Chương 19
Sáng hôm sau Nina đã quay về phiên bản dễ chịu, dường như đã quên sạch chuyện tối qua. Tôi sẽ nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng nếu không phải vì chiếc băng gạc quấn quanh bàn tay phải của cô ta. Miếng gạc trắng lốm đốm máu đỏ.
Mặc dù cô ta không trực tiếp tỏ ra kì quặc với tôi, sáng nay Nina khó chịu hơn bình thường. Khi cô ta chở Cecelia đi học, lốp xe của cô ta kêu rin rít trên vỉa hè. Khi cô ta quay về, cô ta cứ đứng đờ ra giữa phòng khách hồi lâu, nhìn chằm chằm vào bức tường, cho tới khi cuối cùng tôi phải ra khỏi bếp hỏi thăm xem cô ta có ổn không.
“Tôi ổn.” Cô ta kéo cổ áo của chiếc áo trắng, nó nhãn nhúm dù tôi chắc chắn là mình đã là nó rồi. “Cô có thể tốt bụng làm bữa sáng cho tôi không, Millie? Như thường lệ?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói.
“Như thường lệ” của Nina là ba quả trứng, đánh cùng rất nhiều bơ và phô mai Parmesan, bốn lát thịt nguội, một cái bánh muffin Anh, cũng phủ bơ. Tôi không thể ngừng nghĩ về bình luận của người phụ nữ trong hội phụ huynh về cân nặng của Nina trong khi cô ta đang ngồi ở phòng ngoài, mặc dù tôi cũng đánh giá cao việc cô ta không nghiên cứu từng calorie chui vào miệng như họ. Nina không chê gluten hay ăn chay. Theo tôi thấy, cô ta ăn bất kỳ cái gì cô ta muốn và còn ăn nhiều. Cô ta thậm chí còn có bữa ăn vặt đêm muộn, bằng chứng là những cái đĩa bẩn mà cô ta bỏ lại trên mặt bếp để sáng ra tôi rửa. Không một cái đĩa nào trong số đó được cho vào máy rửa bát hết.
Tôi mang đĩa thức ăn ra cho cô ta ở bàn ăn với một cốc nước cam bên cạnh. Cô ta săm soi thức ăn, và tôi lo là mình sắp gặp phiên bản Nina sẽ nói với tôi rằng tất cả mọi thứ trên cái đĩa này đều được nấu dở ẹc, hoặc không thì khẳng định là cô ta tuyệt đối chưa bao giờ bảo tôi làm bữa sáng cho cô ta hết. Nhưng thay vào đó, cô ta cười ngọt ngào với tôi. “Cảm ơn cô, Millie”
“Không có gì.” Tôi do dự, nấn ná cạnh cô ta. “Tiện thể, Andrew đã nhờ tôi mua hai vé cho cô đi xem Showdown ở Broadway.”
Mắt cô ta sáng rực lên. “Anh ấy thật chu đáo. Được rồi, như thế sẽ tuyệt lắm.”
“Có những ngày nào cô đi xem được?”
Cô ta xúc một ít trứng cho vào miệng và trầm ngâm nhai. “Tôi rảnh cả tuần từ Chủ nhật, nếu cô mua được vé.”
“Chắc chắn rồi. Và tôi có thể trông Cecelia, tất nhiên.”
Cô ta xúc thêm trứng vào miệng. Một số miệng trượt khỏi miệng cô ta và rơi xuống chiếc áo trắng. Cô ta có vẻ thậm chí còn không nhận ra chúng bị rơi và vẫn tiếp tục tống thức ăn vào mồm.
“Cảm ơn cô lần nữa, Millie.” Cô ta nháy mắt với tôi. “Tôi thật sự không biết chúng tôi sẽ ra sao nếu thiếu cô.”
Cô ta thích nói như vậy với tôi. Hoặc là cô ta sẽ sa thải tôi. Câu này hoặc câu kia.
Nhưng tôi nghĩ đó cũng không phải là lỗi của cô ta. Nina chắc chắn là có vấn đề về cảm xúc như những người bạn của cô ta đã nói. Tôi không thể ngừng nghĩ về lúc họ bảo cô ta từng vào viện tâm thần. Viện tâm thần không vô cớ mà nhốt người ta lại. Hẳn phải có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra, và một phần trong tôi muốn biết đó là gì đến chết đi được. Nhưng tôi đâu thể hỏi cô ta. Và nỗ lực cạy câu chuyện đó từ mồm Enzo đã uổng công vô ích.
Nina đã ăn gần hết toàn bộ thức ăn trên đĩa – trứng, thịt nguội, và chiếc bánh muffin Anh trong vòng chưa đầy năm phút – khi Andrew rảo bước xuống cầu thang. Đêm qua tôi hơi lo lắng cho anh ta, dù tôi đã nghe thấy tiếng nước chảy thật đấy. Dù kịch bản này cũng không được khả thi cho lắm, nhưng biết đâu đấy, tôi không biết nữa, nhỡ Nina điều chỉnh vòi nước tự động chỉ để có vẻ anh ta đang ở trong phòng tắm, còn sống và khỏe mạnh, thì sao. Như tôi đã nói, kịch bản đó không khả thi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bất khả thi. Dẫu sao đi nữa, thấy anh ta còn nguyên vẹn cũng làm tôi nhẹ cả người. Hơi thở của tôi hơi nghẹn lại khi thấy anh ta trong chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt được mặc kèm chiếc vest xám sậm.
Ngay trước khi Andrew bước vào phòng ăn, Nina đẩy đĩa của cô ta ra xa. Cô ta đứng dậy và vuốt lại mái tóc, nó không được sáng bóng như thường lệ, và các chân tóc sẫm màu thậm chí còn lộ rõ hơn hôm trước.
“Chào anh, Andy.” Cô ta cười rạng rỡ với anh ta. “Sáng nay anh thế nào?”
Anh ta đang muốn trả lời cô ta, nhưng rồi mắt anh ta nhìn xuống mẩu trứng vẫn còn bám trên áo cô ta. Một khóe miệng của anh ta nhếch lên. “Nina, em dính trứng trên người kìa.”
“Ôi!” Má cô ta đỏ bừng lên khi cô ta lau miếng trứng trên áo. Nhưng nó đã nằm nó được vài phút rồi, và lớp vải mỏng manh vẫn đọng lại vết bẩn. “Em xin lỗi!”
“Không sao hết – trông em vẫn đẹp lắm.” Anh ta túm lấy vai cô ta và kéo cô ta lại gần cho một nụ hôn. Tôi nhìn cô ta tan chảy trong lòng anh ta và lờ đi cảm giác ghen tị nhức nhối trong lồng ngực mình. “Anh phải đến văn phòng đây, nhưng hẹn gặp em tối nay nhé.”
“Em sẽ tiễn anh ra cửa, anh yêu.”
Nina may mắn đến chết đi được. Cô ta có tất cả mọi thứ. Đúng là cô ta từng phải vào viện tâm thần, nhưng ít nhất thì cô ta cũng không phải vào tù. Và cô ta đang ở đây, với một ngôi nhà đẹp phi thường, có cả đống tiền, và một người chồng tử tế, vui tính, giàu có, chu đáo, và... à, hết sức điển trai.
Tôi thoáng nhắm mắt lại và nghĩ xem sẽ thế nào nếu được ở vào địa vị của Nina. Được là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Có những bộ đồ đắt đỏ, giày xịn, và xe sang. Có một người hầu mà tôi có thể thoải mái sai khiến, bắt cô ta nấu ăn cho tôi, dọn dẹp cho tôi, và cho cô ta sống trong một cái hốc bé xíu trên tầng gác mái trong khi tôi có căn phòng ngủ lớn với chiếc giường cỡ đại và chiếc chăn cao cấp. Và hơn tất cả, có một người chồng như Được hôn anh ta. Được cảm nhận hơi ấm cơ thể anh ta trên ngực tôi...
Ôi Chúa ơi, tôi phải ngừng nghĩ về chuyện này. Ngay. Để biện hộ cho mình, đã lâu lắm rồi tôi không được giải phóng nhu cầu. Tôi đã mất mười năm trong tù, mơ mộng về một chàng trai hoàn hảo nào đó mà tôi sẽ gặp khi ra ngoài, người sẽ cứu tôi khỏi tất cả mọi thứ. Và bây giờ...
Chà, nó có thể xảy ra mà. Có khả năng chứ.
Tôi leo lên cầu thang và bắt tay vào gấp chăn và dọn phòng ngủ. Tôi vừa làm xong và đang đi xuống cầu thang thì chuông cửa reo lên. Tôi vội vã ra mở cửa, và ngạc nhiên khi thấy Enzo đang đứng ở đó, ôm một chiếc thùng carton to khổng lồ trong tay.
“Ciao,” tôi nói, nhớ lại câu chào mà anh ta đã dạy tôi.
Mặt anh ta lóe lên vẻ thích thú. “Ciao. Đây là… cho cô.”
Tôi ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Đôi khi người giao hàng không nhận ra là họ có thể đi qua cửa, vậy nên họ vứt những gói hàng nặng trịch ở ngoài cổng, và tôi phải khiêng chúng vào trong nhà. Enzo hẳn đã nhìn thấy người giao hàng bỏ gói hàng lại và giờ anh ta tử tế mang nó vào trong cho tôi.
“Grazie,” tôi nói.
Anh ta nhướn lông mày lên nhìn tôi. “Cô muốn tôi...”
Mất một giây tôi mới nhận ra anh ta đang hỏi gì. “Ồ… có chứ, chỉ cần đặt nó lên bàn ăn thôi”
Tôi chỉ về phía bàn ăn và anh ta mang gói hàng ra đó. Tôi nhớ là lần trước khi Enzo vào trong nhà, Nina đã phát rồ lên, nhưng cô ta không có ở đây và cái hộp đó trông quá nặng đối với tôi. Sau khi anh ta đặt nó xuống bàn, tôi liếc nhìn địa chỉ hoàn hàng: Evelyn Winchester. Có lẽ là ai đó trong gia đình Andrew.
“Grazie”, tôi nhắc lại.
Enzo gật đầu. Anh ta đang mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean – anh ta trông rất đẹp trai. Anh ta lúc nào cũng ở đâu đó trong khu phố này, làm việc đến đổ mồ hôi trên sân, và rất nhiều người phụ nữ giàu có trong phố thích nhìn trộm anh ta. Thành thật mà nói, tôi thích vẻ ngoài của Andrew hơn, nhưng có lẽ vui vẻ một chút với Enzo sẽ có lợi cho tôi.
Nó sẽ giải phóng bớt năng lượng bị dồn ứ, và biết đâu tôi sẽ ngừng mơ những giấc mơ hoàn toàn không đứng đắn về chồng của bà chủ.
Tôi không chắc phải tiếp cận chủ đề này như thế nào, cân nhắc đến việc anh ta có vẻ không biết tí tiếng Anh nào. Nhưng tôi khá chắc chắn là ngôn ngữ của tình yêu là ngôn ngữ toàn cầu.
“Nước nhé?” tôi mời anh ta, trong khi cố gắng nghĩ xem phải nói ra thế nào.
Anh ta gật đầu. “Si.”
Tôi chạy vào bếp và lấy một cái cốc từ tủ xuống. Tôi đổ nửa cốc nước rồi mang ra cho anh ta. Anh ta nhận lấy nó một cách biết ơn. “Grazie.”
Bắp tay anh ta gồng lên khi anh ta uống nước từ cốc. Anh ta có một cơ thể thật sự rất đẹp. Tôi tự hỏi anh ta sẽ thế nào trên giường. Chắc là hết sảy.
Tôi xoắn hai tay vào nhau khi anh ta uống nước. “Vậy, ừm... anh có... bận không?”
Anh ta hạ cốc xuống và nhìn tôi ngơ ngác. “Ờ…ờ?”
“Ừm.” Tôi hắng giọng. “Ý là, anh có nhiều việc không?
“Việc.” Anh ta gật đầu với từ anh ta hiểu. Nghiêm túc mà nói, tôi không hiểu nổi. Anh ta đã làm việc ở đây được ba năm rồi, và anh ta thật sự không hiểu tí tiếng Anh nào à? “Si. Molto occupato.”
“Ỗ.”
Chuyện này không đi đến đâu rồi. Có lẽ tôi nên đi thẳng vào vấn đề.
“Nghe này” Tôi tiến một bước về phía anh ta. “Tôi chỉ nghĩ là có thể anh muốn... nghỉ ngơi một chút?”
Đôi mắt đen của anh ta quan sát mặt tôi. Anh ta có đôi mắt đẹp thật. “Tôi... không hiểu.”
Tôi có thể làm được mà – ngôn ngữ của tình yêu, những cái đó. “Nghỉ ngơi.” Tôi vươn tay ra, đặt tay lên ngực anh ta, và nhướn một bên lông mày đầy mời mọc. “Anh biết mà.”
Tôi đã mong là đến thời điểm này, anh ta sẽ cười toét miệng với tôi, bế bổng tôi lên, và mang tôi lên tầng gác mái, nơi anh ta sẽ nghiến ngấu tôi hàng giờ đồng hồ. Điều tôi không lường được là cái cách mắt anh ta tối sầm lại. Anh ta nhảy tránh xa tôi như thể tay tôi có lửa và tuôn ra một tràng tiếng Ý gấp gáp, giận dữ. Tôi không hề biết anh ta đang nói cái gì, ngoài sự thật là anh ta không hề nói “xin chào” hay “cảm ơn.”
“Tôi... tôi vô cùng xin lỗi,” tôi bất lực nói.
“Sei pazzo!” anh ta quát tôi. Anh ta cào tay qua mái tóc đen. “Che cavolo!”
Chuyện này xấu hổ quá đi mất. Tôi muốn chui xuống dưới gầm bàn. Ý tôi là, tôi đã nghĩ là có khả năng anh ta sẽ từ chối tôi, nhưng không phải kịch liệt như thế này. “Tôi... tôi không cố ý..”
Anh ta ngẩng lên nhìn cầu thang như thể sợ hãi và rồi quay lại nhìn mặt tôi. “Tôi... tôi đi đây. Bây giờ.”
“Phải rồi.” Tôi gật đầu với anh ta. “Tất nhiên. Tôi... tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ đang tỏ ra thân thiện thôi. Tôi không có ý...”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói anh ta biết điều tôi vừa nói thật nhảm nhí. Tôi đoán có những thứ đúng là toàn cầu thật.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói đến lần thứ ba khi anh ta sải bước ra cửa. “Và... cảm ơn vì kiện hàng. Grazie.”
Anh ta dừng lại ở cửa, quay lại khiến đôi mắt đen của anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi. “Cô... cô ra ngoài đi, Millie,” anh ta nói bằng thứ tiếng Anh trúc trắc. “Nó...” Anh ta mím môi lại, rồi bật ra cái từ mà anh ta đã nói với tôi hôm đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lần này bằng tiếng Anh: “Nguy hiểm.”
Anh ta lại nhìn cầu thang, mặt đầy lo lắng. Sau đó anh ta lắc đầu, và trước khi tôi có thể ngăn anh ta lại để cố tìm hiểu xem anh ta có ý gì, anh ta đã vội vã ra khỏi cổng.