Chương 12
Dù đã kìm lại thôi thúc tìm hiểu về tiền sử sức khỏe tâm thần của Nina, tôi vẫn không thể không băn khoăn. Tôi làm việc cho người phụ nữ này. Tôi sống với người phụ nữ này.
Và còn một điều khác kì lạ về Nina. Như sáng nay khi đang dọn dẹp phòng ngủ chính, tôi không thể ngừng nghĩ chuyện một người có tinh thần lành mạnh sao lại có thể để phòng tắm bừa bộn như thế này – khăn lau rơi trên sàn, kem đáng răng dính trên bồn rửa mặt. Tôi biết trầm cảm đôi khi có thể khiến người ta không có động lực dọn dẹp, nhưng Nina có đủ động lực để ra khỏi nhà mỗi ngày, dù tôi chẳng biết cô ta đi đâu.
Điều tệ nhất là mấy hôm trước tôi còn tìm thấy một cái tampon đã qua sử dụng vứt trên sàn. Một cái tampon đầy máu đã qua sử dụng. Tôi chỉ muốn nôn ra.
Trong khi tôi đang cọ vết kem đánh răng và kem trang điểm dính vào bồn rửa mặt, tôi nhìn bâng quơ tới tủ thuốc. Nếu Nina thật sự “bị điên”, chắc cô ta phải uống thuốc, đúng không? Nhưng tôi không thể dòm ngó tủ thuốc. Đó là hành vi xâm phạm lòng tin nghiêm trọng.
Nhưng mà... cũng làm gì có ai biết nếu tôi ngó một cái. Ngó một cái thật nhanh thôi.
Tôi nhìn ra ngoài phòng ngủ. Không có ai trong đó hết. Tôi nhòm quanh góc nhà để bảo đảm chắc chắn trăm phần trăm. Tôi đang ở một mình. Tôi đi vào phòng tắm và sau một thoáng do dự, tôi kéo cửa tủ thuốc ra.
Trời ơi, trong đây có rất nhiều loại thuốc.
Tôi cầm một lọ thuốc màu vàng cam lên. Tên trên đó viết Nina Winchester. Tôi đọc tên thuốc: haloperidol. Chẳng rõ nó là gì.
Tôi đang định cầm lọ thuốc thứ hai lên thì một giọng nói vang vọng trên hành lang: “Millie? Cô có ở trong đó không?” Ôi không.
Tôi hấp tấp nhét trả lọ thuốc vào trong tủ và đóng sập nó lại. Tim tôi đập thình thịch, và mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay tôi. Tôi kịp thời trưng một nụ cười lên mặt đúng lúc Nina xông vào phòng ngủ, mặc một cái áo trắng không tay và quần jean trắng. Cô ta dừng phắt lại khi nhìn thấy tôi trong phòng tắm.
“Cô đang làm gì thế?” cô ta hỏi tôi.
“Tôi đang dọn dẹp phòng tắm.” Tôi không dòm ngó thuốc của cô đâu, chắc chắn rồi.
Nina nheo mắt nhìn tôi, và trong khoảnh khắc, tôi đã chắc chắn cô ta sẽ buộc tội tôi đã lục lọi tủ thuốc. Và tôi nói dối rất kém, vậy nên gần như chắc chắn là cô ta sẽ biết sự thật ngay. Nhưng rồi mắt cô ta rơi xuống bồn rửa mặt.
“Cô lau dọn bồn rửa mặt như thế nào?” cô ta hỏi.
“Ừm.” Tôi nhấc chai xịt trong tay lên. “Tôi sử dụng chai xịt bồn rửa này.”
“Nó có phải là sản phẩm hữu cơ không?”
“Tôi...” Tôi nhìn cái chai mà tôi đã lấy ở siêu thị tuần trước. “Không phải.”
Mặt Nina trĩu xuống. “Tôi thật sự thích sản phẩm tẩy rửa hữu cơ hơn, Millie. Chúng ít hóa chất hơn. Cô hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng…” Tôi không nói ra những gì tôi đang nghĩ, đó là tôi không thể tin là một người phụ nữ uống nhiều loại thuốc thế kia lại lo lắng về vài ba loại hóa chất trong sản phẩm tẩy rửa. Ý tôi là, đúng, đây là bồn rửa mặt của cô ta, nhưng cô ta đâu có ăn nó vào người đâu. Nó đâu có đi vào huyết quản của cô ta.
“Tôi chỉ cảm thấy là...” Cô ta cau mày. “Cô lau dọn bồn rửa mặt không được sạch sẽ cho lắm. Tôi có thể nhìn xem cô đang lau dọn như thế nào được không? Tôi muốn xem xem cô làm sai ở đâu.”
Cô ta muốn nhìn tôi lau dọn bồn rửa mặt của cô ta à? “Được...”
Tôi xịt thêm chất tẩy rửa vào bồn rửa mặt của cô ta và cọ chậu sứ đó cho tới khi cặn kem đánh răng biến mất sạch. Tôi liếc sang Nina, cô ta đang gật đầu trầm tư.
“Như thế là được rồi,” cô ta nói. “Chắc câu hỏi thật sự phải là cô sẽ lau dọn bồn rửa mặt như thế nào khi tôi không nhìn cô.”
“Ừm, vẫn vậy?”
“Hừm. Tôi hết sức nghi ngờ điều đó.” Cô ta đảo tròn mắt. “Dẫu sao đi nữa, tôi không có thời gian giám sát việc dọn dẹp của cô cả ngày trời đâu. Lần này cố gắng làm cho kĩ vào nhé.”
“Vâng,” tôi lầm bầm. “Tôi nhớ rồi.”
Nina thong thả đi ra khỏi phòng ngủ để đi spa, hoặc đi ăn trưa với bạn bè của cô ta, hoặc làm bất kỳ việc gì mà cô ta vẫn làm để giết thời gian, bởi vì cô ta làm gì có việc làm. Tôi ngoái lại nhìn bồn rửa mặt, giờ đã sạch bóng. Tôi trào lên thôi thúc muốn dúi bàn chải đánh răng của cô ta vào toilet.
Tôi không dúi bàn chải đánh răng của cô ta vào toilet. Nhưng tôi có rút điện thoại ra và gõ từ “haloperidol” lên thanh tìm kiếm.
Có vài kết quả hiện lên trên màn hình. Haloperidol là một loại thuốc an thần, được sử dụng để chữa bệnh tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, lo âu, và rối loạn tâm thần nghiêm trọng.
Và đó mới chỉ là một trong số ít nhất một tá lọ thuốc. Chỉ có Chúa mới biết trong đó có gì nữa. Một phần trong tôi nóng rực xấu hổ vì đã nhìn vào đó. Và một phần khác thấy sợ hãi với những gì tôi còn có thể tìm ra.