Chương 29
Sau khi đã đưa Cecelia đến trại hè, Nina về nhà vào khoảng hai giờ chiều. Cô ta xách theo bốn túi đồ lớn sau một cuộc mua sắm ngẫu hứng trên đường về nhà, chúng bị cô ta vứt phịch xuống sàn nhà một cách sỗ sàng.
“Tôi đã tìm được một cửa hàng nhỏ dễ thương nhất trần đời, cô ta nói với tôi như vậy. “Tôi đã không thể kiềm chế được!”
“Tuyệt vời,” tôi nói với sự nhiệt tình miễn cưỡng.
Má Nina đỏ bừng, có vệt mồ hôi dưới nách cô ta, và mái tóc vàng của cô ta xơ bù lên. Cô ta vẫn chưa xử lí chân tóc, mascara bên mắt phải của cô ta đã đóng cặn lại ở khóe mắt. Khi tôi ngắm nghía cô ta từ đầu tới chân, tôi thật lòng không hiểu Andrew thấy gì ở cô ta.
“Mang mấy cái túi đó lên gác hộ tôi nhé, Millie?” Cô ta ngồi phịch xuống chiếc sô pha da và rút điện thoại ra. “Cảm ơn nhiều.”
Tôi cầm một cái túi lên và, quái quỷ, nó nặng trịch. Cô ta đã đi mua sắm ở cửa hàng nào vậy? Cửa hàng tạ à? Như thế này tôi sẽ cần phải đi hai chuyến – tôi không có cơ bắp lực lưỡng như Enzo. “Khá nặng nhỉ,” tôi bình luận.
“Thật à?” Cô ta cười. “Tôi không nghĩ vậy. Có lẽ đến lúc đi tập gym rồi đó, Millie. Cô bắt đầu hơi èo uột rồi đấy.”
Má tôi nóng rực. Tôi bắt đầu èo uột ấy à? Nina trông như thể chẳng có một múi cơ nào trên người vậy. Cô ta không bao giờ tập tành, theo tôi biết. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy cô ta đi giày thể thao.
Khi tôi chậm rãi và khổ sở lê lết lên cầu thang với hai túi đồ, Nina lại gọi tôi, “À, tiện thể, Millie này?”
Tôi nghiến răng. “Vâng?”
Nina xoay người trên ghế để ngẩng lên nhìn tôi. “Tối qua tôi đã gọi về số điện thoại bàn ở nhà. Sao lại không có ai nghe máy thế.”
Tôi đông cứng. Cánh tay tôi run rẩy dưới trọng lượng của hai túi đồ. “Gì cơ?”
“Tối qua tôi đã gọi tới số điện thoại bàn,” lần này cô ta nói chậm rãi hơn. “Vào tầm mười một giờ. Nghe máy bàn là một trong các nhiệm vụ của cô. Nhưng cả cô lẫn Andrew đều không nhấc máy”
“Ừm.” Tôi đặt túi đồ xuống trong giây lát và xoa cằm, như thể đang nghĩ về việc đó. “Chắc lúc ấy tôi đã ngủ rồi và tiếng điện thoại không đủ to để đánh thức tôi dậy. Có lẽ Andrew đã đi ra ngoài chăng?”
Cô ta nhướn một bên lông mày lên. “Andrew đã đi chơi lúc mười một giờ tối Chủ nhật sao? Với ai?”
Tôi nhún vai. “Tôi chịu. Cô đã thử gọi vào số di động của anh ấy chưa?”
Tôi biết là không. Lúc mười một giờ tối tôi đang ở với Andrew. Chúng tôi đã ở cùng nhau trên giường.
“Tôi đã không gọi,” cô ta nói nhưng không giải thích gì thêm.
Tôi hắng giọng. “Đấy, như tôi đã nói, lúc đó tôi đã về phòng rồi. Tôi không hề biết anh ấy đang làm gì.”
“Hừm.” Đôi mắt xanh dương nhạt của cô ta tối sầm lại khi nhìn tôi chằm chằm qua phòng khách. “Có lẽ cô nói đúng. Tôi sẽ phải hỏi anh ấy”
Tôi gật đầu, nhẹ nhõm vì cô ta không tra hỏi tôi thêm. Cô ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ta không hề biết chúng tôi đã cùng lái xe vào thành phố, xem vở kịch mà cô ta định đi xem cùng anh, và rồi cùng nhau ngủ lại The Plaza. Chỉ có Chúa mới biết cô ta sẽ làm gì tôi nếu phát hiện ra chuyện đó.
Nhưng cô ta đâu có biết.
Tôi cầm hai cái túi và nặng nhọc xách chúng lên nốt cầu thang. Tôi bỏ chúng trong phòng ngủ chính, rồi xoa hai cánh tay, nó dường như đã chết lặng sau chuyến leo cầu thang. Mắt tôi bị hút về phòng tắm chính, nơi tôi đã dọn dẹp sáng nay – mặc dù vì Nina không có nhà, nó sạch sẽ một cách bất thường. Tôi lẻn vào trong căn phòng đó. Phòng tắm này gần như to bằng cả phòng tôi trên tầng, với một cái bồn tắm bằng sứ cỡ lớn. Bồn tắm này cao hơn phần lớn các bồn tắm bình thường, mép bồn cao ngang đầu gối tôi.
Tôi cau mày nhìn xuống bồn tắm, tưởng tượng điều gì đã xảy ra nhiều năm trước. Cecelia bé bỏng, đang tắm trong bồn, khi nước dần dần đầy lên. Sau đó Nina túm chặt con gái mình, ghìm con bé dưới nước, nhìn nó hổn hển hít lấy không khí...
Tôi nhắm mắt lại và xoay người rời khỏi bồn tắm. Tôi không thể nghĩ về chuyện này nữa. Nhưng tôi không bao giờ có thể quên Nina yếu ớt về mặt cảm xúc như thế nào. Cô ta không bao giờ được biết về những gì đã xảy ra giữa tôi và Andrew tối qua. Nó sẽ hủy diệt cô ta. Và rồi cô ta sẽ hủy diệt tôi.
Vậy nên tôi thò tay vào túi và rút điện thoại ra. Tôi nhắn tin vào số di động của Andrew:
Báo trước này: tối qua Nina đã gọi về nhà.
Anh sẽ biết phải làm gì. Lúc nào anh cũng biết.