Chương 11
“Millie!” Giọng Nina vang lên cuồng loạn ở đầu dây bên kia. “Tôi cần cô đi đón Cecelia từ trường!”
Tôi có cả chồng đồ giặt là trong tay, và di động thì kẹp giữa vai và tai. Tôi lúc nào cũng nghe máy ngay lập tức khi Nina gọi, bất kể đang làm gì đi nữa. Bởi vì nếu tôi không nghe máy, cô ta sẽ gọi lại liên tục và liên tục (và liên tục) cho tới khi tôi chịu nghe mới thôi.
“Được chứ, không vấn đề,” tôi nói.
“Ồ, cảm ơn cô!” Nina bật ra. “Cô đúng là đáng mến! Chỉ cần đón con bé từ Học viện Winter lúc 2 giờ 45 phút là được! Cô là tuyệt nhất, Millie!”
Trước khi tôi kịp hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, như là tôi phải gặp Cecelia ở đâu hay địa chỉ của Học viện Winter, Nina đã dập máy. Khi tôi bỏ điện thoại đang kẹp dưới tai ra, tôi cảm thấy hoảng hốt khi nhìn giờ. Tôi còn chưa đến mười lăm phút để tìm ra ngôi trường đó nằm ở đâu và đón con gái của bà chủ. Đồ giặt là phải đợi thôi.
Tôi gõ tên trường học vào Google khi lao như bay xuống cầu thang. Không có kết quả nào hiện lên. Ngôi trường gần nhất có cái tên tương tự nằm ở Wisconsin, và cho dù Nina đôi khi có những yêu cầu quái đản, tôi nghĩ là cô ta cũng sẽ không mong tôi có thể đón được con gái cô ta ở Wisconsin chỉ trong có mười lăm phút. Tôi gọi lại cho Nina, nhưng như thường lệ, cô ta không nhấc máy. Cả Andy cũng không khi tôi thử gọi cho anh ta.
Tuyệt lắm.
Trong khi tôi đi đi lại lại trong bếp, cố nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, tôi để ý thấy có một tờ giấy được dính vào tủ lạnh bằng nam châm. Đó là lịch nghỉ lễ ở trường. Từ Học viện Windsor.
Cô ta đã nói là Winter. Học viện Winter. Tôi dám chắc về điều đó. Đúng không nhỉ?
Tôi không có thời gian băn khoăn xem Nina có phải đã báo nhầm tên cho tôi hay là cô ta không biết tên ngôi trường mà con gái cô ta theo học, nơi cô ta còn là hội phó hội phụ huynh. Ơn trời, trên tờ rơi có cả dòng địa chỉ, nên tôi biết chính xác chỗ cần đến. Và tôi chỉ có mười phút để tới được đó.
Gia đình Winchester sống trong một thị trấn kiêu hãnh vì có một số trường công xịn xò nhất cả nước nhưng Cecelia học trường tư, bởi vì tất nhiên là thế rồi. Học viện Windsor là một kiến trúc lớn trang nhã với rất nhiều cây cột màu ngà, gạch màu nâu sậm, và hoa thường xuân chạy dọc các bức tường, khiến tôi cảm giác như đang đón Cecelia ở Hogwarts hoặc một nơi vô thực tương tự. Còn một chuyện nữa mà tôi ước Nina đã cảnh báo trước cho tôi là tình hình đỗ xe giờ đón học sinh. Đúng là một cơn ác mộng. Tôi phải lái vòng vòng vài phút để tìm chỗ đỗ, và cuối cùng cũng chen vào được giữa một chiếc Mercedes và một chiếc Rolls-Royce. Tôi sợ sẽ có người kéo con Nissan móp của tôi đi chỉ vì nó không phù hợp.
Cân nhắc đến khoảng thời gian ít ỏi mà tôi có để tới được ngôi trường này, tôi thở hổn hển khi lao tới cổng. Và theo lẽ tự nhiên, có đến năm lối vào khác nhau. Cecelia sẽ đi ra từ đâu? Không có chỉ dẫn nào cho tôi biết tôi nên đi đâu. Tôi cố gắng gọi cho Nina thêm lần nữa, nhưng lại một lần nữa, điện thoại trả về hộp thư thoại. Cô ta đang ở đâu chứ. Đây không phải là việc của tôi, nhưng người phụ nữ đó chẳng có việc làm và tôi làm toàn bộ việc nội trợ. Cô ta có thể đang làm gì với bản thân mình chứ?
Sau khi hỏi thăm vài vị phụ huynh cáu kỉnh, tôi xác định được là Cecelia sẽ ra ngoài qua lối ra vào cuối cùng bên phải của trường. Nhưng chỉ vì tôi quyết tâm không tìm nhầm, tôi tiến lại gần hai người phụ nữ ăn vận hoàn hảo đang tán gẫu cạnh cổng và hỏi thăm, “Đây có phải là lối ra cho lớp bốn không?”
“Đúng thế.” Người phụ nữ gầy hơn trong số hai người – một cô gái tóc nâu với hàng lông mày được tỉa tót hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp – nhìn tôi từ trên xuống dưới. “Cô đang tìm ai?”
Tôi co rúm lại dưới ánh mắt của cô ta. “Cecelia Winchester.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau ẩn ý. “Cô chắc là người giúp việc mới mà Nina thuê,” người phụ nữ lùn hơn – tóc đỏ — nói.
“Quản gia,” tôi sửa lại lời cô ta, dù tôi cũng không rõ vì sao. Nina thích gọi tôi là gì thì gọi.
Cô gái tóc nâu cười khúc khích trước câu nói của tôi, nhưng không nói gì hết. “Vậy cho tới giờ làm việc ở đó thế nào?”
Cô ta đang muốn nghe nói xấu. Chúc may mắn với điều đó – tôi sẽ không kể gì cho cô ta hết. “Tuyệt lắm.”
Hai người phụ nữ lại nhìn nhau. “Vậy là Nina không làm cô phát điên à?” cô tóc đỏ hỏi tôi.
“Ý cô là gì?” Tôi cẩn trọng hỏi. Tôi không muốn buôn chuyện với hai người phụ nữ hau háu này, nhưng đồng thời, tôi cũng tò mò về Nina.
“Nina có hơi... dễ xúc động,” cô tóc nâu nói.
“Nina bị điên,” cô tóc đỏ phát biểu. “Theo đúng nghĩa đen.”
Tôi hít mạnh. “Cái gì cơ?”
Cô tóc nâu huých khuỷu tay vào người cô tóc đỏ mạnh đến mức làm cô ta phải thở dốc. “Không có gì đâu. Cô ấy chỉ đang giỡn ấy mà.”
Đúng lúc đó, cửa trường mở ra và lũ trẻ tràn ra ngoài. Nếu có cơ hội để tìm hiểu thêm thông tin từ hai người phụ nữ này thì cơ hội đó cũng đã tan biến khi cả hai đi về hướng đứa con đang học lớp bốn của họ. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về những gì họ nói.
Tôi phát hiện ra mái tóc vàng sáng của Cecelia gần lối vào. Dù phần lớn những đứa trẻ khác đang mặc quần jean và áo phông, con bé đang mặc một cái váy ren khác, cái này có màu xanh biển nhạt. Con bé nổi bật một cách lạc lõng. Tôi không có vấn đề gì dõi theo nó khi tiến về phía nó.
“Cecelia!” Tôi vẫy tay điên cuồng khi tiến lại gần hơn. “Cô đến đây để đón cháu!”
Cecelia nhìn tôi như thể con bé thà chui vào sau xe của một gã vô gia cư có râu còn hơn là về nhà với tôi. Con bé lắc đầu và chạy ra xa tôi.
“Cecelia!” Tôi nói, giọng gay gắt hơn. “Thôi nào. Mẹ cháu bảo cô đón cháu.”
Con bé quay lại nhìn tôi, và mắt con bé cho thấy nó nghĩ tôi là con khờ. “Không đâu. Mẹ bạn Sophia sẽ đón cháu và đưa cháu đi học karate.”
Trước khi tôi kịp kháng nghị, một người phụ nữ tầm bốn mươi mặc quần yoga và áo dài tiến lại gần và đặt tay lên vai Cecelia. “Sẵn sàng đi học karate chưa, hai con gái?”
Tôi chớp mắt nhìn người phụ nữ này. Cô ta trông không giống một kẻ bắt cóc. Nhưng rõ ràng là có chuyện hiểu nhầm ở đây. Nina đã gọi cho tôi và bảo tôi tới đón Cecelia mà. Cô ta đã nói rất rõ ràng về việc đó. Chà, trừ đoạn cô ta nói nhầm tên trường cho tôi. Nhưng ngoài điều đó ra, thì cô ta đã nói rất rõ ràng.
“Xin lỗi,” tôi nói với người phụ nữ. “Tôi làm việc cho gia đình Winchester và Nina đã bảo tôi tới đón Cecelia hôm nay.”
Người phụ nữ nhướn một bên lông mày lên và chống một bàn tay mới được cắt tỉa móng lên hông. “Tôi không nghĩ vậy. Thứ Tư nào tôi cũng đón Cecelia và đưa các cô bé đi học karate. Nina không nói kế hoạch thay đổi. Có lẽ cô đã nghe nhầm rồi.”
“Tôi không nghe nhầm đâu,” tôi nói, nhưng giọng tôi ngập ngừng.
Người phụ nữ thò tay vào chiếc túi Gucci của cô ta và rút điện thoại ra. “Hãy giải quyết hiểu nhầm này với Nina nhé?”
Tôi nhìn cô ta ấn nút trên điện thoại. Cô ta gõ bộ móng dài vào ví khi chờ Nina nghe máy. “Xin chào, Nina à? Rachel đây” Cô ta dừng lại. “Đúng thế, có một cô gái ở đây đang nói là cô đã bảo cô ta đón Cecelia, nhưng tôi đã giải thích với cô ta là tôi đưa Cecelia đi học karate mỗi thứ Tư.” Người phụ nữ, Rachel, im lặng một lúc lâu trước khi gật đầu. “Đúng thế, đó cũng chính là những gì tôi nói với cô ta. Tôi rất mừng vì đã kiểm tra lại.” khi im lặng thêm một lúc, Rachel cười. “Tôi hiểu chính xác điều cô muốn nói. Thật quá khó để tìm được một người làm tốt.”
Không khó để hình dung ra cuộc trò chuyện bên phía Nina.
“Chà,” Rachel nói. “Đúng như tôi đã nghĩ. Nina nói cô đã bị nhầm. Vậy nên tôi sẽ tiếp tục đưa Cecelia đi học karate.”
Và rồi thêm phần xấu hổ, Cecelia thè lưỡi ra với tôi. Nhưng điểm cộng là, tôi không cần chở con bé về nhà.
Tôi rút điện thoại của mình ra, kiểm tra xem có tin nhắn từ Nina, rút lại mệnh lệnh bắt tôi đón Cecelia hay không. Chẳng có gì hết. Tôi gửi một tin nhắn cho cô ta.
Một người phụ nữ tên là Rachel vừa nói chuyện với cô và nói rằng cô đã nhờ cô ấy đưa Cecelia đi học karate. Vậy thì tôi về nhà nhé.
Nina hồi âm ngay lập tức:
Đúng thế. Vì sao cô lại nghĩ tôi muốn cô đi đón Cecelia cơ chứ?
Bởi vì cô đã yêu cầu tôi! Quai hàm của tôi giần giật, nhưng tôi không thể để nó làm mình mất bình tĩnh. Nina là như thế. Và có rất nhiều điểm tốt khi làm việc cho cô ta. (Hay với cô ta – ha!) Cô ta chỉ hơi bay bay. Hơi quái gở.
Nina bị điên. Theo đúng nghĩa đen.
Tôi không thể ngừng nghĩ lại những gì cô tóc đỏ tọc mạch đã nói với tôi. Ý cô ta là gì khi nói thế? Nina không chỉ là một bà sếp đòi hỏi và quái gở à? Cô ta còn có vấn đề gì nữa à?
Có lẽ tôi không biết thì tốt hơn.