích có năm miếng. Cô đặt nó vào trong lò vi sóng trong đúng chín mươi giây. Ít hơn, nó còn đông đá. Nhiều hơn, nó bị chín quá. Đó là một sự cân bằng mong manh.”
Tôi gật đầu nghiêm trang “Tôi hiểu rồi.”
Khi miếng gà viên xoay tròn trong lò vi sóng, anh ta nhìn quanh bếp, nó phải to ít nhất là gấp đôi căn hộ mà tôi đã bị tống cổ ra ngoài. “Cô không biết là chúng tôi đã dành bao nhiêu tiền tân trang lại căn bếp này đâu, vậy mà Cecelia không chịu ăn một thứ gì không phải đi ra từ lò vi sóng.”
Từ “con nhóc bị chiều hư” dợm thoát ra khỏi đầu lưỡi tôi, nhưng tôi không nói ra. “Cô bé biết mình thích gì.”
“Chắc chắn là vậy.” Lò vi sóng kêu bíp và anh ta kéo chiếc đĩa đựng gà viên chiên nóng hổi ra ngoài. “Còn cô thì sao? Cô đã ăn chưa?”
“Tôi sẽ mang cái gì đấy lên phòng tôi.”
Anh ta nhướn một bên lông mày lên. “Cô không muốn ăn cùng chúng tôi sao?”
Một phần trong tôi muốn ăn cùng anh ta. Andrew Winchester có cái gì đó cực kì mê hoặc, và tôi không thể ngừng muốn hiểu thêm về anh ta. Nhưng đồng thời, đó sẽ là một sai lầm. Nếu Nina bước vào và nhìn thấy hai chúng tôi cười đùa ở bàn ăn, cô ta sẽ không thích đâu. Tôi cũng có cảm giác là Cecelia sẽ không khiến buổi tối dễ chịu.
“Tôi thích ăn trong phòng tôi hơn,” tôi nói.
Anh ta trông như muốn phản đối, nhưng rồi anh ta nghĩ lại. “Xin lỗi,” anh ta nói. “Trước đây chúng tôi chưa bao giờ có người giúp việc sống cùng, vậy nên tôi không rõ về quy ước.”
“Tôi cũng không biết,” tôi thừa nhận. “Nhưng tôi không nghĩ Nina sẽ thích nếu nhìn thấy tôi ngồi ăn cùng anh đâu.”
Tôi nín thở, tự hỏi không biết mình có vượt qua ranh giới khi nói ra điều hiển nhiên đó không. Nhưng Andrew chỉ gật đầu. “Chắc là cô nói đúng.”
“Dẫu sao đi nữa.” Tôi hếch cằm lên để nhìn vào mắt anh ta. “Cảm ơn anh vì đã hướng dẫn nấu món gà viên chiên.”
Anh ta toét miệng cười với tôi. “Luôn sẵn lòng.”
Andrew mang đĩa gà ra phòng ăn. Khi anh ta đã đi, tôi ăn vội thức ăn trên cái đĩa bị Cecelia ghét bỏ trong khi đứng cạnh bồn rửa bếp, sau đó quay về phòng ngủ của mình.