← Quay lại trang sách

Chương 30

Căn nhà im ắng hơn khi Cecelia đi vắng.

Dù con bé chủ yếu chỉ ở trên phòng nó, nó vẫn mang đến một nguồn năng lượng nào đó. Khi nó đi vắng, cảm giác như một tấm màn im lặng đã trùm xuống dinh thự Winchester. Và trước sự ngạc nhiên của tôi, Nina có vẻ vui tươi hơn. Tạ ơn Chúa, cô ta không hề đề cập tới cú điện thoại buổi tối chúng tôi đi khỏi nhà nữa.

Andrew và tôi đã cẩn thận tránh mặt nhau, một việc thật khó khăn vì chúng tôi sống cùng nhà. Nếu đi qua nhau, cả hai chúng tôi đều đánh mắt đi. Hy vọng là chúng tôi có thể bỏ chuyện đó lại phía sau, bởi vì tôi không muốn đánh mất công việc này. Việc tôi không có cơ hội có một mối quan hệ nghiêm túc với chàng trai đầu tiên mà tôi quý mến trong cả một thập kỉ đã đủ tệ rồi.

Tối nay tôi vội vã chuẩn bị bữa tối để có thể sắp nó lên bàn trước khi Andrew về nhà. Nhưng khi tôi mang các cốc nước tới phòng ăn, tôi đã đâm thẳng vào Andrew. Đúng nghĩa đen. Một cái cốc bị tuột khỏi tay tôi và vỡ tan tành trên sàn nhà.

“Khỉ thật!” Tôi kêu lên.

Tôi đánh bạo nhìn Andrew. Anh đang mặc một bộ vest màu xanh dương sậm với cà vạt tối màu, và lại một lần nữa, trông anh đẹp trai đến mức hủy diệt. Anh đã đi làm cả ngày và có màu đen của râu trên cằm càng khiến anh thêm phần gợi cảm. Mắt chúng tôi nhìn nhau một phần nghìn giây, và bất chấp ý chí, tôi cảm thấy run rẩy thèm muốn. Mắt anh mở to, và tôi chắc chắn anh cũng cảm nhận được điều đó.

“Anh sẽ giúp em dọn chỗ này,” anh nói.

“Anh không phải làm thế đâu.”

Nhưng anh rất kiên quyết. Tôi quét các mẩu thủy tinh lớn, và anh cầm xẻng hót rác và vứt chúng đi trong bếp. Nina thì sẽ chẳng bao giờ giúp tôi đâu, nhưng Andrew không giống cô ta. Khi anh lấy cây chổi từ tay tôi, các ngón tay tôi sượt nhẹ vào tay anh. Mắt chúng tôi lại nhìn nhau, và lần này chúng tôi không thể lờ pháo hoa đang nổ ra nữa. Cơ thể tôi đau đớn vì không thể ở cạnh người đàn ông này.

“Millie,” anh nói bằng giọng khàn khàn.

Họng tôi khô khốc. Anh chỉ cách tôi có vài chục phân. Chỉ cần tôi rướn người về phía trước, anh sẽ hôn tôi. Tôi biết là anh sẽ làm vậy.

“Ôi không! Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Nghe thấy tiếng Nina, cả Andrew và tôi giật nảy người tránh xa nhau như thể chúng tôi vừa bị lửa đốt. Tôi nắm chặt cây chổi đến mức các ngón tay trắng bệch. “Tôi đã làm rơi một cái cốc,” tôi nói. “Chỉ, cô biết đấy... đang dọn dẹp nó.”

Mắt Nina nhìn xuống sàn, nơi các mẩu thủy tinh nhỏ tí hin vẫn lấp lánh dưới ánh đèn trên đầu. “Ôi Millie,” cô ta nói. “Lần tới làm ơn cẩn thận hơn nhé.”

Tôi đã làm việc ở đây vài tháng rồi và chưa một lần làm rơi vỡ bất kỳ cái gì. À thì, trừ buổi tối cô ta bắt quả tang tôi và Andrew đang xem Family Feud ban đêm. Nhưng cô ta không biết điều đó. “Vâng, tôi xin lỗi. Tôi sẽ đi lấy máy hút bụi.”

Mắt Andrew dõi theo tôi khi tôi đi vào kho chứa đồ (nó còn rộng hơn phòng ngủ của tôi trên gác một chút), cất cây chổi vào trong và lấy máy hút bụi ra. Mặt anh có vẻ khổ sở. Bất kể anh muốn nói gì với tôi cách đây một phút, anh vẫn muốn nói. Nhưng anh không thể – không phải khi Nina còn ở trong phòng.

Hoặc anh vẫn có thể.

“Lát nữa ta nên nói chuyện,” anh thì thầm bên tai tôi, ngay khi anh đi theo Nina vào phòng khách để đợi tôi dọn dẹp nốt. “Được không?”

Tôi gật đầu. Tôi không rõ anh muốn nói chuyện gì với tôi, nhưng tôi coi đó như một dấu hiệu tốt. Chúng tôi đã thống nhất sẽ không bao giờ nói về những gì đã xảy ra tối hôm đó ở The Plaza nữa. Vậy nên nếu anh muốn ôn lại chuyện đó...

Nhưng tôi không nên châm lên hy vọng.

Khoảng mười phút sau, tôi đã dọn sạch sẽ tất cả mọi thứ và tôi gọi Andrew và Nina từ phòng khách sang. Cả hai đều đang ngồi trên tràng kỷ, nhưng ở hai đầu khác nhau. Mỗi người xem một chiếc điện thoại, thậm chí còn không thèm cố gắng bắt chuyện với nhau. Tôi để ý thấy dạo này họ cũng bắt đầu như vậy vào bữa tối.

Họ đi theo tôi vào phòng ăn và Nina ngồi xuống đối diện Andrew. Cô ta nhìn xuống đĩa sườn heo với xốt táo và súp lơ. Cô ta cười với tôi, và đó là khi tôi nhận thấy son môi đỏ rực của cô ta trông hơi lem. Nó lem sang khóe mỗi bên phải của cô ta, khiến cô ta trông như một chú hề ma quái. “Cái này trông ngon quá, Millie.”

“Cảm ơn cô.”

“Nó không thơm sao, Andy?” cô ta nói.

“Ừm.” Anh cầm dĩa lên. “Rất thơm.”

“Tôi chắc chắn,” Nina tiếp tục, “cô chưa bao giờ được ăn những thức ăn kiểu này trong tù, phải không, Millie.” Chấn động.

Nina đang tươi cười dễ thương với tôi với đôi môi ma quái đó. Andrew, ngồi đối diện cô ta, đang trố mắt nhìn tôi. Rõ ràng là, đây là thông tin mới với anh.

“Ừm,” tôi nói.

“Ở trong đó họ cho cô ăn món gì?” cô ta gặng hỏi tôi. “Lúc nào tôi cũng tò mò về điều đó. Thức ăn trong tù như thế nào?”

Tôi không biết phải nói gì. Tôi không thể chối bỏ điều đó. Cô ta biết về quá khứ của tôi. “Nó cũng ngon.”

“Chà, tôi hy vọng cô không lấy cảm hứng từ bất kỳ bữa ăn nào mà cô đã ăn trong đó,” cô ta cười. “Cứ trung thành với những gì cô đang làm. Cô đang làm rất tuyệt.”

“Cảm ơn cô,” tôi lầm bầm.

Mặt Andrew trắng bệch. Tất nhiên, anh không hề biết tôi đã từng vào tù. Tôi thậm chí còn chưa từng cân nhắc đến việc kể cho anh. Không hiểu sao, khi ở với anh, quãng thời gian đó của cuộc đời tôi cảm giác như một cái gì đó rất xa xôi – một cuộc đời khác. Nhưng phần lớn mọi người không thấy như vậy. Với phần lớn mọi người, tôi chỉ là một hạng người duy nhất. Tù nhân.

Và Nina muốn bảo đảm tôi biết rõ vị trí của mình.

Còn lúc này đây, tôi tuyệt vọng muốn trốn thoát biểu cảm sửng sốt của Andrew. Tôi quay người để về phòng mình. Tôi đã đến gần cầu thang khi Nina gọi tôi, “Millie à?”

Tôi dừng lại, lưng cứng đờ. Tôi phải dùng toàn bộ sự tự chủ mới không quát cô ta khi quay người lại. Tôi chậm rãi quay về phòng ăn với nụ cười đơ cứng trên mặt. “Vâng, Nina?”

Cô ta cau mày. “Cô đã quên lọ đựng muối và tiêu ra rồi.(kt) Và không may là, món sườn heo này cần thêm ít muối. Tôi ước gì cô hào phóng khi nêm nếm gia vị hơn.”

“Vâng. Xin lỗi.”

Tôi đi vào bếp và cầm lấy hai lọ muối và tiêu trên mặt bếp. Chúng chỉ cách chỗ Nina đang ngồi trong căn phòng còn lại chưa đầy hai mét. Tôi mang chúng ra phòng ăn, và bất chấp mọi nỗ lực kìm nén, tôi vẫn đập mạnh hai cái lọ xuống mặt bàn. Khi tôi nhìn Nina, hai khóe môi của cô ta đang giần giật.

“Cảm ơn cô rất nhiều, Millie,” cô ta nói. “Đừng quên nữa nhé.”

Tôi mong cô ta giẫm phải một mảnh thủy tinh vỡ.

Tôi thậm chí còn không thể nhìn Andrew. Chỉ có Chúa mới biết anh đang nghĩ gì về tôi. Tôi không thể tin là mình đã từng ngẫm nghĩ về một tương lai nào đó với anh. Thật ra cũng không hẳn, nhưng trong một phần nghìn giây... À thì, những điều kì diệu vẫn xảy ra mà. Nhưng giờ thì nó tiêu tan rồi. Vẻ mặt anh đầy kinh hoàng khi cô ta nói về việc tôi từng phải vào tù. Giá mà tôi có thể giải thích...

Lần này tôi đi được tới cầu thang mà không bị Nina gọi lại để bắt bẻ, chẳng hạn như lấy cho cô ta hộp bơ từ đầu bàn bên kia hoặc sao đó. Tôi lê chân lên cầu thang tầng hai, rồi tới những bậc thang tối tăm hơn, hẹp hơn dẫn lên phòng ngủ của tôi. Tôi đóng sập cửa lại sau lưng, không phải lần đầu tiên ước rằng giá mà tôi có thể khóa nó lại.

Tôi nằm phịch xuống giường, cố gắng ngăn nước mắt trào dâng. Tôi tự hỏi Nina đã biết về quá khứ của tôi bao lâu rồi. Cô ta chỉ mới phát hiện ra gần đây, hay cô ta đã kiểm tra lí lịch ngay từ khi thuê tôi? Có thể cô ta thích ý tưởng thuê một tù nhân. Một người cô ta có thể nô dịch. Là người khác chắc đã bỏ việc cách đây nhiều tháng rồi.

Khi đang ngồi trên giường, cảm thấy thương tiếc cho bản thân, có thứ gì đó trên tủ đầu giường thu hút ánh mắt tôi.

Đó là một tờ chương trình của vở kịch Showdown.

Tôi nhặt nó lên, bối rối. Vì sao tờ chương trình này lại nằm trên tủ đầu giường của tôi? Sau vở kịch, tôi đã cất nó vào trong túi, và giữ nó ở đó như kỉ niệm cho buổi tối kì diệu ấy. Túi của tôi đang nằm trên sàn, dựa vào tủ quần áo. Vậy thì làm sao mà tờ chương trình này lại lên được tủ đầu giường? Tôi không lấy nó ra. Chắc chắn.

Có ai đó hẳn đã bỏ nó lên đó. Tôi đã khóa cửa phòng, nhưng tôi không phải là người duy nhất ở đây có chìa khóa.

Như thể có một tảng đá vừa rơi thịch xuống lòng tôi. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Nina lại tiết lộ chuyện tôi từng phải vào tù. Cô ta đã biết chuyện tôi đi xem kịch với Andrew. Cô ta biết rằng chúng tôi đã cùng nhau tới Manhattan, hai người. Tôi không rõ cô ta có biết chuyện chúng tôi đã ngủ lại The Plaza hay không, nhưng cô ta biết chúng tôi đã không có mặt ở nhà lúc mười một giờ đêm. Và tôi chắc chắn là nếu cô ta đủ thông minh, cô ta có thể xác định chúng tôi có thuê phòng khách sạn hay không.

Cái gì Nina cũng biết.

Tôi vừa tạo ra một kẻ thù nguy hiểm.