Chương 28
Chúng tôi chẳng nói gì nhiều trong quãng đường lái xe quay về Island – Andrew bật radio lên và chúng tôi nghe tiếng tán gẫu huyện thuyên của DJ. Tôi nhớ ra anh đã nói lát nữa có cuộc họp trong thành phố, vậy nên anh sẽ phải quay xe lại ngay sau khi chúng tôi về đến nhà. Nhưng chuyến đi về này không hoàn toàn là vì tôi. Anh vẫn đang mặc bộ đồ cũ mà anh đã mặc ngày hôm qua, và tôi chắc chắn là anh sẽ muốn thay sang bộ vest mới trước khi đến dự cuộc họp.
“Gần về đến nhà rồi,” anh lầm bầm, khi chúng tôi ra khỏi đường cao tốc Long Island. Anh đeo một cặp kính râm vào, khiến biểu cảm của anh không thể đọc nổi.
“Tuyệt lắm.”
Một lần nữa váy của tôi lại tớn cả lên – cái váy chết tiệt này là thứ gây ra toàn bộ rắc rối của chúng tôi. Tôi kéo nó thật mạnh, và kể cả anh đang đeo kính râm, tôi vẫn để ý thấy Andrew lại nhìn. Tôi nhướn lông mày lên nhìn anh và anh cười ngượng ngùng. “Một lần nữa, công lái xe. “
Khi chúng tôi lái xe về khu phố, anh bẻ lái để đi vòng qua một xe rác. Và đó là lúc một suy nghĩ khủng khiếp bật ra trong đầu tôi.
“Andrew,” tôi rít lên. “Tối qua em chưa vứt rác ra ngoài!”
“Ồ.”
Anh có vẻ không hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình huống này. “Tối qua Nina đã đặc biệt nhắn tin cho em để dặn vứt rác đi. Em đã không làm được vì em đâu có ở nhà. Trước đây em chưa bao giờ quên. Nếu cô ấy phát hiện ra...”
Anh tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt hơi đỏ. “Khỉ gió. Em còn thời gian để làm điều đó không?”
Tôi nhìn xe rác, nó đang đi về hướng ngược lại với nhà của anh. “Em không nghĩ vậy. Em nghĩ là đã quá muộn rồi. Họ đến sớm lắm.”
“Em chỉ cần nói mình quên là được mà, phải không?”
“Anh nghĩ Nina sẽ tin điều đó à?”
“Khỉ gió,” anh lại nói. Anh gõ vào vô lăng. “Được rồi, anh sẽ xử lí chuyện này. Đừng lo.”
Cách duy nhất để xử lí là tự tay chở toàn bộ rác tới bãi tập kết rác thải. Tôi thậm chí còn không chắc bãi rác nằm ở đâu, nhưng cốp xe Nissan của tôi nhỏ tí xíu, và tôi sẽ phải đi mất vài chuyến, bất kể nó ở đâu đi nữa. Vậy nên tôi thật lòng hy vọng Andrew sẽ làm những gì anh hứa khi nói sẽ xử lí đống rác.
Khi chúng tôi quay về nhà, Andrew ấn nút trong xe ô-tô để cổng tự động mở ra. Enzo đang làm việc trong sân của chúng tôi, và anh ta ngẩng phắt đầu dậy khi nhìn thấy chiếc BMW lái xe vào nhà. Chiếc BMW lái về nhà vào giờ này là chuyện khá hiếm gặp – nó lái đi thì dễ hiểu hơn – nên anh ta ngạc nhiên cũng hợp lí.
Đáng nhẽ tôi nên cúi xuống, nhưng đã quá muộn. Enzo khựng lại khi đang dở tay làm vườn, và đôi mắt đen của anh ta nhìn vào mắt tôi. Và anh ta lắc đầu, hệt như anh ta đã làm hôm đầu tiên.
Khi thật.
Andrew cũng chú ý đến anh ta, nhưng anh chỉ giơ tay lên và vẫy tay như thể không có gì lạ lùng về việc anh lái xe về nhà lúc chín rưỡi sáng với một người phụ nữ không phải là vợ mình hết. Trước khi lái xe vào garage, anh dừng xe lại.
“Để anh xem xem Enzo có thể xử lí đống rác không” anh nói.
Tôi muốn xin anh đừng hỏi, nhưng trước khi tôi kịp mở mồm, anh đã phi xuống xe, để hé cửa. Enzo lùi lại một bước như thể không muốn trò chuyện gì.
“Ciao, Enzo.” Andrew cười tươi hết cỡ với người làm vườn. Chúa ơi, trông anh thật đẹp trai khi cười. Tôi thoáng nhắm mắt lại, rùng mình khi nhớ lại cảnh tay anh rể trên cơ thể tôi tối qua. “Tôi cần anh giúp.”
Enzo không nói lời nào. Anh ta chỉ nhìn Andrew chằm chằm.
“Chúng tôi có một rắc rối với rác.” Andrew ra hiệu về bốn túi rác đầy ắp ở cạnh nhà. “Tối qua chúng tôi đã quên bỏ nó ra ngoài cho người thu gom rác. Anh có nghĩ là mình có thể chở nó ra bãi rác hộ chúng tôi bằng xe tải của anh không? Tôi sẽ trả anh năm mươi đô.”
Enzo nhìn sang các túi rác, rồi lại nhìn Andrew. Anh ta không nói gì.
“Rác...” Andrew nhắc lại. “Tới... bãi. Bãi rác. Capisci?”
Enzo lắc đầu.
Andrew nghiến răng và rút ví ra khỏi túi quần sau. “Giải quyết đống rác hộ chúng tôi. Tôi sẽ cho anh...” Anh lục ví. “Một trăm đô.” Anh xòe các tờ tiền trước mặt Enzo. “Giải quyết đống rác. Anh có xe tải. Chở nó tới bãi rác.”
Cuối cùng, Enzo nói, “Không. Tôi bận lắm.”
“Đúng thế, nhưng đây là sân của chúng tôi và...” Andrew thở dài và lại lục ví. “Hai trăm đô. Một chuyến đi tới bãi rác. Giúp tôi đi mà. Nhờ anh đấy.”
Ban đầu, tôi nghĩ chắc chắn Enzo sẽ tiếp tục từ chối. Nhưng anh ta đưa tay ra và lấy tiền từ tay Andrew. Sau đó anh ta đi sang rìa nhà và xách các túi rác lên. Anh ta chỉ cần đi một lần là xách được cả bốn túi, cơ bắp căng phồng dưới áo phông trắng.
“Đúng rồi,” Andrew nói. “Tới bãi rác.”
Enzo nhìn anh chằm chằm hồi lâu, rồi cầm các túi rác đi thẳng qua người anh. Không nói thêm lời nào, anh ta quẳng chúng vào xe tải của mình và lái xe đi. Vậy nên tôi cho là anh ta đã hiểu thông điệp.
Andrew sải bước quay lại xe và trượt vào ghế tài xế. “Chà, đã xử lí xong. Nhưng khỉ thật, đúng là một thằng đểu.”
“Em không nghĩ anh ta hiểu ý anh.”
“Phải rồi.” Anh đảo mắt nhìn tôi. “Anh ta hiểu nhiều hơn anh ta để lộ ra đấy. Anh ta chỉ đang chờ vòi thêm tiền thôi.”
Tôi đồng ý là Enzo có vẻ không muốn đi vứt rác, nhưng tôi không nghĩ là vì anh ta muốn thêm tiền.
“Anh không thích thằng cha đó,” Andrew càu nhàu. “Anh ta làm việc cho tất cả các ngôi nhà trong khu phố này, nhưng bỏ ra một phần ba thời gian của anh ta trong sân nhà bọn anh. Lúc nào anh ta cũng ở ngoài sân. Anh thậm chí còn không rõ phân nửa thời gian anh ta làm gì nữa.”
“Anh có căn nhà to nhất phố mà,” tôi chỉ ra. “Cả bãi cỏ rộng nhất nữa.”
“Đúng thế, nhưng…” Andrew nhìn chằm chằm theo xe của Enzo, đang biến mất dần ở cuối đường. “Anh không rõ. Anh đã bảo Nina tống khứ anh ta đi và thuê người khác, nhưng cô ấy nói ai cũng dùng anh ta và rõ ràng anh ta là ‘nhất.’”
Tất nhiên, Enzo không phải là người tôi yêu quý gì cho lắm kể từ khi anh ta từ chối tôi theo một cách chẳng hề nhã nhặn, nhưng đó không phải là lý do anh ta khiến tôi không thoải mái đến vậy. Tôi không thể quên được cách anh ta rít lên từ “nguy hiểm” bằng tiếng Ý với tôi hôm đầu tiên tôi tới đây. Cách anh ta có vẻ sợ không dám chống đối Nina, dù cho anh ta đủ to để nghiền nát cô ta chỉ bằng một bàn tay. Andrew có biết Enzo đề phòng vợ mình đến mức nào không nhỉ?
À thì, tôi sẽ không phải là người nói cho anh biết đâu.