Chương 26
Cuối cùng chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở bữa tối. Chúng tôi không nói chuyện về Nina nữa, và cuộc trò chuyện diễn ra trôi chảy, đặc biệt là sau khi chúng tôi uống đến chai rượu vang thứ hai. Tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng tôi có một buổi tối dễ chịu như vậy là khi nào. Tôi thấy buồn bã khi nó tới hồi kết.
“Cảm ơn rất nhiều vì bữa ăn này,” tôi nói với anh khi anh trả hóa đơn. Tôi còn sợ chẳng dám nhìn nó. Chắc chỉ tính riêng tiền rượu vang thôi đã tốn cả một gia tài nhỏ rồi.
“Không, cảm ơn cô.” Mắt anh gần như phát sáng. “Tôi đã có một quãng thời gian tuyệt vời. Tôi đã không thấy vui vẻ như vậy kể từ khi...” Anh hắng giọng. “Dẫu sao đi nữa, buổi tối đã rất vui. Đúng là những gì tôi cần.”
Anh đứng dậy sau khi kí séc, và lảo đảo. Tối nay chúng tôi đã uống rất nhiều rượu vang. Đó không phải là ý kiến tuyệt vời nhất trong một hoàn cảnh tuyệt hảo nhất, nhưng tôi vừa nhớ ra là anh phải lái xe chở chúng tôi về Long Island. Trên đường cao tốc. Andrew hẳn đã nhận ra suy nghĩ của tôi. Anh nắm chặt bàn để đứng vững.
“Tôi không nên lái xe,” anh thừa nhận.
“Không,” tôi nói. “Chắc là không nên.”
Anh xoa mặt. “Chúng ta vẫn còn phòng đặt ở The Plaza. Cô nghĩ sao?”
Chà, chẳng cần đến một bộ óc vĩ đại cũng biết đây là một sai lầm khủng khiếp. Cả hai chúng tôi đều say, vợ anh vắng nhà, và rõ ràng là lâu rồi anh không làm tình. Và tôi thì đã không làm tình trong một khoảng thời gian lâu, lâu hơn nhiều. Tôi nên từ chối. Chuyện này không thể kết thúc êm đẹp được.
“Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay,” tôi lầm bầm nói.
Andrew đặt một tay lên ngực. “Tôi sẽ là một quý ông hoàn hảo. Tôi xin thề. Đó là một phòng khách sạn hạng sang. Có hai cái giường.”
“Tôi biết, nhưng…”
“Cô không tin tôi à?”
Tôi không tin chính mình. Đó mới là vấn đề lớn hơn.
“Tôi không thể lái xe chở chúng ta về Island tối nay đâu.” Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ Rolex của mình. “Tôi bảo này. Tôi sẽ thuê hai phòng riêng cho chúng ta ở The Plaza.”
“Ôi Chúa ơi, như thế sẽ tốn cả đống tiền!”
Anh phẩy tay. “Không đầu, tôi sẽ xin được giảm giá vì thỉnh thoảng tôi cũng chiêu đãi khách khứa ở đó. Không sao hết.”
Andrew chắc chắn là đã quá say để lái xe, và có lẽ tôi cũng thế, cho dù tôi có không sợ ngồi sau vô lăng con xe bốn bánh đắt đỏ của anh đi nữa. Tôi cho rằng chúng tôi có thể đi taxi về Island, nhưng anh không đề xuất ý kiến đó. “Được rồi, miễn chúng ta có phòng riêng”
Anh vẫy taxi để đưa chúng tôi tới khách sạn The Plaza. Khi chúng tôi chui vào ghế sau của chiếc taxi vàng, chiếc váy trắng của tôi một lần nữa lại tớn lên đùi. Cái váy ngớ ngẩn này bị làm sao thế không biết? Tôi đang cố gắng hết sức để lương thiện, nhưng cái váy này không chịu để tôi yên. Tôi túm chân váy để kéo nó xuống, nhưng trước khi kịp làm vậy, tôi để ý thấy Andrew lại đang nhìn. Và lần này khi bị tôi bắt quả tang, anh toét miệng cười với tôi.
“Sao nào?” anh nói. Trời đất, anh chắc phải say đứ đừ rồi. “Anh đang nhìn chân tôi!”
“Vậy thì?” Nụ cười của anh tươi hơn nữa. “Cô có đôi chân rất đẹp. Và nhìn một cái thì có hại gì đâu.”
Tôi đập vào cánh tay anh và anh ôm lấy vai, giả vờ bị đau. “Chúng ta sẽ ngủ hai phòng riêng biệt. Đừng quên điều đó đấy.”
Nhưng đôi mắt nâu của anh nhìn tôi qua ghế sau của taxi. Và trong khoảnh khắc, tôi thấy khó thở. Andrew muốn chung thủy với Nina. Cái đó tôi dám chắc. Nhưng cô ta đang ở bang khác, anh thì say, và hai người họ đang gặp nhiều vấn đề – có lẽ đã từ lâu rồi. Theo những gì tôi thấy, cô ta đã đối xử kinh khủng với anh suốt quãng thời gian tôi làm việc ở đó. Anh xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn nhiều.
“Cô đang nhìn cái gì thế?” anh nói bằng giọng trầm.
Tôi nuốt cục nghẹn trong họng xuống. “Không có gì.”
“Tối nay trông cô đẹp lắm, Millie,” anh thở nhẹ. “Tôi không rõ mình đã nói điều đó chưa. Nhưng cô nên được biết.”
“Andrew...”
“Tôi chỉ là...” Yết hầu của anh nhấp nhô. “Dạo gần đây, tôi cảm thấy thật...”
Trước khi anh có thể nói thêm điều gì, xe taxi giật một cái làm chúng tôi đổ phắt sang phải. Tôi không đeo dây an toàn và cảm thấy cơ thể tôi áp vào người anh. Anh đỡ được tôi trước khi tôi đập đầu vào cửa sổ. Cơ thể anh áp vào người tôi, hơi thở của anh phả vào cổ tôi.
“Millie,” anh thì thầm.
Và rồi anh hôn tôi.
Và Chúa giúp tôi, tôi cũng hôn đáp lại anh.