Chương 27
Không cần phải nói thêm gì nữa, chúng tôi đã không thuê hai phòng riêng biệt ở The Plaza.
Đúng thế, tôi đã ngủ với ông chủ đã kết hôn của mình.
Sau khi anh hôn tôi trong taxi, không còn đường lùi nữa. Đến lúc ấy chúng tôi gần như đã xé toạc quần áo nhau ra. Chúng tôi phải cố hết sức mới có thể rời tay khỏi người nhau trong lúc Andrew làm thủ tục nhận phòng. Chúng tôi hôn hít trong thang máy như một cặp đôi mới lớn.
Và rồi khi chúng tôi vào đến phòng, hoàn toàn không có cơ hội cố tỏ ra đức hạnh hay cố gắng giảm tốc vì hôn nhân của anh. Tôi không rõ lần cuối cùng anh làm tình là khi nào, nhưng với tôi là từ rất lâu rồi, lâu đến mức tôi còn sợ anh phải quét mạng nhện. Không đời nào có chuyện tôi sẽ không tiến tới. Tôi thậm chí còn vài cái bao cao su trong túi từ lúc tôi nghĩ biết đâu lại có gì đó với Enzo.
Và chuyện đó khá ổn. Không, hơn cả ổn. Tuyệt vời hết sảy. Đúng là những gì tôi cần.
Mặt trời vừa mới mọc lên trong ô cửa sổ khổng lồ nhìn xuống thành phố như một bức tranh. Tôi đang nằm trên chiếc giường cỡ lớn của khách sạn Plaza, nơi chứng kiến sự sa đọa của tôi, và bên cạnh tôi Andrew đang say ngủ, nhẹ nhàng phả hơi ra khỏi môi theo từng nhịp thở. Tôi nghĩ về những gì anh đã làm đêm qua và rùng mình ngọt ngào. Một phần trong tôi muốn đánh thức anh dậy và xem xem anh có muốn làm thêm lần nữa không. Nhưng phần thực tế hơn trong tôi biết rằng nó sẽ không bao giờ – không bao giờ có thể – tái diễn.
Ý tôi là, Andrew đã kết hôn. Tôi là cô giúp việc nhà anh. Tối qua, anh đã say. Đó chỉ là chuyện xảy ra một lần rồi thôi.
Nhưng trong khoảnh khắc, tôi ngắm nhìn góc nghiêng đẹp trai của anh khi anh ngủ và cho phép mình mơ mộng. Có lẽ anh sẽ thức dậy và quyết định rằng mình đã chịu đựng đủ Nina và sự vớ vẩn của cô ta. Anh sẽ quyết định là anh yêu tôi và muốn tôi sống cùng anh trong căn dinh thự có cổng đẹp lộng lẫy. Và rồi tôi có thể đẻ cho anh đứa con mà anh vô cùng khao khát, điều mà Nina sẽ không bao giờ có thể làm được. Tôi nhớ lại những người phụ nữ đáng ghét ở buổi họp hội phụ huynh, nói rằng Andrew và Nina có một thỏa thuận tiền hôn nhân ngặt nghèo. Anh có thể bỏ rơi cô ta và sẽ không phải tốn quá nhiều tiền, mặc dù tôi chắc chắn là anh sẽ hào phóng với cô ta thôi.
Viễn cảnh đó thật ngu ngốc. Nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu mà. Nếu anh biết sự thật về tôi chắc anh sẽ bỏ chạy thục mạng. Nhưng tôi vẫn có thể mơ mộng chứ.
Andrew rên lên và lấy gan bàn tay dụi mắt. Anh nghiêng đầu sang một bên và hé mắt ra. Tôi thấy thật đáng mừng khi anh không có vẻ hãi hùng khi thấy tôi nằm đó. “Xin chào,” anh khàn giọng nói.
“Chào anh.”
Anh lại dụi mắt. “Em thế nào? Em ổn chứ?”
Ngoài cảm giác bất an ngày một lớn dần trong lồng ngực, còn lại tôi vẫn ổn. “Em ổn. Anh ổn chứ?”
Anh cố gắng ngồi dậy trên giường nhưng không thành công. Đầu anh lại thả phịch xuống gối. “Anh nghĩ anh còn say. Chúa ơi, chúng ta đã uống bao nhiêu?”
Anh đã uống nhiều hơn hẳn tôi. Nhưng tôi cũng nhẹ cân hơn, nên rượu cũng tác động đến tôi mạnh tương đương. “Hai chai rượu vang”
“Anh...” Lông mày anh chau hẳn lại. “Chúng ta ổn chứ.”
“Chúng ta ổn.” Tôi cười gượng. “Hoàn toàn ổn. Em hứa đấy.”
Anh cố gắng ngồi dậy lần hai, nhăn nhó trước cơn đau đầu. Nhưng lần này anh thành công. “Anh rất xin lỗi. Đáng nhẽ anh không nên…”
Tôi nao núng trước lời xin lỗi của anh. “Đừng lo về việc đó.” Giọng tôi nghe nghèn nghẹn và tôi hắng giọng. “Em sẽ đi tắm. Chắc chúng ta nên về nhà thôi.”
“Phải.” Anh thở dài nặng nề. “Em sẽ không nói gì với Nina, phải không? Ý anh là, cả hai ta đều đã xỉn ngoắc cần câu và...”
Tất nhiên rồi. Đó là tất cả những gì anh để tâm. “Không đâu.”
“Cảm ơn. Cảm ơn nhiều.”
Tôi trần truồng dưới chăn, nhưng tôi không muốn anh nhìn tôi theo kiểu đó. Tôi túm lấy một tấm chăn mỏng trên giường và quấn quanh người khi bước xuống giường và vấp chân khi đi về phía phòng tắm. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Andrew nhìn tôi, nhưng tôi không quay lại nhìn anh. Thật đáng xấu hổ.
“Millie?”
Tôi vẫn không thể nhìn anh. “Gì thế?”
“Anh không hối hận đâu,” anh nói. “Tối qua anh đã có một quãng thời gian rất tuyệt với em, và anh không hối hận một chút nào cả. Và anh hy vọng em cũng không.”
Tôi đánh bạo nhìn anh. Anh vẫn ngồi trên giường, chăn che khuất đến eo, để lộ lồng ngực trần, cơ bắp. “Không, em hoàn toàn không hối hận đâu.”
“Nhưng…” Anh thở dài nặng nề. “Nó không thể tái diễn. Em biết mà?”
Tôi gật đầu. “Vâng, em hiểu.”
Mặt anh hiện lên vẻ băn khoăn. Anh cào tay qua mái tóc đen để vuốt phẳng tóc. “Anh ước gì mọi chuyện có thể khác đi.”
“Em biết.”
“Anh ước gì anh đã gặp em khi...”
Anh không cần phải nói hết câu. Tôi biết anh đang nghĩ gì. Giá mà chúng tôi đã gặp nhau khi anh còn độc thân. Anh có thể bước vào quán bar mà tôi làm bồi bàn, mắt chúng tôi nhìn nhau, và khi anh hỏi xin số điện thoại của tôi, tôi có thể đưa số cho anh. Nhưng tình huống xảy ra không phải như thế. Anh đã kết hôn. Anh là một người bố. Giữa hai chúng tôi không còn có thể xảy ra cái gì hơn được nữa.
“Em biết,” tôi lặp lại.
Anh vẫn dán chặt mắt nhìn tôi, và trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu anh có định đòi tắm cùng tôi hay không. Sau rốt thì, chúng tôi cũng đã nhúng chàm căn phòng khách sạn này rồi. Một lần nữa thì có sao? Nhưng anh đã kiềm chế được. Anh rời mắt khỏi tôi, kéo chăn lên, còn tôi đi tắm nước lạnh.