← Quay lại trang sách

Chương 24

Tôi không thể đi xem kịch ở Broadway với quần jean áo phông được – điều đó là chắc chắn. Tôi kiểm tra trên mạng, và không có quy định ăn mặc chính thức nào, nhưng cảm giác mặc như thế thật sai trái. Dẫu sao đi nữa, Andrew đã nói là anh sẽ thay đồ, nên tôi cũng cần mặc cái gì đó tử tế.

Vấn đề là, tôi chẳng có bộ cánh nào tử tế cả.

À thì, thực ra là có. Tôi có túi đồ mà Nina đã cho tôi. Tôi đã treo các món đồ lên để chúng không bị hỏng nhưng tôi vẫn chưa mặc một bộ nào. Chúng đa phần đều là những bộ cánh xa hoa và tôi cũng làm gì có nhiều cơ hội để ăn diện trong khi dọn dẹp dinh thự Winchester đâu cơ chứ. Tôi không thật sự muốn mặc váy dạ hội để đi hút bụi đâu.

Nhưng tối nay là một dịp đáng để ăn diện. Có lẽ là dịp duy nhất như vậy trong một thời gian dài tới của tôi.

Vấn đề lớn nhất là toàn bộ những cái váy này đều trắng muốn mù mắt. Hiển nhiên là, đó là màu sắc ưa thích của Nina. Trắng thì lại không phải là màu sắc ưa thích của tôi. Tôi thậm chí còn không nghĩ là mình có màu sắc ưa thích (màu gì cũng được trừ vàng cam). Nhưng tôi không bao giờ thích mặc đồ trắng bởi vì nó quá dễ bẩn. Tối nay tôi sẽ phải hết sức cẩn trọng. Và tôi sẽ không mặc đồ trắng từ đầu tới chân, bởi vì tôi không có giày trắng. Tất cả những gì tôi có là một đôi cao gót đen, vậy nên đó là thứ tôi sẽ đi.

Tôi ngắm nghía các cái váy, cố nghĩ xem mặc gì thì thích hợp nhất cho tối nay. Tất cả đều rất đẹp và cũng cực kì gợi cảm. Tôi chọn một cái váy cocktail bó sát dài vừa đến đầu gối cùng với cổ ren rủ. Tôi cứ ngỡ vì Nina nặng cân hơn tôi khá nhiều, nó sẽ rộng với tôi. Nhưng hẳn cô ta đã mua nó cách đây nhiều năm – nó vừa với tôi như in, chắc tôi tự mua đồ cho mình cũng không thể tìm được cái nào vừa hơn.

Tôi trang điểm nhẹ nhàng thôi. Chỉ chấm vài chấm son môi, kẻ mắt một xíu, và thế là hết. Bất kể tối nay có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi cũng phải cư xử đúng mực. Điều cuối cùng tôi muốn là rắc rối.(kt)

Và tôi không nghi ngờ việc chỉ cần Nina hoài nghi có gì đó giữa tôi và chồng cô ta là cô ta sẽ làm tất cả để hủy diệt tôi.

Andrew đã chờ sẵn trong phòng khách khi tôi đi xuống cầu thang. Anh đang mặc một bộ vest xám và cà vạt hợp tông, và anh đã dành thời gian để tắm táp và cạo bộ râu mới nhú trên cằm. Anh trông thật... Chúa ơi, anh đẹp trai quá trời. Đẹp trai đến mức hủy diệt. Đẹp trai đến mức tôi muốn túm lấy ve áo của anh. Nhưng điều tuyệt vời nhất là cái cách anh mở to mắt ra khi nhìn thấy tôi, và tiếng hít vào nghe rõ mồn một.

Và trong khoảnh khắc, hai chúng tôi cứ đứng nhìn nhau chăm chú.

“Chúa ơi, Millie.” Tay anh run nhẹ khi anh điều chỉnh lại cà vạt của mình. “Trông em thật…”

Anh không nói hết câu, chắc như thế lại tốt. Bởi vì anh không nhìn tôi theo cái cách người ta được phép nhìn một người phụ nữ không phải là vợ mình.

Tôi mở miệng, băn khoăn không rõ có nên hỏi anh đây có phải là một ý kiến hay hay không. Có lẽ tôi nên hủy bỏ tất cả việc này. Nhưng tôi không thể ép mình nói ra điều đó được.

Andrew vật vã rời mắt khỏi người tôi và nhìn xuống đồng hồ của mình. “Chúng ta nên đi thôi. Đỗ xe ở Broadway mệt mỏi lắm.”

“Được, tất nhiên. Đi nào.”

Giờ không còn đường lùi nữa.

Tôi cảm thấy như người nổi tiếng khi lách vào chiếc ghế da mát lạnh trong xe BMW của Andrew. Chiếc xe này chẳng có gì giống với xe Nissan của tôi hết. Andrew vào ghế tài xế và đó là lúc tôi để ý thấy váy của tôi bị vén lên trên đùi. Khi tôi mặc váy vào, nó dài xuống gần đầu gối tôi, nhưng khi ngồi xuống, không hiểu sao nó chỉ dài đến đùi. Tôi kéo váy nhưng ngay khi thả tay ra, nó lại tớn lên.

May mắn thay, mắt Andrew vẫn nhìn đường khi chúng tôi ra khỏi cánh cổng bao quanh dinh thự. Anh là một người chồng tốt, chung thủy. Chỉ vì trông anh như thể sắp ngất đến nơi khi nhìn thấy tôi trong bộ váy này không có nghĩa là anh không thể kiểm soát bản thân.

“Tôi rất háo hức về chuyện này,” tôi bình luận khi anh rẽ vào đường cao tốc Long Island. “Tôi không thể tin là mình sắp được xem Showdown.”

Anh gật đầu. “Tôi đã nghe nói là nó hay tuyệt vời.”

“Tôi thậm chí còn nghe một số bài hát trên điện thoại trong khi thay đồ,” tôi thừa nhận.

Anh cười. “Cô đã nói là chúng ta sẽ ngồi ở hàng ghế thứ sáu, phải không?”

“Đúng thế.” Chúng tôi không chỉ sắp đi xem vở kịch nóng nhất Broadway, mà chúng tôi còn ngồi rất gần, đến mức có thể chạm được vào diễn viên.

Nếu họ nói quá nhiều, chúng tôi sẽ tắm trong nước bọt của họ. Và kì quái thay, tôi lại thấy phấn khích về việc đó. “Nhưng, nghe này...”

Anh nhướn lông mày lên.

“Tôi cảm thấy tệ vì việc anh không đi cùng Nina.” Tôi kéo chân váy của mình xuống, nó cứ như đang trong hành trình khoe quần lót của tôi ra vậy. “Cô ấy mới là người muốn có cặp vé này.”

Anh phẩy tay. “Đừng lo về việc đó. Trong khoảng thời gian chúng tôi kết hôn, Nina đã xem nhiều vở kịch Broadway hơn tôi có thể đếm được. Điều này đặc biệt với cô. Cô sẽ thích nó lắm cho mà xem. Tôi chắc chắn là cô ấy sẽ muốn cô tận hưởng vở kịch.”

“Hừm.” Tôi không quá dám chắc về điều đó.

“Tin tôi đi. Không sao đâu mà.”

Anh dừng lại trước một đèn đỏ. Khi các ngón tay của anh gõ vào vô lăng, tôi để ý thấy mắt anh đi lạc khỏi kính chắn gió. Một giây sau, tôi nhận ra anh đang nhìn đi đâu.

Anh đang nhìn vào chân tôi.

Tôi nâng mắt lên và anh nhận ra là mình đã bị bắt quả tang. Má anh đỏ ửng và anh quay mặt đi.

Tôi vắt tréo chân và cựa quậy trong ghế. Nina chắc chắn là sẽ không vui đâu nếu biết về chuyện này, nhưng làm gì có khả năng cô ta phát hiện ra. Và lại, chúng tôi cũng đâu định làm gì sai trái. Thế nếu Andrew ngắm chân tôi thì sao? Nhìn có phải tội đâu.