Chương 32
Tôi không ngủ được.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tôi suýt bị bắt ở siêu thị. Tôi không biết tiếp theo phải làm gì. Nina vẫn tỏ ra khá dễ tính, vậy nên có lẽ cô ta cảm thấy tôi đã học được bài học ai mới là chủ nhân của ngôi nhà này. Có lẽ cô ta không hề có ý định tống tôi vào tù.
Nhưng đó không phải là lý do tôi trằn trọc.
Sự thật là, tôi không thể ngừng nghĩ về Andrew, về buổi tối chúng tôi ở bên nhau, về cảm giác của tôi khi ở bên anh. Trước đây tôi chưa từng cảm thấy thế này. Và cho tới tận khi Nina tiết lộ về quá khứ của tôi, anh cũng đã có cảm giác tương tự. Tôi biết.
Nhưng giờ anh chỉ xem tôi là một kẻ phạm tội như mọi kẻ phạm tội khác.
Tôi đá chiếc chăn ra. Căn phòng này nóng phát ngốt, kể cả vào buổi đêm. Giá mà tôi có thể mở cái cửa sổ ngu ngốc đó ra. Nhưng tôi không nghĩ là Nina sẽ làm bất kỳ điều gì để khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn ở đây.
Cuối cùng tôi đành lang thang xuống bếp. Trong phòng tôi có một cái tủ lạnh nhỏ, nhưng tôi không có nhiều đồ ăn trong đó. Nó quá nhỏ nên chẳng đựng được gì nhiều. Ba chai nước nhỏ xíu mà Nina bỏ lại cho tôi gần như là tất cả những gì nằm trong đó, chúng vẫn còn nguyên.
Khi đi vào bếp, tôi để ý thấy có ánh sáng trên hiên sau. Tôi cau mày và tiến lại gần cửa. Đó là lúc tôi nhận ra vì sao đèn vẫn bật. Có người đang ở ngoài đó.
Đó là Andrew.
Ngồi một mình trên một cái ghế ngoài đó, uống một chai bia.
Tôi lặng lẽ đẩy cửa sau. Andrew chớp mắt ngước nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì hết. Anh chỉ hớp thêm một ngụm bia nữa.
“Chào,” tôi nói.
“Chào,” anh nói.
Tôi siết hai tay vào nhau. “Em có thể ngồi đây không?”
“Chắc chắn rồi. Cứ thoải mái đi.”
Tôi bước chân lên ván gỗ lạnh lẽo và ngồi xuống trong cái ghế bên cạnh anh, ước gì tôi cũng có một chai bia. Anh thậm chí còn chẳng nhìn tôi. Anh chỉ mải uống bia của mình, nhìn vào khoảnh sân sau rộng lớn.
“Em muốn giải thích.” Tôi hắng giọng. “Ý em là, lý do em không kể cho anh về...”
“Em không phải giải thích đâu.” Anh liếc về phía tôi rồi lại nhìn xuống chai bia của anh. “Lý do em không kể cho anh khá hiển nhiên mà.”
“Em đã muốn kể.” Không đúng. Tôi không hề muốn kể cho anh nghe. Tôi không bao giờ muốn anh biết, dù ước nguyện đó hoàn toàn không thực tế. “Dẫu sao đi nữa, em xin lỗi.”
Anh lắc bia trong chai. “Vậy em đã vào tù vì tội gì?”
Tôi thật sự, thật sự ước gì mình cũng có một chai bia. Tôi mở miệng, nhưng trước khi tôi kịp nghĩ xem nên nói gì với anh, anh đã nói, “Quên đi. Anh không muốn biết. Đó không phải là việc của anh.”
Tôi mím môi. “Em xin lỗi vì đã không kể cho anh. Em muốn cố gắng bỏ quá khứ lại sau lưng. Em không có ý xấu gì đâu.”
“Phải…”
“Và...” Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. “Em đã thấy xấu hổ. Em không muốn anh coi thường em. Cái nhìn của anh rất quan trọng với em.”
Anh quay đầu sang nhìn tôi, mắt anh dịu dàng dưới ánh đèn mờ ảo ngoài hiện. “Millie à...”
“Em cũng muốn anh biết...” Tôi hít thật sâu. “Tối hôm đó em đã có một khoảng thời gian thật sự tuyệt vời. Đó là một trong những buổi tối tuyệt vời nhất em từng có. Nhờ anh. Vậy nên dẫu có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa, cảm ơn anh vì điều đó. Em... em thấy phải nói với anh điều đó.”
Anh khẽ chau mày. “Anh cũng đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Anh đã không cảm thấy vui vẻ đến vậy trong.” Anh véo sống mũi mình. “Một thời gian rồi. Anh thậm chí còn không nhận ra điều đó.”
Chúng tôi nhìn nhau chăm chú. Hai trái tim vẫn rung động vì nhau. Tôi có thể đọc được trong mắt anh là anh cũng cảm thấy như vậy. Anh liếc nhìn cửa sau, và trước khi tôi biết chuyện gì xảy ra, môi anh đã đặt lên môi tôi.
Nụ hôn chắc chỉ khoảng sáu mươi giây thôi nhưng tôi cảm giác như nó kéo dài bất tận. Khi anh buông ra, mắt anh ánh lên sự hối hận. “Anh không thể.”
“Em biết.”
Chúng tôi không thể đi đến đâu cả. Vì vô vàn lý do. Nhưng nếu anh muốn, tôi sẽ theo anh. Cho dù điều đó có nghĩa là biến Nina thành kẻ thù. Tôi sẽ chấp nhận mạo hiểm. Vì anh.
Nhưng thay vào đó, tôi đứng dậy và bỏ anh lại trên hiên nhà cùng chai bia.
Cầu thang gỗ lạnh lẽo dưới bàn chân trần của tôi khi tôi quay lại tầng hai. Đầu tôi vẫn còn xoay mòng mòng vì nụ hôn đó và môi tôi vẫn râm ran. Đó không thể là lần cuối được. Không thể. Tôi đã thấy cái cách anh nhìn tôi. Anh thật sự có cảm xúc dành cho tôi. Dù đã biết quá khứ của tôi, anh vẫn thích tôi. Vấn đề duy nhất là
Chờ đã. Cái gì kia?
Tôi đứng sững lại ở đầu cầu thang. Có một cái bóng trong hành lang. Tôi nheo mắt nhìn nó, cố nhận diện hình ảnh trong bóng tối.
Và rồi nó chuyển động.
Tôi kêu ré lên và suýt thì ngã chổng vó. Tôi nắm chặt tay vịn và kịp thời cứu được mình vào phút chót. Cái bóng nhích lại gần tôi hơn, và giờ tôi có thể thấy đó là gì.
Đó là Nina.
“Nina à,” tôi thở dốc.
Vì sao cô ta lại đứng trong hành lang? Cô ta vừa đi xuống nhà à? Cô ta có thấy tôi và Andrew hôn nhau không?
“Chào cô, Millie.” Hành lang tối om, nhưng lòng trắng trong mắt cô ta cứ như đang phát sáng.
“Cái... Cô đang làm cái gì ở đây thế.”
Cô ta cau mày nhìn tôi. Ánh trăng biến khuôn mặt cô ta thành những mảng sáng tối thật đáng sợ. “Đây là nhà của tôi. Tôi không cần giải thích tôi ở đâu làm gì.”
Tất nhiên, nó không hẳn là nhà của cô ta. Andrew mới là chủ ngôi nhà này. Và nếu họ không kết hôn thì cô ta không thể sống ở đây được. Nếu anh quyết định chọn tôi thay cô ta, thì đây sẽ là nhà của tôi.
Những suy nghĩ đó thật điên khùng. Hiển nhiên, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
“Tôi xin lỗi.”
Cô ta khoanh tay trên ngực. “Cô đang làm gì ở đây?”
“Tôi... đã xuống nhà để lấy một cốc nước.”
“Không phải cô có nước trong phòng à?”
“Tôi đã uống hết rồi,” tôi nói dối. Và tôi chắc chắn cô ta biết tôi nói dối, xét đến việc cô ta đã rình mò phòng tôi.
Cô ta im lặng một lúc. “Andy không có trên giường. Cô có thấy anh ấy ở đâu dưới nhà không?”
“Tôi, ừ... tôi nghĩ anh ấy đang ngồi ở hiên sau.”
“Ra vậy.”
“Nhưng tôi không chắc đâu. Tôi không nói chuyện với anh ấy hay gì cả.”
Nina nhìn tôi theo kiểu cô ta không tin lấy một từ mà tôi nói ra. Cũng công bằng thôi, vì tất cả đều là lời nói dối. “Tôi sẽ đi xem anh ấy.”
“Và tôi sẽ về phòng.”
Cô ta gật đầu và đi nhanh qua người tôi, huých qua vai tôi. Tim tôi đang đập thình thịch. Tôi không thể gạt đi cảm giác là mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp khi đối đầu với Nina Winchester. Vậy nhưng dường như tôi không thể ngăn mình lại.