← Quay lại trang sách

Chương 23

Vào chiều Chủ nhật, tôi nhận được hai tin tức tốt lành.

Thứ nhất, Andrew đã tìm được cách hoàn vé và tôi sẽ không phải làm việc không công.

Thứ hai, Cecelia sẽ đi chơi nguyên hai tuần tới.

Tôi không chắc tin tức nào trong hai cái đó khiến tôi vui hơn nữa. Tôi mừng vì mình không phải phí phạm tiền bạc vì hai cái vé đó. Nhưng tôi thậm chí còn vui hơn vì không phải chăm bẵm Cecelia nữa. Câu con nhà tông không giống lông cũng giống cánh không sai với con bé đó.

Cecelia đã đóng gói đủ hành lí cho ít nhất một năm hành trình. Thề với Chúa, cứ như con bé cất tất cả mọi thứ mà con bé sở hữu vào những cái túi đó, và rồi nếu còn chỗ trống thì nó bỏ đá vào. Đó là cảm xúc của tôi khi mang đống túi đó tới xe Lexus của Nina.

“Xin cô hãy cẩn thận với cái đó, Millie.” Nina nhìn tôi bực dọc khi tôi triệu hồi siêu năng lực để nhấc mấy cái túi vào cốp xe của cô ta. Lòng bàn tay tôi đỏ quạch ở chỗ cầm quai túi. “Đừng làm vỡ cái gì đấy”

Cecelia có thể mang cái gì tới trại hè mà lại dễ vỡ đến như vậy chứ? Không phải lũ trẻ con đa phần chỉ mang quần áo, sách vở, và bình xịt côn trùng à? Nhưng tôi làm gì có tư cách chất vấn con bé. “Xin lỗi.”

Khi tôi quay vào nhà để lấy chiếc túi cuối cùng của Cecelia, tôi bắt gặp Andrew đang chạy chậm xuống cầu thang. Anh ta nhìn thấy tôi chuẩn bị nhấc món hành lí khổng lồ đó lên và mắt anh ta mở to.

“Này,” anh ta nói. “Tôi sẽ mang nó hộ cô. Trông nó nặng lắm đấy.”

“Tôi ổn,” tôi quả quyết, chỉ vì Nina đang ra khỏi garage.

“Đúng thế, cô ấy làm được, Andy.” Nina lắc một ngón tay. “Anh cần phải cẩn trọng về tấm lưng yếu ớt của anh.”

Anh ta liếc cô ta. “Lưng anh ổn. Dẫu sao đi nữa, anh cũng muốn nói lời chia tay Cece.”

Nina nhăn nhó. “Anh chắc chắn là anh sẽ không đi cùng mẹ con em chứ”

“Ước gì anh có thể,” anh ta nói. “Nhưng anh không thể bỏ làm nguyên ngày mai được. Chiều anh có cuộc họp.”

Cô ta khịt mũi. “Anh lúc nào cũng đặt công việc trên hết.”

Anh ta nhăn nhó. Tôi không trách anh ta vì thấy bị tổn thương bởi nhận xét của cô ta – theo những gì tôi thấy, nó hoàn toàn sai sự thật. Dù là một doanh nhân thành công, tối nào Andrew cũng về nhà ăn tối. Thỉnh thoảng cuối tuần anh ta có đi làm, nhưng tháng này anh ta đã đến xem hai buổi biểu diễn nhảy, một buổi trình diễn piano, và lễ bế giảng lớp Bốn, một buổi biểu diễn karate, và có một tối họ đi xem một chương trình nghệ thuật nào đó ở trường học suốt mấy tiếng liền.

“Anh xin lỗi,” dẫu sao anh ta vẫn nói vậy.

Cô ta lại khịt mũi và quay đầu đi. Andrew vươn tay ra muốn chạm vào cánh tay của cô ta, nhưng cô ta giật tay ra và lao vào bếp để lấy túi xách.

Thay vào đó, anh ta nhấc chiếc vali cuối cùng lên tay và ra garage để vứt nó vào cốp xe và chào tạm biệt Cecelia, con bé đang ngồi trong chiếc xe Lexus trắng như tuyết của Nina, mặc một cái váy trắng diêm dúa hết sức không thích hợp cho trại hè. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói gì đâu.

Nguyên hai tuần không có con quái vật nhỏ đó. Tôi muốn nhảy bật lên sung sướng. Nhưng thay vào đó, tôi lại xệ môi xuống. “Tháng này không có Cecelia thì sẽ buồn lắm,” tôi nói khi Nina từ bếp quay lại.

“Thật à?” cô ta nói khô khốc. “Tôi cứ tưởng cô không thể chịu đựng nổi con bé cơ đấy.”

Miệng tôi há hốc. Ý tôi là, đúng thế, cô ta đúng khi nói Cecelia và tôi không hòa hợp với nhau cho lắm. Nhưng tôi không hề nhận ra là cô ta biết tôi cảm thấy như vậy. Nếu cô ta biết điều đó thì liệu cô ta có nhận ra là tôi cũng không yêu thương cô ta cho lắm không?

Nina vuốt phẳng chiếc áo trắng của cô ta và quay ra garage. Ngay khi cô ta rời khỏi phòng, cảm giác như thể toàn bộ sự căng thẳng trong tôi đã biến mất. Tôi lúc nào cũng cảm thấy căng như dây đàn khi có Nina ở gần. Cảm giác như cô ta lúc nào cũng mổ xẻ mọi việc tôi làm.

Andrew ra khỏi garage, lau tay lên quần jean. Tôi thích cách anh ta mặc áo phông và quần jean vào cuối tuần. Tôi thích cách tóc anh ta rối tung lên khi anh ta tiến hành các hoạt động thể chất. Tôi thích cách anh ta mỉm cười và nháy mắt với tôi.

Tôi tự hỏi không biết anh ta có chung cảm xúc với tôi về việc Nina đi vắng không.

“Vậy,” anh ta nói, “giờ Nina đã đi rồi, có chuyện này tôi phải thú nhận.”

“Ồ?”

Một lời thú nhận? Tôi yêu em say đắm. Tôi sẽ rời bỏ Nina để chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn tới Aruba.

Không, không đời nào.

“Tôi không thể hoàn cặp vé đi xem vở kịch.” Anh ta trông xấu hổ. “Tôi không muốn Nina làm khó cô về việc đó. Hoặc cố bắt cô trả tiền, lạy Chúa. Tôi chắc chắn cô ấy là người đã báo nhầm ngày cho cô.”

Tôi chậm chạp gật đầu. “Vâng, đúng là như thế, nhưng... Chà, dẫu sao đi nữa, cảm ơn anh. Tôi đánh giá cao điều đó.”

“Vậy... ý tôi là, cô nên lấy vé. Tối nay hãy vào thành phố và cùng một người bạn xem vở kịch này. Và cô có thể ở lại phòng khách sạn The Plaza qua đêm.”

Tôi suýt thì há hốc mồm. “Anh thật hào phóng.”

Khóe môi bên phải của anh ta nhếch lên. “Chà, chúng ta có vé. Sao phải lãng phí chúng? Cứ tận hưởng đi.”

“Vâng.” Tôi nghịch vạt áo phông của mình, ngẫm nghĩ. Tôi không tưởng tượng được Nina sẽ nói gì nếu cô ta phát hiện ra. Và tôi phải thừa nhận, chỉ nội suy nghĩ đó thôi đã khiến tôi lo lắng rồi. “Tôi đánh giá cao hành động đó, nhưng tôi sẽ bỏ qua vở kịch vậy.”

“Thật à? Cái này được coi là vở kịch hay nhất trong cả thập kỉ đấy! Cô không thích xem biểu diễn ở Broadway à?”

Anh ta chẳng biết gì về cuộc đời tôi cả – những gì tôi đã làm suốt một thập kỉ vừa qua.

“Tôi chưa bao giờ đi xem kịch ở Broadway cả.”

“Vậy thì cô cần phải đi! Nhất định đấy!”

“Vâng, nhưng…” tôi hít sâu. “Sự thật là, tôi không có ai để đi cùng cả. Và tôi không thích đi một mình. Vậy nên như tôi đã nói, tôi sẽ bỏ qua.”

Andrew đăm đăm nhìn tôi hồi lâu, xoa ngón tay lên lớp râu mới nhú ở quai hàm. Cuối cùng, anh ta nói, “Tôi sẽ đi với cô.”

Tôi nhướn lông mày. “Anh có chắc đó là ý kiến hay không?”

Anh ta do dự. “Tôi biết Nina ghen tuông, nhưng đó không phải là lý do để lãng phí cặp vé đắt đỏ này. Và đúng là tội ác khi trước giờ cô chưa bao giờ xem một vở kịch Broadway nào. Sẽ vui lắm cho mà xem.

Phải, sẽ vui lắm. Đó chính là điều khiến tôi lo lắng, khi thật.

Tôi tưởng tượng về buổi tối ôm ấy. Lái xe tới Manhattan trong chiếc BMW của Andrew, ngồi trong nhà hát xem một trong những màn trình diễn được săn đón nhất ở Broadway, sau đó có thể tìm cái gì đó để ăn ở một nhà hàng gần đó và thưởng thức một li Prosecco. Tán gẫu với Andrew ở nơi chúng tôi không phải lo lắng là Nina sẽ xuất hiện và quắc mắt nhìn chúng tôi.

Nghe tuyệt quá đi mất.

“Được rồi,” tôi nói. “Làm vậy đi.”

Mặt Andrew sáng bừng lên. “Quá tuyệt. Tôi sẽ đi thay đồ và hãy gặp ở dưới này trong khoảng một tiếng nữa, được chứ?”

“Nhất trí”

Khi tôi leo lên cầu thang tới tầng gác mái, bụng tôi dâng lên một cảm giác u ám, nặng nề. Dù tôi trông đợi rất nhiều vào buổi tối nay, tôi vẫn có linh cảm tồi tệ về nó. Tôi có cảm giác là nếu tối nay tôi đi xem biểu diễn, sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra. Tôi vốn đã mê đắm Andrew một cách sai trái rồi. Có vẻ như dành trọn một buổi tối với anh ta, chỉ có hai chúng tôi, đúng là chơi đùa với số mệnh.

Nhưng suy nghĩ đó thật lố bịch. Chúng tôi sẽ chỉ tới Manhattan để thưởng thức một vở kịch thôi mà. Chúng tôi là hai người trưởng thành, và hoàn toàn đầy đủ khả năng kiểm soát hành vi của mình. Sẽ không có vấn đề gì đâu.