← Quay lại trang sách

Chương 20

Chúa ơi, đúng là nhục nhã mà.

Tôi vẫn còn đang quay cuồng vì tủi nhục do bị Enzo từ chối trong khi chờ Cecelia học xong lớp nhảy clacket. Đầu tôi nện như búa bổ, và tiếng những bàn chân nhỏ đồng thanh dậm lạch cạch phát ra từ lớp học nhảy không giúp ích được gì. Tôi nhìn quanh phòng, tự hỏi có ai khác cũng thấy khó chịu như tôi không. Không à? Mỗi mình tôi à?

Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh tôi cuối cùng cũng nhìn tôi đầy thương cảm. Dựa trên làn da mượt mà tự nhiên của cô ta, không hề có dấu hiệu của nâng mặt hay Botox, tôi đoán chừng cô ta tầm tuổi tôi, điều đó khiến tôi nghĩ là cô ta cũng không phải đi đón con của mình. Cô ta cũng là một người hầu, giống tôi.

“Advil nhé?” cô ta hỏi. Cô ta hẳn phải có giác quan thứ sáu khi nhận thấy sự không thoải mái của tôi. Hoặc thế hoặc do tiếng thở dài của tôi truyền thông điệp tới cô ta.

Tôi do dự, rồi gật đầu. Một viên thuốc giảm đau đâu thể chấm dứt được cảm giác bẽ bàng khi bị anh chàng làm vườn nóng bỏng người Ý từ chối, nhưng ít nhất thì nó cũng sẽ xoa dịu được cơn đau đầu của tôi.

Cô ta thò tay vào chiếc túi đen lớn của mình và rút ra một lọ Advil. Cô ta nhướn lông mày lên nhìn tôi, sau đó tôi chìa tay ra và cô ta đổ hai viên thuốc nhỏ màu đỏ vào lòng bàn tay tôi. Tôi ném chúng vào miệng và nuốt thẳng chúng xuống. Tôi tự hỏi bao lâu thì chúng mới có tác dụng.

“Tiện thể, tôi là Amanda,” cô ta nói với tôi. “Tôi là người buôn bán thuốc trong phòng chờ môn nhảy clacket chính thức của cô.”

Tôi cười, không kiềm lại được. “Cô tới đây đón ai thế.”

Cô ta hảy đuôi ngựa nâu qua vai. “Hai chị em sinh đôi nhà Bernstein. Cô nên nhìn hai đứa nhảy clacket đồng thời. Một cảnh tượng rất thật bắt mắt. Cái đó mới đúng là đau đầu như búa bổ. Thế còn cô?”

“Cecelia Winchester.”

Amanda huýt sáo nhỏ. “Cô làm việc cho nhà Winchester à? Chúc may mắn nhé.”

Tôi ép hai đầu gối lại. “Ý cô là gì?”

Cô ta nhún một bên vai. “Nina Winchester. Cô biết đấy. Cô ta...” Cô ta làm kí hiệu cúc cu toàn cầu bằng ngón trỏ. “Đúng không?”

“Làm sao cô biết?”

“Ôi, ai chả biết.” Cô ta nhìn tôi ẩn ý. “Với lại, tôi có cảm giác Nina là kiểu hay ghen. Và chồng của cô ta thì quá là nóng bỏng đi. Cô không nghĩ thế à?”

Tôi nhìn ra chỗ khác. “Anh ta cũng được, chắc vậy.”

Amanda bắt đầu lục lọi trong túi khi tôi liếm môi. Đây là cơ hội mà tôi đang chờ đợi. Ai đó mà tôi có thể khai thác thông tin về Nina.

“Vậy,” tôi nói, “vì sao mọi người lại nói Nina bị điên?”

Cô ta ngẩng lên, và trong khoảnh khắc tôi sợ là cô ta sẽ thấy phản cảm với trò moi móc thông tin quá lộ liễu của tôi. Nhưng cô ta chỉ toét miệng cười. “Cô biết là cô ta từng bị nhốt trong nhà thương điên chứ. Ai cũng bàn tán về chuyện đó.”

Tôi nhăn mặt trước cái cách cô ta dùng từ “nhà thương điên.” Tôi chắc chắn là cô ta cũng có một từ ngữ hay ho tương đương để gọi nơi tôi đã dành cả thập kỉ vừa qua của cuộc đời. Nhưng tôi vẫn cần nghe chuyện này. Tim tôi tăng tốc, hòa nhịp với tiếng gõ lạch cạch của những đôi chân nhỏ trong phòng kia. “Tôi có nghe đôi điều về chuyện đó...”

Amanda tặc lưỡi. “Lúc đó Cecelia còn bé. Con bé tội nghiệp – chỉ cần cảnh sát đến trễ một giây thôi...”

“Sao thế?”

Cô ta hạ giọng xuống một nấc, nhìn quanh phòng “Cô biết cô ta đã làm gì chứ?”

Tôi lắc đầu không nói gì.

“Nó khủng khiếp lắm...” Amanda hít sâu. “Cô ta đã cố dìm Cecelia vào bồn tắm.”

Tôi lấy tay bịt miệng. “Cô ta... sao cơ?”

Cô ta gật đầu nghiêm túc. “Nina đã cho con bé uống thuốc, quẳng con bé vào bồn tắm, cho nước chảy, rồi cũng tự mình uống một đống thuốc.”

Tôi mở miệng ra nhưng không có lời nào bật ra. Tôi đã đoán sẽ có một câu chuyện kiểu.. tôi không biết nữa... cô ta đánh nhau với một bà mẹ khác ở một buổi tập ballet xem màu váy xòe nào là đẹp nhất và rồi phát rồ lên khi họ không thể thống nhất. Hoặc có thể là thợ làm móng ưa thích của cô ta quyết định về hưu và cô ta không thể chấp nhận điều đó. Chuyện này thì khác hoàn toàn. Người phụ nữ đã cố gắng giết chết chính con ruột của mình. Tôi không thể nghĩ ra cái gì khủng khiếp hơn thế nữa.

“Khi đó Andrew Winchester rõ ràng là đang ở văn phòng trong thành phố của anh ta,” cô ta nói. “Nhưng anh ta đã thấy lo lắng khi không thể liên lạc được với cô ta. Tạ ơn Chúa là anh ta đã gọi cảnh sát vào lúc đó.”

Cơn đau đầu của tôi đã nặng hơn, dù đã uống Advil. Tôi thật sự chuẩn bị nôn ra đây. Nina đã cố giết con gái mình. Cô ta đã cố tự tử. Chúa ơi, không ngạc nhiên khi cô ta phải uống thuốc an thần.

Tôi không sao hiểu nổi. Dù có thể nói gì về Nina đi nữa thì rõ ràng là cô ta rất yêu Cecelia. Người ta không thể giả vờ chuyện đó. Vậy nhưng tôi tin Amanda – chắc chắn là tôi đã nghe đủ người nói về tin đồn này. Khó có khả năng là tất cả mọi người trong thị trấn đều hiểu sai.

Nina thật sự đã cố gắng giết con gái mình.

Nhưng rồi, tôi không hiểu câu chuyện đằng sau. Tôi từng nghe nói về trạng thái trầm cảm sau sinh, và nó có thể dẫn tâm trí bạn tới những chỗ đen tối. Có lẽ cô ta không hề biết mình đang làm gì. Người ta cũng không nói cô ta đã dàn dựng âm mưu để giết con gái mình. Nếu điều đó là sự thật thì bây giờ cô ta đã phải ngồi tù rồi. Chung thân.

Dẫu vậy. Dù tôi rất lo lắng về trạng thái tâm thần của Nina, tôi chưa bao giờ thật sự tin rằng cô ta lại có khả năng có những hành vi bạo lực. Cô ta có khả năng làm nhiều chuyện hơn tôi đã nghĩ.

Lần đầu tiên kể từ khi Enzo từ chối tôi, tôi nhớ lại vẻ hoảng hốt trong mắt anh ta khi anh ta chạy vội ra cổng. Cô ra ngoài đi, Millie. Nó... nguy hiểm. Anh ta thấy sợ thay cho tôi. Anh ta Nina Winchester. Giá mà anh ta nói tiếng Anh. Nếu vậy thì tôi nghĩ là bây giờ tôi đã rời đi rồi.

Nhưng thật tình mà nói, tôi có thể làm gì chứ. Nhà Winchester đang trả lương tôi hậu hĩnh, nhưng chưa đủ để tôi ra ngoài sống mà không có thêm ít nhất vài tháng lương nữa giắt túi. Nếu tôi mà bỏ việc, họ sẽ không bao giờ cho tôi một lời giới thiệu tử tế. Tôi sẽ phải quay lại tìm việc qua quảng cáo tuyển dụng, phải đối mặt với sự từ chối nối tiếp sự từ chối khi người ta phát hiện ra tiền án ngồi tù của tôi.

Tôi chỉ phải bám trụ ở đây thêm một thời gian nữa. Và cố hết sức để không chọc giận Nina Winchester. Tính mạng của tôi có thể phụ thuộc vào điều đó đấy.