← Quay lại trang sách

Chương 10

Một tuần sau, tôi đi xuống phòng khách và thấy Nina đang cầm một túi rác đầy. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Chúa ơi, lại cái gì nữa đây?

Chỉ trong có một tuần sống cùng gia đình Winchester, tôi đã cảm thấy như thể mình đã ở đây mấy năm rồi. Không, hàng thế kỉ rồi. Tâm trạng của Nina khó lường khủng khiếp. Mới giây trước, cô ta còn đang ôm tôi và nói cô ta biết ơn biết bao vì có tôi ở đây. Một giây sau, cô ta đã nhiếc móc tôi vì không hoàn thành một nhiệm nào đó mà cô ta thậm chí còn chưa bao giờ nói cho tôi hay. Cô ta đồng bóng, nói thế là còn nhẹ. Và Cecelia đúng là một đứa trẻ hư hỏng, rõ ràng là căm ghét sự có mặt của tôi ở đây. Tôi mà có lựa chọn khác là tôi đã thôi việc rồi.

Nhưng tôi không có, nên tôi không bỏ việc.

Thành viên duy nhất trong gia đình khiến tôi có thể chịu đựng một chút là Andrew. Anh ta không ở nhà mấy, nhưng một vài tương tác ít ỏi của tôi với anh ta đã rất... yên ổn. Và đến thời điểm này, tôi sung sướng với sự yên ổn. Thành thật mà nói, đôi khi tôi còn thấy tiếc nuối cho Andrew. Kết hôn với Nina không phải là chuyện gì dễ dàng.

Tôi nấn ná ở cửa phòng khách, cố tìm hiểu xem Nina có thể làm gì với một túi rác. Có phải từ giờ trở đi cô ta sẽ muốn tôi phân loại rác hay không, theo thứ tự bảng chữ cái, theo màu sắc, và mùi? Hay là tôi đã mua một loại túi đựng rác không thể chấp nhận nổi và giờ tôi cần phải cho rác vào túi khác? Tôi chẳng tài nào đoán được.

“Millie!” cô ta hét lên.

Dạ dày của tôi siết lại. Tôi có cảm giác là tôi sắp được biết cô ta muốn tôi làm gì với đống rác rồi đây. “Vâng?”

Cô ta vẫy tôi lại gần – tôi cố tiến lại gần mà không ra vẻ như thể tôi đang bị lôi đến đoạn đầu đài. Nó không dễ chút nào.

“Có gì không ổn à?” tôi hỏi.

Nina cầm cái túi rác nặng trịch lên và thả nó xuống chiếc ghế sô pha da lộng lẫy của cô ta. Tôi nhăn mặt, muốn cảnh báo cô ta đừng làm rác văng tung tóe lên lớp da đắt đỏ.

“Tôi vừa soạn lại tủ đồ của mình,” cô ta nói. “Và không may thay, một số cái váy của tôi đã bị nhỏ quá mức. Vậy nên tôi đã cho hết vào cái túi này. Cô có thể vui lòng giúp tôi mang tới thùng quyên góp quần áo không?”

Chỉ có thế à? Không tệ lắm. “Được chứ. Không thành vấn đề.”

“Thật ra...” Nina lùi lại một bước, mắt đánh giá tôi. “Cô cỡ mấy?”

“Ừm, sáu?”

Mặt cô ta sáng lên. “Ồ, thế thì hoàn hảo! Các cái váy này đều cỡ sáu hoặc tám.”

Sáu hoặc tám? Nina trông như thể ít nhất phải cỡ mười bốn. Hẳn đã lâu rồi cô ta không dọn tủ đồ của mình.

“Ồ…”

“Cô nên lấy chúng,” cô ta nói. “Cô làm gì có bộ quần áo nào đẹp.”

Tôi ngần ngại trước phát biểu của cô ta, dù cô ta nói đúng. Tôi không có quần áo đẹp. “Tôi không chắc liệu mình có nên...”

“Tất nhiên là có rồi!” Cô ta đẩy cái túi về phía tôi. “Cô mặc chúng trông sẽ đẹp lắm. Cô nhất định phải lấy đấy!”

Tôi nhận cái túi từ tay cô ta và mở nó ra. Có một cái váy nhỏ màu trắng ở trên cùng và tôi kéo nó ra. Trông nó đắt đỏ khủng khiếp và chất vải thì cực kì mềm mại, tôi muốn tắm trong nó. Cô ta nói đúng. Tôi mặc cái này sẽ rất đẹp – ai mặc cái này chả đẹp. Nếu tôi quyết định ra ngoài kia và bắt đầu hẹn hò trở lại, có một ít quần áo tử tế sẽ thật tuyệt. Cho dù chúng toàn là màu trắng đi nữa.

“Được,” tôi đồng ý. “Cảm ơn cô nhiều lắm. Cô thật hào phóng”

“Không có gì đâu! Tôi mong cô thích chúng!”

“Và nếu cô quyết định là muốn lấy lại nó, chỉ cần cho tôi biết.”

Khi cô ta ngửa đầu ra sau cười lớn, nọng cằm của cô ta rung lên. “Tôi không nghĩ là mình sẽ sớm giảm cỡ váy đâu. Đặc biệt là khi Andy và tôi có em bé.”

Miệng tôi há hốc. “Cô đang mang thai à?”

Tôi không chắc việc Nina có thai là tốt hay xấu nữa. Mặc dù điều đó lí giải cho tâm trạng thất thường của cô ta. Nhưng cô ta lắc đầu. “Chưa có. Chúng tôi đã cố gắng một thời gian rồi, nhưng không gặp may. Nhưng cả hai bọn tôi đều rất háo hức muốn có em bé, và chúng tôi đã đặt lịch hẹn với một bác sĩ chuyên ngành trong thời gian tới. Vậy nên tôi đoán chắc khoảng năm sau sẽ có thêm một em bé nữa trong căn nhà này.”

Tôi không chắc phải phản ứng như thế nào. “Ừm... chúc mừng?”

“Cảm ơn cô.” Cô ta cười tươi hết cỡ với tôi. “Dẫu sao đi nữa, hãy tận hưởng đống quần áo nhé, Millie. Với cả, tôi còn một thứ cho cô đây.” Cô ta lục lọi trong cái túi trắng của mình và rút một cái chìa khóa ra. “Cô muốn có chìa khóa phòng mình, phải không?”

“Cảm ơn cô.” Sau buổi đêm đầu tiên đó, khi tôi tỉnh giấc trong kinh hãi vì nghĩ rằng mình đã bị khóa lại trong căn phòng đó, tôi đã không còn nghĩ nhiều về ổ khóa trên cửa nữa. Tôi để ý thấy cửa hơi rít, nhưng không có ai lẻn lên phòng tôi và khóa tôi lại trong đó hết – mà nếu tôi ở trong thì có chìa khóa cũng chẳng để làm gì. Nhưng tôi vẫn bỏ nó vào túi. Có lẽ khóa cửa phòng lại khi tôi ra khỏi phòng lại hay. Nina có vẻ giống một người thích rình mò. Với cả, đây có vẻ là thời điểm thích hợp để đưa ra một mối quan tâm khác của tôi. “Còn một chuyện nữa. Cửa sổ trong phòng không mở. Có vẻ nó đã được sơn niêm phong.”

“Thế à?” Nina nói như thể cô ta thấy thông tin này chẳng có gì đáng quan tâm.

“Nó có thể là rủi ro khi bị cháy.”

Cô ta nhìn xuống móng tay của mình và cau mày nhìn một cái móng trắng bị trầy ra. “Tôi không nghĩ vậy.”

“À, tôi không chắc, nhưng... ý tôi là, căn phòng nên có một ô cửa sổ mở ra được, không phải sao? Trong đấy ngột ngạt khủng khiếp.”

Thật ra nó không ngột ngạt tí nào – căn phòng thậm chí còn hơi lạnh. Nhưng tôi sẽ nói bất kỳ cái gì phải nói nếu điều đó giúp cửa sổ được sửa. Tôi ghét ý nghĩ cái cửa sổ duy nhất trong phòng lại bị sơn niêm phong.

“Vậy thì tôi sẽ cho người lên nhìn nó,” cô ta nói theo cái cách khiến tôi nghĩ rằng cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cử người đến xem nó và tôi sẽ không bao giờ có được một ô cửa sổ mở được ra. Cô ta liếc nhìn túi rác. “Millie, tôi rất vui khi tặng cho cô quần áo của tôi nhưng làm ơn đừng để cái túi rác đó nằm bừa bãi trong phòng khách của chúng tôi. Như thế là bất lịch sự.”

“À, xin lỗi,” tôi lầm bầm.

Và rồi cô ta thở dài như thể không biết phải làm gì với tôi nữa.