← Quay lại trang sách

Chương 31

Như một phần trong chế độ tra tấn hàng ngày mới dành cho tôi, Nina đã đặt mục tiêu khiến cho việc mua sắm trở nên thách thức với tôi hết mức có thể.

Cô ta viết một danh sách những đồ mà chúng tôi cần mua ở cửa hàng tạp hóa. Nhưng chúng đều cực kì cụ thể. Cô ta không muốn sữa. Cô ta muốn sữa hữu cơ từ Queensland Farm. Và nếu họ không có chính xác những gì mà cô ta muốn, tôi phải nhắn tin báo cho cô ta để cô ta biết và gửi cho cô ta ảnh những mặt hàng thay thế sẵn có. Và cô ta nhẩn nha mới thèm nhắn tin lại cho tôi, tôi thì phải đứng đợi trong cái quầy sữa chết tiệt đó.

Hiện giờ, tôi đang ở quầy bánh mì. Tôi gửi tin nhắn cho Nina: Họ hết bánh mì chua Nantucket rồi. Đây là một số lựa chọn khả dĩ.

Tôi gửi cho cô ta ảnh từng loại bánh mì chua một mà người ta có. Và giờ thì tôi phải đứng đợi trong khi cô ta xem ảnh. Sau vài phút, tôi nhận được một tin nhắn trả lời:

Họ có bánh mì ngọt không?

Giờ thì tôi phải gửi cho cô ta ảnh của từng loại bánh mì ngọt mà họ có. Tôi thề, tôi sẽ nổ tung não trước khi hoàn thành chuyến mua sắm này mất. Cô ta đang cố tình tra tấn tôi. Nhưng công bằng mà nói, tôi đã ngủ với chồng cô ta thật còn gì.

Khi tôi đang chụp ảnh bánh mì, tôi để ý thấy có một người đàn ông béo tốt tóc xám đang theo dõi tôi từ cuối lối đi. Ông ta còn không thèm tỏ ra kín đáo về việc đó. Tôi quắc mắt nhìn ông ta và ông ta lùi lại, tạ ơn Chúa. Tôi không thể đối phó thêm với một gã bám đuôi nữa.

Khi đợi Nina cân nhắc thêm về bánh mì, tôi lại để tâm trí mình đi lang thang. Như thường lệ, nó lại lang thang tới chỗ Andrew Winchester. Sau khi Nina tiết lộ là tôi từng ngồi tù, Andrew không hề tìm tôi để “nói chuyện” nữa, như anh đã nói trước đó. Anh đã bị dọa thấy rõ. Tôi cũng không thể trách anh.

Tôi thích Andrew. Không, tôi không chỉ thích anh. Tôi yêu anh. Lúc nào tôi cũng nghĩ về anh, và thật đau đớn khi ở chung nhà với anh nhưng lại không thể thể hiện tình cảm tôi dành cho anh. Hơn nữa, anh xứng đáng nhận được một người tốt đẹp hơn Nina. Tôi có thể khiến anh hạnh phúc. Tôi thậm chí còn có thể sinh cho anh một đứa con như anh muốn. Và sự thật là bất kỳ ai cũng tốt hơn cô ta hết.

Nhưng dù cho anh biết chúng tôi rung động với nhau, thì cũng sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Anh biết tôi đã phải ngồi tù. Anh không muốn một kẻ từng đi tù. Và anh sẽ tiếp tục sống cuộc sống khốn khổ với mụ phù thủy đó, có lẽ đến cuối đời.

Điện thoại của tôi lại rung lên.

Có bánh mì Pháp không?

Mất thêm mười phút nữa, nhưng cuối cùng tôi đã tìm được một ổ bánh mì đáp ứng kì vọng của Nina. Khi tôi đẩy xe hàng tới chỗ tính tiền, tôi lại để ý thấy gã đàn ông béo tốt đó. Chắc chắn là ông ta đang nhìn tôi chằm chằm. Và bất an hơn, ông ta không hề đẩy xe hàng. Vậy thì chính xác thì ông ta đang làm gì?

Tôi thanh toán nhanh hết mức có thể. Tôi bỏ các túi giấy đựng đồ về xe hàng, để có thể đẩy nó ra chỗ xe Nissan của tôi ở bãi đỗ xe. Ngay khi tôi đến gần cửa ra thì một bàn tay túm lấy vai tôi. Tôi ngẩng đầu lên và gã đàn ông béo tốt đó đang đứng nhìn tôi.

“Gì thế!” Tôi cố giật ra, nhưng ông ta nắm chặt cánh tay tôi. Tay phải của tôi đã nắm thành nắm đấm. Ít nhất thì có cả đống người đang nhìn chúng tôi, nên tôi có nhân chứng. “Ông nghĩ ông đang làm gì thế?”

Ông ta chỉ vào một tấm thẻ nhỏ treo trên cổ áo sơ mi xanh dương của mình, thứ lúc trước tôi không để ý. “Tôi là bảo vệ siêu thị. Cô có thể đi với tôi không, thưa cô?”

Tôi chết mất. Chỉ riêng việc mua có một nhúm đồ mà phải bỏ ra gần chín mươi phút ở cái chỗ này đã đủ khổ sở rồi, nhưng giờ thì tôi còn bị bắt nữa? Vì cái gì?

“Có vấn đề gì?” Tôi nuốt nước bọt.

Đám đông đã bắt đầu vây quanh chúng tôi. Tôi để ý thấy có vài người phụ nữ mà tôi hay gặp ở chỗ đón học sinh, tôi chắc chắn họ sẽ vui vẻ báo lại cho Nina biết rằng họ đã thấy quản gia của cô ta bị bảo vệ siêu thị bắt lại.

“Xin hãy đi với tôi,” ông ta nhắc lại.

Tôi đẩy xe hàng đi theo bởi vì tôi không dám vứt nó lại. Có hơn hai trăm đô la hàng hóa trong đó, và tôi chắc chắn rằng Nina sẽ bắt tôi trả toàn bộ tiền hàng nếu chúng bị mất hoặc bị ăn cắp. Tôi đi theo ông ta vào một văn phòng nhỏ với một cái bàn gỗ xước xát và hai cái ghế nhựa. Ông ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Nó kêu răng rắc một cách đáng sợ dưới trọng lượng của tôi.

“Chắc có gì nhầm lẫn gì đó...” Tôi nhìn thẻ nhân viên của ông ta. Tên ông ta là Paul Dorsey. “Có vấn đề gì vậy, ông Dorsey?”

Ông ta cau mày nhìn tôi khi hàm dưới của ông ta thống xuống. “Một khách hàng đã cảnh báo cho tôi biết rằng cô đang ăn cắp đồ trong siêu thị.”

Tôi thở dốc. “Tôi không bao giờ làm điều đó!”

“Có lẽ không.” Ông ta móc ngón cái vào con đỉa ở quần. “Nhưng tôi phải điều tra. Cho tôi xem hóa đơn của cô được không, thưa cô.”

“Calloway.” Tôi lục trong túi cho tới khi tìm được mẩu giấy nhàu nhĩ. “Đây.”

“Báo trước nhé,” ông ta nói. “Chúng tôi khởi tố mọi kẻ ăn cắp.”

Tôi ngồi trên cái ghế nhựa, má nóng rực, trong khi bảo vệ cẩn thận dò tìm toàn bộ món đồ tôi mua và kiểm tra chúng trong xe hàng. Dạ dày tôi như lộn tùng phèo khi tôi nghĩ đến một khả năng khủng khiếp đó là nhỡ đâu nhân viên thu ngân không đọc chuẩn mã của một món hàng và ông ta sẽ nghĩ là tôi ăn cắp nó. Và rồi sao? Họ khởi tố mọi kẻ ăn cắp. Điều đó có nghĩa là họ sẽ gọi cảnh sát. Và điều đó nghĩa là tôi vi phạm cam kết trong thời gian thử thách.

Tôi nhận ra rằng chuyện này sẽ là tin tốt với Nina. Cô ta sẽ tống khứ được tôi mà không cần tỏ ra xấu tính và thẳng tay sa thải tôi. Cô ta cũng sẽ trả đũa tôi một cách ngọt ngào vì đã ngủ với chồng cô ta. Tất nhiên, bị tống vào tù vì tội thông dâm có hơi khắc nghiệt, nhưng tôi có cảm giác là Nina có thể sẽ nghĩ khác đấy.

Nhưng điều đó không thể xảy ra được. Tôi không hề ăn cắp một thứ gì từ cửa hàng. Ông ta sẽ không tìm được bất kỳ cái gì trong xe hàng mà lại không có trong hóa đơn của tôi.

Đúng không nhỉ?

Tôi quan sát ông ta soi kĩ mẩu giấy trong khi nhiều khả năng hộp kem hạt dẻ cười của tôi sắp chảy thành nước. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực và tôi hầu như không thở nổi. Tôi không muốn quay vào tù. Tôi không muốn. Tôi không thể. Tôi thà tự tử còn hơn.

“Chà,” cuối cùng ông ta nói, “có vẻ mọi thứ đều khớp.”

Tôi suýt thì bật khóc. “Đúng thế. Tất nhiên rồi. “

Ông ta làu bàu. “Tôi xin lỗi vì làm phiền cô như thế này, cô Calloway. Nhưng chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối với lũ trộm cắp, vậy nên tôi phải nghiêm túc xử lí. Và tôi đã nhận được một cuộc điện thoại cảnh báo là có một khách hàng khớp với nhận diện của cô có thể đang âm mưu lấy trộm cái gì đó.”

Một cuộc điện thoại? Ai lại gọi tới siêu thị và miêu tả tôi trông ra sao, và báo cho bảo vệ biết là tôi đang âm mưu lấy trộm đồ chứ? Ai lại làm một việc như thế cơ chứ.

Tôi chỉ có thể nghĩ ra một người có hành động như thế.

“Dẫu sao đi nữa,” ông ta nói, “cảm ơn sự kiên nhẫn của cô. Cô đi được rồi.”

Đó là bốn từ đẹp đẽ nhất đấy. Cô đi được rồi. Tôi được rời khỏi siêu thị này mà không phải đeo còng tay, đẩy xe hàng của tôi ra. Tôi được về nhà.

Lần này thôi.

Nhưng tôi có một cảm giác kinh khủng là đây chưa phải lần cuối. Nina còn nhiều điều dành cho tôi.