← Quay lại trang sách

Chương 22

Cả tuần tiếp theo tôi tránh mặt Andrew Winchester.

Tôi không thể chối bỏ việc tôi có cảm xúc với anh ta thêm nữa. Mà không chỉ là cảm xúc. Tôi mê mẩn anh chàng này. Lúc nào tôi cũng nghĩ về anh ta. Tôi thậm chí còn mơ thấy anh ta hôn tôi.

Và anh ta có thể cũng có tình cảm dành cho tôi, dù rằng anh ta tuyên bố mình yêu Nina. Nhưng trọng điểm ở đây là tôi không muốn mất việc. Làm sao giữ được việc khi ngủ với ông chủ của mình chứ. Vậy nên tôi cố hết sức chôn vùi những cảm xúc của mình. Đằng nào thì Andrew cũng đi làm gần như cả ngày. Tránh mặt anh ta cũng dễ thôi.

Tối nay, khi tôi đang bày đồ ăn tối ra, chuẩn bị bỏ chạy trước khi Andrew bước vào phòng, Nina lững thững đi vào phòng ăn. Cô ta gật gù tán thành món cá hồi ăn kèm cơm gạo hoang. Và tất nhiên, gà viên chiên cho Cecelia.

“Mùi thơm quá, Millie,” cô ta nhận xét.

“Cảm ơn.” Tôi lảng vảng cạnh bếp, sẵn sàng nghỉ làm – kiểu đối thoại quen thuộc của chúng tôi. “Xong hết rồi chứ”

“Còn một việc nữa thôi.” Cô ta vỗ mái tóc vàng. “Cô đã đặt được vé cho Showdown chưa?”

“Rồi!” Tôi đã chộp được hai ghế xem hòa nhạc cuối cùng cho vở Showdown vào tối thứ Bảy tuần này – tôi đã hết sức kiêu hãnh với bản thân. Chúng tốn cả một gia tài nhỏ, nhưng gia đình Winchester đủ sức chi trả. “Cô ngồi ở hàng ghế thứ sáu tính từ sân khấu. Ngồi gần đến mức có thể chạm được vào diễn viên.”

“Tuyệt quá đi mất!” Nina vỗ tay. “Và cô đã đặt phòng khách sạn rồi chứ?”

“Ở The Plaza.”

Vì quãng đường lái xe vào thành phố khá xa, Nina và Andrew sẽ ngủ lại qua đêm ở khách sạn The Plaza. Cecelia sẽ ngủ lại ở nhà một người bạn, và tôi sẽ có toàn bộ ngôi nhà cho riêng mình. Tôi có thể đi dạo khỏa thân nếu muốn. (Tôi không có ý định khỏa thân đi dạo. Nhưng biết là mình có thể làm vậy cũng thật tuyệt).

“Sẽ tuyệt vời lắm cho mà xem,” Nina thở dài. “Andy và tôi thật sự rất cần cái này.”

Tôi cắn lưỡi. Tôi sẽ không bình phẩm gì về trạng thái quan hệ tình cảm của Nina và Andrew, đặc biệt là khi đúng lúc ấy cửa đóng sập lại, có nghĩa là Andrew đã về nhà. Có thể nói, kể từ lần đi khám bác sĩ và trận cãi vã theo sau đó của họ, họ có phần xa cách. Không phải tôi cố tình để ý, nhưng khó mà không chú ý đến sự lịch sự lúng túng của họ khi ở cạnh nhau. Và bản thân Nina cũng có vẻ phân tâm. Như lúc này đây, chiếc áo trắng của cô ta cài lệch khuy. Cô ta bỏ qua một khuy áo và toàn bộ hàng khuy nằm xiên vẹo. Tôi ngứa ngáy muốn nói cho cô ta biết, nhưng tôi mà làm vậy thì cô ta sẽ quát tháo tôi ngay, nên tôi vẫn ngậm chặt miệng.

“Tôi hy vọng cô sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời,” tôi nói. “Chắc chắn rồi!” Cô ta tươi cười với tôi. “Tôi khó lòng đợi được cả tuần!”

Tôi cau mày. “Cả tuần? Ba ngày nữa là đến buổi trình diễn rồi mà.”

Andrew sải bước vào phòng ăn, kéo cà vạt ra. Anh ta khựng lại khi nhìn thấy tôi, nhưng kiềm chế mọi phản ứng.

Và tôi cũng kiềm chế phản ứng của mình khi thấy anh ta trông đẹp trai đến mức nào trong bộ vest đó.

“Ba ngày?” Nina hỏi lại. “Millie, tôi đã bảo cô đặt vé sau một tuần kể từ Chủ nhật! Tôi nhớ rõ mồn một đấy.”

“Vâng…” Tôi lắc đầu. “Nhưng cô đã bảo tôi điều đó cách đây hơn một tuần mà. Vậy nên tôi đã đặt vé cho Chủ nhật tuần này.”

Má Nina đỏ bừng bừng. “Vậy là cô thừa nhận tôi đã bảo cô đặt vé sau một tuần tính từ ngày Chủ nhật và cô vẫn đặt vé cho Chủ nhật tuần này?”

“Không, điều tôi đang nói là…”

“Tôi không thể tin là cô lại có thể bất cẩn như vậy.” Cô ta khoanh tay ngang ngực. “Tôi không thể đi xem vở kịch Chủ nhật tuần này được. Hôm đó tôi phải lái xe đưa Cecelia tới dự trại hè của con bé ở Massachusetts và tôi sẽ ngủ đêm ở đó.”

Gì cơ? Tôi có thể thề là cô ta đã dặn tôi đặt vé vào Chủ nhật tới, và Cecelia sẽ ngủ lại nhà bạn. Không đời nào có chuyện tôi nhầm lẫn. “Có lẽ ai đó có thể đưa cô bé đi? Ý tôi là, vé này không hoàn hủy được.”

Nina trông phẫn nộ. “Tôi sẽ không để người khác đưa con gái tôi tới trại hè khi mà tôi không được gặp con bé suốt hai tuần sau đó!”

Sao lại không? Đâu có tệ hơn việc cố gắng giết chết con bé. Nhưng tôi không thể nói vậy.

“Tôi không thể tin cô đã xử lí chuyện này kém cỏi đến mức nào, Millie.” Cô ta lắc đầu. “Tiền vé và tiền phòng khách sạn sẽ được trừ thẳng vào lương của cô.”

Miệng tôi há hốc. Tiền vé và tiền phòng khách sạn ở The Plaza còn nhiều hơn một tháng lương của tôi. Khỉ thật, còn nhiều hơn ba tháng lương ấy chứ. Tôi đang cố gắng giành dụm tiền để có thể chuồn khỏi nơi quái quỷ này. Tôi chớp mắt để chặn lại những giọt nước mắt khi nghĩ đến việc không được trả lương trong tương lai gần.

“Nina,” Andrew xen vào. “Đừng buồn bực vì chuyện này. Xem này, anh chắc chắn là sẽ có cách hoàn vé. Anh sẽ gọi cho công ty thẻ tín dụng và xử lí việc này.”

Nina nhìn tôi cáu giận. “Tốt thôi. Nhưng nếu chúng tôi không thể lấy lại tiền thì tôi muốn cô trả khoản đó. Cô hiểu chứ”

Tôi gật đầu không nói nổi nên lời, và rồi tôi lao vào bếp trước khi cô ta nhìn thấy tôi khóc òa ra.