← Quay lại trang sách

Chương 21

Đến giờ ăn tối hôm ấy, thùng carton mà Enzo đã mang vào nhà vẫn còn nằm nguyên trên bàn ăn. Trong lúc bày biện bàn ăn, tôi đã cố gắng dịch chuyển nó, nhưng nó cực kì nặng – Enzo khiến nó trông có vẻ nhẹ nhàng hơn hẳn bởi cái cách anh ta thoải mái bê nó vào phòng. Tôi sợ là nếu tôi cố gắng di chuyển nó thì tôi sẽ vô tình làm rơi nó xuống. Khả năng cao là có một cái bình gốm thời Minh vô giá ở bên trong lắm chứ, hoặc một thứ gì đó cũng đắt đỏ và dễ vỡ tương đương.

Tôi lại đọc địa chỉ hoàn hàng trên hộp. Evelyn Winchester – tôi tự hỏi đó là ai. Chữ viết tay to và uốn lượn. Tôi ngập ngừng đẩy nó một cái và bên trong có cái gì đó kêu lạch cạch.

“Quà Giáng sinh sớm à?”

Tôi ngẩng lên khỏi gói hàng. Andrew đang ở nhà. Chắc anh ta đi vào từ cửa garage, và anh ta đang cười đầy ngụ ý với tôi, cà vạt lỏng lẻo trên cổ. Tôi mừng là anh ta có vẻ có tâm trạng phấn khởi hơn so với hôm qua. Tôi thật sự nghĩ rằng anh ta sẽ phát điên sau cuộc hẹn với bác sĩ. Và rồi cả cuộc cãi vã kinh khủng tối qua, lúc tôi đã bán tin bán nghi là Nina giết anh ta. Tất nhiên, giờ đã biết vì sao cô ta lại lúc khùng lúc điên, nó có vẻ cũng không phải là một nghi ngờ thái quá.

“Đang là tháng Sáu mà,” tôi nhắc anh ta.

Anh ta tặc lưỡi. “Có bao giờ là quá sớm cho Giáng sinh đâu.” Anh ta vòng qua bàn để xem xét địa chỉ hoàn hàng trên gói hàng. Anh ta chỉ đứng cách tôi có vài phân, và tôi có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu của anh ta. Nó có mùi thật... thơm. Đắt đỏ.

Dừng lại đi, Millie. Đừng có hít hà ông chủ của mày nữa.

“Mẹ tôi gửi,” anh ta nhận ra.

Tôi cười toét miệng với anh ta. “Mẹ anh vẫn gửi đồ tiếp tế cho anh à?”

Anh ta cười. “Thật ra bà ấy hay làm thế lắm. Đặc biệt là hồi xưa, khi Nina... bị ốm.”

Ốm. Đúng là một từ nói tránh hay họ cho những gì Nina đã làm. Tôi thì không thể hiểu nổi điều đó.

“Chắc lại là cái gì đấy cho Cece thôi,” anh ta nhận xét. “Mẹ tôi thích nuông chiều con bé. Lúc nào bà ấy cũng nói là vì Cece chỉ có một người bà, nghĩa vụ của bà là phải chiều chuộng nó.”

“Thế còn bố mẹ của Nina thì sao?”

Anh ta dừng lại, tay đặt trên hộp. “Bố mẹ Nina qua đời cả rồi. Từ khi cô ấy còn trẻ cơ. Tôi chưa bao giờ gặp họ.”

Nina đã có ý định tự tử. Cố giết cả con gái ruột của mình. Và giờ hóa ra cha mẹ cô ta còn gặp tai nạn nữa. Chỉ dám hy vọng người tiếp theo không phải là cô hầu gái.

Không. Tôi phải ngừng nghĩ theo cái kiểu này ngay. Nhiều khả năng là bố mẹ Nina đã qua đời vì ung thư hoặc bệnh tim hơn chứ. Bất kể có gì không ổn với Nina, thì rõ ràng người ta đã cảm thấy cô ta đã sẵn sàng tái hòa nhập cộng đồng rồi. Tôi nên tin tưởng cô ta.

“Dẫu sao đi nữa” – Andrew đứng thẳng dậy – “để tôi mở cái này ra.”

Anh ta chạy vào bếp và một phút sau cầm một dụng cụ cắt hộp ra. Anh ta lăn nó trên nắp hộp và mở hai nắp hộp ra. Đến lúc này tôi đang thấy khá tò mò. Tôi đã nhìn chằm chằm cái hộp này cả ngày dài, tự hỏi bên trong có gì. Tôi chắc chắn là bất kể có gì bên trong thì nó cũng đắt đỏ vô giá. Tôi nhướn lông mày lên khi Andrew nhìn chằm chằm vào cái hộp, mặt trắng bệch.

“Andrew?” Tôi cau mày. “Anh ổn chứ?”

Anh ta không trả lời. Thay vào đó, anh ta ngồi phịch xuống một cái ghế và ấn hai đầu ngón tay vào thái dương. Tôi vội vã lại gần để an ủi anh ta, nhưng tôi không thể ngăn mình thoáng ngừng lại để nhìn vào trong hộp.

Và rồi tôi hiểu ra tại sao trông anh ta lại buồn bực như vậy.

Cái hộp chứa đầy đồ sơ sinh. Những cái cho trẻ sơ sinh màu trắng nhỏ xíu, lục lạc, búp bê. Có cả một chồng áo liền thân màu trắng bé xíu.

Nina đã khoe khoang với bất kỳ ai chịu nghe là họ sắp sửa có em bé. Chắc chắn là cô ta từng kể điều đó cho mẹ Andrew, nên bà ta mới quyết định gửi đồ sơ sinh tới. Không may thay, bà ta đã hành động quá vội vàng.

Mắt Andrew thẫn thờ. “Anh ổn chứ?” tôi hỏi lại.

Anh ta chớp mắt như thể đã quên có tôi trong phòng cùng anh ta. Anh ta gượng cười rầu rĩ. “Tôi ổn. Thật đấy. Chỉ là... tôi không cần phải nhìn thấy những thứ đó.”

Tôi ngồi dịch vào cái ghế bên cạnh anh ta. “Biết đâu vị bác sĩ đó nhầm thì sao?”

Mặc dù một phần trong tôi tự hỏi vì sao anh ta lại muốn có con với Nina cơ chứ. Đặc biệt là sau những gì cô ta suýt nữa đã gây ra cho Cecelia. Làm sao anh ta có thể tin tưởng giao phó một em bé cho cô ta sau khi cô ta đã làm những điều như thế

Anh ta xoa mặt. “Không sao đâu. Nina lớn tuổi hơn tôi và rồi cô ấy từng gặp vài... vấn đề khi chúng tôi mới kết hôn và lúc ấy tôi không thấy thoải mái với việc cố gắng có con. Vậy nên chúng tôi đã đợi và bây giờ thì...”

Tôi nhìn anh ta ngạc nhiên. “Nina lớn tuổi hơn anh à?”

“Vài tuổi.” Anh ta nhún vai. “Cô không nghĩ đến tuổi tác khi đang yêu. Và tôi đã yêu cô ấy.” Tôi không thể bỏ qua cách nói này, đã yêu. Anh ta chắc cũng nhận ra điều đó vì mặt anh ta đỏ bừng lên. “Ý tôi là, tôi yêu cô ấy. Tôi yêu Nina. Và bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa thì chúng tôi cũng có nhau.”

Anh ta nói ra điều đó đầy lòng tin, nhưng rồi khi anh ta một lần nữa nhìn về phía cái hộp, khuôn mặt bỗng thoáng lộ ra nét buồn bã vô hạn. Bất kể anh ta nói gì đi nữa thì anh ta cũng không thấy vui về việc anh ta và Nina sẽ không có thêm một đứa con với nhau. Nó đang đè nặng trĩu trong lòng anh ta.

“Tôi... tôi sẽ cất cái hộp này xuống hầm,” anh ta lầm bầm. “Có lẽ một người hàng xóm nào đó sẽ có em bé và chúng tôi có thể tặng nó cho họ. Hoặc không thì chúng tôi sẽ... Chúng tôi có thể quyên góp nó. Tôi chắc chắn nó sẽ hữu dụng.”

Tôi trào dâng khao khát muốn ôm lấy anh ta. Dù Andrew giàu có như vậy, tôi vẫn cảm thấy thương cho anh. Anh ta thật sự là một người tử tế và xứng đáng được hạnh phúc. Và tôi bắt đầu tự hỏi liệu Nina – với tất cả những rắc rối và tâm trạng lên xuống thất thường của cô ta – có đủ sức làm anh ta hạnh phúc hay không. Hay anh ta chỉ vì nghĩa vụ mà phải dính chặt với cô ta.

“Nếu có lúc nào đó anh muốn tâm sự về chuyện đó,” tôi nói nhẹ nhàng, “thì có tôi đây.”

Mắt anh ta nhìn vào mắt tôi. “Cảm ơn, Millie.”

Tôi đặt tay lên tay anh ta – một động tác muốn an ủi anh ta. Anh ta lật tay lại và siết nhẹ tay tôi. Khi lòng bàn tay anh ta chạm vào tay tôi, cảm giác điện giật làm cả người tôi râm ran. Đó là một cảm giác mà trước đây tôi chưa bao giờ có. Tôi ngẩng lên nhìn đôi mắt nâu của Andrew, và tôi biết anh ta cũng cảm thấy như vậy. Trong khoảnh khắc, hai người chúng tôi cứ nhìn nhau đăm đăm, bị hút vào nhau bởi một kết nối vô hình, không sao miêu tả được. Sau đó mặt anh ta đỏ bừng lên.

“Tôi nên đi thôi.” Anh ta giật tay khỏi tay tôi. “Tôi nên... ý tôi là, tôi phải.”

“Phải rồi...”

Anh ta nhảy bật dậy khỏi cái bàn và lao ra khỏi phòng ăn. Nhưng ngay trước khi anh ta chạy lên cầu thang, anh ta nấn ná nhìn tôi lần cuối.