← Quay lại trang sách

Chương 18

Đêm hôm đó, tôi tỉnh giấc giữa tiếng la hét.

Tầng gác mái được cách âm tốt một cách khó tin, vậy nên tôi không thể nghe được nội dung cuộc cãi vã. Nhưng có những giọng nói ầm ĩ vọng lên dưới phòng của tôi. Một giọng nam và một giọng nữ. Andrew và Nina.

Sau đó tôi nghe thấy một tiếng loảng xoảng.

Theo bản năng, tôi lăn khỏi giường. Có lẽ không phải việc của tôi, nhưng có vấn đề gì đó đang diễn ra ở dưới kia. Ít nhất thì tôi phải đảm bảo mọi chuyện đều ổn.

Tôi đặt tay lên tay nắm cửa và nó không chịu xoay. Phần lớn thời gian, tôi đã quen với việc cánh cửa này bị kẹt. Nhưng vẫn có lúc tôi thấy hoảng loạn. Nhưng rồi tay nắm cửa xoay nhẹ dưới bàn tay tôi. Và tôi đi ra ngoài.

Tôi bước lên chiếc cầu thang cót két để xuống tầng hai. Giờ khi đã ra khỏi tầng gác mái, tiếng la hét to hơn nhiều. Nó phát ra từ phòng ngủ chính. Giọng của Nina, quát Andrew. Cô ta nghe có vẻ kích động.

“Không công bằng!” cô ta kêu lên. “Em đã làm tất cả những gì có thể và…”

“Nina,” anh ta nói. “Đó không phải là lỗi của em.”

“Đó là lỗi của em! Nếu anh cưới một người phụ nữ trẻ hơn thì đáng nhẽ anh đã có một đứa con như anh muốn rồi! Đó là lỗi của em!”

“Nina...”

“Anh sẽ sống tốt hơn nếu không có em!”

“Thôi mà, đừng nói thế...”

“Đó là sự thật!” Nhưng giọng cô ta không buồn bã. Cô ta có vẻ giận dữ. “Anh chỉ ước em biến mất chứ gì!”

“Nina, dừng lại đi!”

Có một tiếng loảng xoảng ầm ĩ khác từ trong phòng. Tiếp theo lại một tiếng nữa. Tôi lùi lại một bước, giằng xé giữa việc có nên gõ cửa để bảo đảm mọi thứ đều ổn nhưng chỉ muốn chuồn về phòng mình và trốn thật kỹ. Tôi đứng đó vài giây, đờ đẫn bởi sự thiếu quyết đoán của mình. Sau đó cửa mở tung ra.

Nina đang đứng đó trong bộ váy ngủ màu trắng lily mà cô ta đã mặc buổi tối bắt gặp tôi và Andrew trong phòng khách. Nhưng giờ tôi để ý thấy có một vệt đỏ trên lớp vải trắng, bắt đầu từ hông cô ta và chạy dọc xuống tận chân váy.

“Mille.” Mắt cô ta xoáy vào mắt tôi. “Cô đang làm gì ở đây?”

Tôi nhìn xuống bàn tay của cô ta và nhìn thấy màu đỏ ấy dính khắp bàn tay phải của cô ta. “Tôi...”

“Cô đang rình mò chúng tôi đấy à?” Cô ta nhướn một bên lông mày lên. “Cô đang nghe lỏm chúng tôi nói chuyện đấy à?”

“Không phải!” Tôi lùi lại một bước. “Chỉ là tôi đã nghe thấy một tiếng loảng xoảng và tôi lo là... Tôi muốn đảm bảo tất cả đều ổn.”

Cô ta để ý thấy ánh mắt của tôi nhìn về thứ mà tôi khá chắc chắn đó là vệt máu trên váy ngủ của cô ta. Cô ta trông có vẻ thích thú bởi điều đó. “Tôi chỉ cắt nhẹ vào tay thôi. Không có gì phải lo hết. Tôi không cần sự giúp đỡ của cô.”

Nhưng có chuyện gì vừa diễn ra trong đó? Đó có thật là lý do máu vương khắp váy ngủ của cô ta không? Và Andrew đâu rồi?

Nhỡ cô ta giết chết anh ấy thì sao? Nhỡ anh đang nằm chết giữa phòng ngủ thì sao? Hay tệ hơn, nhỡ ngay bây giờ anh đang chảy máu đến chết và tôi có cơ hội cứu anh ta? Tôi không tài nào bước đi được. Có thể tôi đã từng làm chuyện xấu xa trong đời, nhưng tôi sẽ không để Nina thoát tội giết người.

“Andrew đâu?” tôi nói.

Má cô ta đỏ rực lên. “Cái gì cơ?”

“Tôi chỉ.” Tôi chuyển trọng lượng giữa hai bàn chân trần. “Tôi đã nghe có tiếng loảng xoảng. Anh ấy ổn chứ?”

Nina trừng mắt nhìn tôi. “Sao cô dám! Cô đang buộc tôi tội gì vậy?”

Tôi chợt nhận ra Andrew là một người đàn ông to cao, khỏe mạnh. Nếu Nina đã xử lí được anh ta thì tôi có cơ hội nào để chống lại cô ta? Nhưng tôi không thể nhúc nhích. Tôi phải bảo đảm anh ta vẫn ổn.

“Về phòng của cô ngay,” cô ta ra lệnh cho tôi.

Tôi nuốt xuống cục nghẹn trong họng. “Không.”

“Quay về phòng ngay không thì cô sẽ bị đuổi việc.”

Cô ta nói thật lòng. Tôi có thể đọc được điều đó trong mắt cô ta. Nhưng tôi không thể nhúc nhích. Tôi mở miệng định kháng nghị, nhưng rồi tôi nghe thấy một tiếng động. Một âm thanh khiến vai tôi rũ xuống nhẹ nhõm.

Tiếng vòi nước được bật trong phòng ngủ chính.

Andrew vẫn ổn. Anh ta chỉ đang ở trong phòng vệ sinh thôi.

Tạ ơn Chúa.

“Vui chưa?” Đôi mắt xanh dương nhạt của cô ta băng giá, nhưng còn một cảm xúc gì đó nữa. Một chút thích thú. Cô ta thích dọa nạt tôi. “Chồng tôi còn sống và khỏe mạnh.”

Tôi cúi đầu. “Được rồi, tôi chỉ muốn... tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô.”

Tôi quay người và lê chân đi trên hành lang. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Nina sau lưng. Khi tôi gần tới cầu thang, giọng cô ta vang lên sau lưng tôi.

“Millie?”

Tôi quay lại. Chiếc váy trắng của cô ta sáng lên dưới ánh trăng tràn vào hành lang, như thể cô ta là một thiên thần. Ngoại trừ vết máu. Và giờ tôi cũng có thể nhìn thấy một vũng máu đỏ đang hình thành trên sàn nhà, dưới bàn tay phải bị thương của cô ta.

“Vâng?”

“Buổi tối hãy ở nguyên trên tầng gác mái.” Cô ta chớp mắt nhìn tôi. “Cô hiểu chưa?”

Cô ta không cần phải bảo tôi tới lần thứ hai. Tôi không bao giờ muốn ra khỏi tầng gác mái nữa.