Chương 25
Hôm đó là một tối tháng Sáu đẹp tuyệt vời. Tôi đã mang khăn choàng theo, nhưng bên ngoài trời rất ấm nên tôi đành bỏ nó lại trong xe Andrew, vậy nên tôi chẳng có gì ngoài chiếc váy trắng và cái túi xách không hề hợp nhau khi chúng tôi xếp hàng đợi vào rạp hát.
Tôi thở dốc khi nhìn thấy bên trong rạp hát. Tôi không nghĩ mình đã từng được ngắm nhìn bất kỳ cái gì giống như thế này trong suốt cuộc đời. Chỉ nội nhà hát thôi đã có hàng dãy, hàng dãy ghế, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, có hai hàng ghế kéo dài tới tận trần nhà phía trên. Và ở trước mặt là một tấm rèm đỏ bên dưới được chiếu ánh sáng vàng hấp dẫn.
Khi tôi cuối cùng cũng dứt được mắt ra khỏi cảnh tượng trước mắt, tôi để ý thấy Andrew có vẻ mặt thích thú.
“Sao vậy?” tôi nói.
“Chỉ là thật dễ thương,” anh nói. “Vẻ mặt của cô. Tôi thì đã quá quen với nơi này, nhưng tôi thích nhìn nó qua mắt cô.”
“Chỉ là nó to quá,” tôi nói ngượng ngập.
Một người dẫn đường đến đưa chương trình biểu diễn cho chúng tôi xem và dẫn chúng tôi tới ghế ngồi. Và đây mới là phần thật sự đáng sửng sốt – anh ta cứ dẫn chúng tôi đi ngày một gần, gần, gần hơn. Và cuối cùng khi tới được chỗ ngồi của chúng tôi, tôi không thể tin chúng tôi gần sân khấu đến mức nào. Nếu muốn, tôi có thể túm lấy mắt cá chân của diễn viên cũng nên. Dù rằng tôi sẽ không làm thế bởi vì điều đó chắc chắn sẽ khiến tôi vi phạm cam kết thử thách của tù nhân, nhưng hoàn toàn có khả năng làm vậy.
Khi ngồi cạnh Andrew trên chiếc ghế đẹp nhất trong rạp hát tuyệt nhất của thành phố và xem vở kịch nổi tiếng nhất lúc này, tôi không còn cảm thấy mình như một đứa con gái vừa ra tù, không xu dính túi, đang làm một công việc mà tôi ghét cay ghét đắng nữa. Tôi cảm thấy đặc biệt, như thể biết đâu tôi xứng đáng được ở đây.
Tôi ngắm góc nghiêng của Andrew. Tất cả những điều này đều nhờ có anh. Anh đáng nhẽ có thể đòi tôi tiền vé, hoặc đi xem với bạn anh. Anh có toàn quyền làm vậy. Nhưng anh đã không làm. Tối nay anh đã đưa tôi đến đây. Và tôi sẽ không bao giờ quên điều đó.
“Cảm ơn anh,” tôi thốt lên.
Anh quay đầu sang nhìn tôi. Mỗi anh cong lên. Anh vô cùng đẹp trai khi cười. “Vinh hạnh của tôi.”
Trên nền nhạc được chơi và sự ồn ào khi mọi người tìm chỗ ngồi, tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng rung phát ra từ trong túi của mình. Đó là điện thoại của tôi. Tôi bỏ nó ra và phát hiện có tin nhắn từ Nina trên màn hình.
Đừng quên vứt rác đấy.
Tôi nghiến răng. Nếu có bất kỳ thứ gì có thể khiến giấc mơ không chỉ là một cô hầu của bạn phanh két lại, thì đó chính là tin nhắn từ bà chủ của bạn dặn bạn vứt rác ra vỉa hè. Nina lúc nào cũng nhắc nhở tôi về ngày vứt rác, đều đặn hàng tuần, dù tôi chưa một lần quên. Nhưng điều tệ nhất là khi đọc tin nhắn của cô ta, tôi nhận ra rằng mình đã quên mang rác ra vỉa hè thật. Thường tôi làm việc đó sau khi ăn tối, và việc thay đổi lịch trình đã làm tôi sao nhãng.
Cũng không sao cả. Tôi chỉ cần nhớ làm việc đó tối nay khi chúng tôi quay về. Sau khi cỗ xe BMW của Andrew biến về quả bí ngô.
“Cô ổn chứ?”
Lông mày của Andrew nhíu chặt lại khi anh nhìn tôi đọc tin nhắn. Cảm giác ấm áp mà tôi dành cho anh bốc hơi nhẹ. Andrew không phải là một chàng trai mà tôi đang hẹn hò và nuông chiều tôi với một vở kịch Broadway. Anh là ông chủ của tôi. Anh đã kết hôn. Anh chỉ đưa tôi đến đây bởi thấy tội nghiệp tôi quá thiếu văn hóa.
Và tôi không thể cho phép mình quên đi điều đó.
Vở kịch hết sức tuyệt vời.
Tôi ngồi nhấp nhổm sát mép ghế ở hàng ghế số sáu theo đúng nghĩa đen, miệng há hốc. Tôi có thể hiểu vì sao vở kịch này lại là một trong những vở kịch nổi tiếng nhất ở Broadway. Các bài hát nhạc kịch nghe thật vui tai, các màn khiêu vũ hết sức hoa mỹ, và nam diễn viên đóng vai chính trông như giấc mộng.
Mặc dù tôi không thể ngừng nghĩ là anh ta không đẹp trai bằng Andrew.
Sau khi đứng lên vỗ tay ba lần, vở kịch cuối cùng cũng kết thúc và khán giả bắt đầu ùa ra cửa. Andrew nhàn nhã đứng dậy khỏi ghế và duỗi lưng. “Ăn tối nhé?”
Tôi nhét tờ chương trình biểu diễn vào túi xách. Giữ nó lại là hành động mạo hiểm, nhưng tôi tuyệt vọng muốn níu giữ ký ức về trải nghiệm diệu kì này. “Nghe hay đấy. Anh đã nghĩ ra chỗ nào chưa?”
“Có một nhà hàng Pháp ngon tuyệt vời cách đây vài khu phố. Cô có thích món ăn Pháp không?”
“Tôi chưa bao giờ ăn món Pháp cả,” tôi thừa nhận. “Nhưng tôi thích khoai tây chiên đấy.”
Anh cười. “Tôi nghĩ cô sẽ thích đấy. Tôi mời, tất nhiên rồi. Cô thấy sao?”
Tôi thấy là Nina sẽ không thích khi phát hiện ra chồng cô ta đã đưa tôi tới xem một vở kịch Broadway và rồi mời tôi ăn một bữa tối Pháp đắt đỏ đâu. Nhưng kệ xác. Chúng tôi đã ở đây rồi, và đâu phải thêm một bữa ăn sẽ khiến cô ta cáu kỉnh hơn so với chỉ đi xem kịch đâu. Thà cứ chơi tới bến đi. “Nghe hay đấy.”
Trong cuộc sống cũ của tôi, trước khi tôi làm việc cho gia đình Winchester, tôi chẳng bao giờ có thể bước chân vào một nhà hàng Pháp như chỗ Andrew đưa tôi đi. Có một thực đơn được dán trên cửa, và tôi chỉ thoáng nhìn thấy giá một số món, nhưng chỉ riêng món khai vị cũng đủ quét sạch tiền của tôi trong vài tuần. Nhưng đứng cạnh Andrew, mặc bộ váy trắng của Nina, tôi hợp với chỗ này. Dẫu sao cũng sẽ không có ai bắt tôi đi ra đâu.
Tôi chắc chắn rằng khi chúng tôi đi vào nhà hàng, mọi người đều nghĩ chúng tôi là một đôi. Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chúng tôi trong cửa kính bên ngoài nhà hàng, và chúng tôi trông rất đẹp đôi. Nếu phải nói thật, chúng tôi trông còn đẹp đôi hơn anh và Nina. Không một ai để ý thấy anh đeo nhẫn cưới còn tôi thì không. Điều họ có thể để ý là cách anh dịu dàng đặt một bàn tay lên hõm lưng tôi để dẫn tôi về bàn của chúng tôi, rồi kéo một cái ghế ra cho tôi.
“Anh thật ga lăng,” tôi khen.
Anh cười nhẹ. “Nhờ công của mẹ tôi đấy. Đó là cách tôi được nuôi dạy.”
“Bà ấy nuôi dậy anh thật tốt.”
Anh toét miệng cười với tôi. “Bà ấy sẽ mừng lắm khi nghe điều đó.”
Tất nhiên, điều này khiến tôi nghĩ đến Cecelia. Con nhóc hư hỏng đó có vẻ hào hứng ra lệnh cho tôi làm cái này cái nọ. Nhưng rồi, Cecelia đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Sau tất cả, mẹ nó đã cố giết nó cơ mà.
Khi người bồi bàn đến xem chúng tôi gọi đồ uống gì, Andrew gọi một li rượu vang đỏ, nên tôi cũng gọi theo. Tôi thậm chí còn không nhìn giá. Nó chỉ khiến tôi phát ốm, và anh cũng đã nói anh trả tiền rồi.
“Tôi không biết phải gọi món gì.” Không có cái tên món ăn nào có vẻ quen thuộc cả; toàn bộ thực đơn được viết bằng tiếng Pháp. “Anh có hiểu thực đơn này không?”
“Oui,” Andrew nói.
Tôi nhướn lông mày. “Anh biết tiếng Pháp à?”
“Oui, mademoiselle.” Anh nháy mắt với tôi. “Thật ra tôi có thể đọc thông viết thạo. Mấy năm đầu đại học tôi học ở Paris.”
“Trời ơi.” Tôi không chỉ không dành một chút thời gian học tiếng Pháp nào ở đại học, tôi còn hoàn toàn không đi học đại học. Bằng cấp cao nhất của tôi là bằng tốt nghiệp cấp ba.
“Cô có muốn tôi đọc thực đơn cho cô bằng tiếng Anh không?”
Má tôi nóng lên. “Anh không cần làm vậy đâu. Cứ chọn một món mà anh nghĩ tôi sẽ thích là được.”
Trống anh hài lòng với câu trả lời đó. “Được, điều đó tôi có thể làm được.”
Người bồi bàn mang một chai rượu vang và hai cái li ra. Tôi nhìn anh ta mở nút chai và rót cho chúng tôi cả đống rượu. Andrew ra hiệu cho anh ta để chai lại. Tôi cầm lấy li rượu của mình và hớp một ngụm dài.
Ôi, Chúa ơi, nó ngon thật đấy. Tuyệt hơn nhiều những gì tôi nhận được với năm đô la ở cửa hàng bán rượu địa phương.
“Cô thì sao?” anh nói. “Cô còn biết thứ tiếng nào nữa không?” Tôi lắc đầu. “Tôi may mắn vì mình còn nói được tiếng Anh.”
Andrew không cười trước câu đùa của tôi. “Cô không nên hạ thấp bản thân, Millie. Cô đã làm việc cho chúng tôi mấy tháng rồi, cô có đạo đức làm việc tuyệt vời và rõ ràng là cô rất thông minh. Tôi cũng không biết vì sao cô lại muốn công việc này, mặc dù chúng tôi may mắn vì có cô. Cô không có khát vọng nghề nghiệp nào khác sao?”
Tôi nghịch khăn ăn, tránh ánh mắt của anh. Anh chẳng biết gì về tôi hết. Nếu biết thì anh sẽ hiểu. “Tôi không muốn nói về chuyện đó.”
Anh thoáng do dự, rồi gật đầu, tôn trọng yêu cầu của tôi. “Dù thế nào đi nữa, tôi mừng vì tối nay cô đã đi ra ngoài.”
Tôi nâng mắt lên và đôi mắt nâu của anh đang chăm chú nhìn tôi qua bàn ăn. “Tôi cũng vậy.”
Anh trông như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi di động của anh bắt đầu reo lên. Anh rút nó ra khỏi túi và nhìn màn hình trong khi tôi nhấp thêm một ngụm rượu vang. Nó ngon đến mức tôi muốn tu ừng ực. Nhưng làm thế không phải là một ý kiến hay.
“Nina gọi.” Có lẽ do tôi tưởng tượng thôi, nhưng mặt anh có vẻ gì đó khổ sở. “Tôi nên nghe máy.”
Tôi không nghe rõ Nina nói gì, nhưng giọng nói run rẩy của cô ta vang lên tới tận chỗ tôi. Cô ta có vẻ buồn bực. Anh giơ điện thoại cách tai một centimét, nhăn nhó sau mỗi từ cô ta nói.
“Nina,” anh nói. “Xem này, nó... phải, anh sẽ không... Nina, thả lỏng đi nào.” Anh bĩu môi. “Bây giờ anh không thể nói chuyện với em về chuyện này luôn được. Anh sẽ gặp em ngày mai khi em về nhà, được chứ?”
Andrew ấn một cái nút trên điện thoại của anh để kết thúc cuộc gọi, rồi đập mạnh điện thoại xuống bàn cạnh người. Cuối cùng, anh cầm cốc rượu vang của mình lên và uống một phát hết nửa cốc.
“Mọi chuyện ổn cả chứ?” tôi hỏi.
“Ổn thôi.” Anh ấn các đầu ngón tay lên thái dương. “Chỉ là tôi... tôi yêu Nina, nhưng đôi khi tôi không rõ làm sao mà hôn nhân của tôi lại thành ra thế này. Khi mà chín mươi phần trăm tương tác của chúng tôi là cô ấy quát tháo tôi.”
Tôi không rõ phải nói gì với điều đó. “Tôi... tôi rất tiếc. Không biết điều này có khiến anh thấy khá hơn không, nhưng đó cũng là chín mươi phần trăm tương tác của tôi với cô ấy.”
Môi anh giần giật. “Chà, chúng ta có điểm chung đó đấy.”
“Vậy... hồi xưa cô ấy khác à?”
“Hoàn toàn khác.” Anh cầm lấy li rượu vang của mình và uống cạn chỗ còn lại. “Khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy còn là một bà mẹ đơn thân làm hai công việc. Tôi đã rất ngưỡng mộ tôi khó có thể tập trung thưởng thức nó sau lời thú nhận của Andrew.
“Mousse de saumon canapés,” anh nói khi người bồi bàn rời đi. “Về cơ bản, cá hồi hun khói nghiền trên bánh mì.”
Tôi vẫn cứ nhìn anh chằm chằm.
“Tôi xin lỗi.” Anh thở dài. “Đáng nhẽ tôi không nên nói điều đó ra. Nó đúng là vô duyên.”
“Ừm...”
“Hãy cứ...” Anh ra hiệu vào các khoanh bánh mì nhỏ trên bàn. “Hãy thưởng thức bữa ăn đi. Xin hãy quên là tôi đã nói điều đó. Tôi và Nina... chúng tôi ổn. Mọi cặp đôi đều phải trải qua thời kì khó khăn mà.”
“Tất nhiên.”
Nhưng cố gắng quên đi những gì anh đã nói về Nina đúng là một nỗ lực phí công vô ích.