Chương 33
Tôi được nghỉ Chủ nhật, nên tôi ra khỏi nhà cả ngày. Hôm đó là một ngày hè đẹp đẽ – không quá nóng và cũng không quá lạnh – nên tôi lái xe tới công viên gần đó và ngồi trên một cái ghế băng, đọc sách. Trong tù, bạn quên mất những niềm vui đơn giản như vậy. Chỉ cần được ra ngoài và đọc sách ở công viên thôi. Đôi khi bạn mong muốn điều đó đến mức cơ thể nhức nhối
Tôi sẽ không bao giờ quay lại nơi đó. Không bao giờ.
Tôi ăn tạm đồ ở một quán ăn nhanh, rồi lái xe về nhà. Dinh thự Winchester thật sự rất đẹp. Dù tôi bắt đầu thấy ghét Nina, tôi cũng không thể ghét ngôi nhà đó. Đó là một ngôi nhà tuyệt đẹp.
Tôi đỗ xe trên đường như thường lệ và đi tới cửa trước của căn nhà. Bầu trời đã tối sầm trên đường tôi lái xe về nhà, và đúng lúc tôi đến cửa, cơn mưa trút xuống. Tôi giật mạnh cửa ra và lách vào trong trước khi ướt sũng.
Khi tôi vào phòng khách, Nina đang ngồi trên sô pha trong bóng tối lờ mờ. Cô ta ngồi mà không làm gì. Không đọc sách, không xem tivi. Cô ta chỉ ngồi đó. Và khi tôi mở cửa, cô ta lập tức liếc nhìn tôi.
“Nina à?” Tôi nói. “Tất cả ổn chứ?”
“Không hẳn.” Cô ta liếc tới cuối ghế sô pha, và giờ tôi mới để ý thấy chồng quần áo đặt bên cạnh. Đó cũng chính là những món đồ mà cô ta khăng khăng bắt tôi nhận từ cô ta khi tôi mới bắt đầu làm việc ở đây. “Quần áo của tôi đang làm gì trong phòng cô?”
Tôi trợn tròn mắt nhìn cô ta khi một tia chớp chiếu sáng cả căn phòng.
“Cái gì cơ? Cô đang nói gì vậy? Cô đã cho tôi đống quần áo đó mà.”
“Tôi đã cho cô đống quần áo đó!” Cô ta phá lên cười ha hả, vang vọng cả phòng, chỉ có một phần bị át đi bởi tiếng sấm rền. “Vì sao tôi lại cho cô hầu gái của tôi số quần áo trị giá hàng ngàn đô la cơ chứ.”
“Cô” – chân tôi run run – “cô đã nói là chúng quá nhỏ với người cô. Cô đã khăng khăng bắt tôi nhận lấy chúng”
“Sao cô có thể nói dối như thế nhỉ?” Cô tiến một bước về phía tôi, đôi mắt xanh lạnh như băng. “Cô đã ăn trộm quần áo của tôi! Cô là đồ ăn trộm!”
“Không…”
“ Tôi vươn tay muốn bấu lấy cái gì đó trước khi chân tôi khuỵu xuống. Nhưng tôi chỉ bắt được không khí.
“Tôi sẽ không bao giờ làm thế.”
“Ha!” Cô ta bật cười. “Đó là những gì tôi nhận được khi tin tưởng cho một ả tội phạm làm việc trong nhà tôi!”
Cô ta nói to đến mức Andrew nghe được tiếng ồn ào. Anh lao khỏi phòng làm việc và tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ở đầu cầu thang, được chiếu sáng bởi một tia chớp khác. Ôi Chúa ơi, anh sẽ nghĩ gì về tôi? riêng việc anh biết tôi từng ngồi tù là đã tệ lắm rồi. Tôi không muốn anh nghĩ tôi còn ăn trộm đồ trong nhà anh nữa.
“Nina?” Anh đi xuống hai bậc một. “Có chuyện gì ở đây thế?”
“Em sẽ nói cho anh biết là gì!” cô ta tuyên bố đắc thắng. “Millie đây đã ăn trộm đồ trong tủ quần áo của em. Cô ta đã ăn trộm toàn bộ chỗ quần áo này của em. Em đã tìm thấy chúng trong tủ đồ của cô ta.”
Mắt Andrew mở to dần. “Cô ấy...”
“Tôi không trộm cái gì hết!” Nước mắt tôi đã chực trào. “Tôi thề. Nina đã đưa đống quần áo đó cho tôi. Cô ấy đã nói là chúng không vừa người cô ấy nữa.”
“Cứ làm như chúng tôi sẽ tin những lời dối trá của cô ấy.” Cô ta nói khinh bỉ. “Tôi nên báo cảnh sát tới bắt cô. Cô có biết chỗ quần áo này đáng giá bao nhiêu không?”
“Không, xin đừng.”
“À, phải rồi.” Nina cười trước biểu cảm của tôi. “Cô đang trong thời gian thử thách phải không? Một việc như thế này sẽ đưa cô về thẳng nhà tù.”
Andrew đang nhìn xuống đống quần áo trên ghế, lông mày nhíu chặt lại. “Nina...”
“Em sẽ gọi cảnh sát.” Nina rút di động của cô ta ra khỏi túi. “Chỉ có Chúa mới biết cô ta còn ăn trộm ăn cắp cái gì của chúng ta nữa, phải không, Andy?”
“Nina.” Anh nâng mắt khỏi chồng quần áo. “Millie không hề ăn trộm quần áo của em. Anh nhớ em đã dọn sạch tủ đồ.”
Em đã cho tất cả vào túi rác và nói em sẽ quyên góp chúng.” Anh cầm một cái váy trắng nhỏ xíu lên. “Em đã không thể chui vào cái váy này mấy năm nay rồi.”
Nhìn cái cách má Nina hồng rực lên thật hài lòng. “Anh đang nói gì thế? Ý anh là em quá béo à?”
Anh lờ câu hỏi của cô ta đi. “Anh đang nói là không đời nào có chuyện cô ấy ăn trộm cái váy này từ em. Vì sao em lại làm thế này với cô ấy?”
Miệng cô ta há hốc ra. “Andy...”
Andrew nhìn về phía tôi, đang đứng lơ ngơ cạnh sô pha. “Millie.” Giọng anh thật dịu dàng khi gọi tên tôi. “Cô có thể lên nhà và cho bọn tôi một chút riêng tư không? Tôi cần nói chuyện với Nina.”
“Vâng, tất nhiên là được,” tôi đồng ý. Một cách mừng rỡ.
Hai người họ đứng đó trong im lặng trong khi tôi leo từng bậc cầu thang lên tầng hai. Khi lên tới đầu cầu thang, tôi đi về phía cánh cửa dẫn lên tầng gác mái và mở cửa ra. Trong khoảnh khắc, tôi đứng đó, cân nhắc xem mình nên làm gì tiếp. Sau đó tôi không bước vào mà đóng cánh cửa đó lại.
Lần này lặng lẽ hơn nhiều, tôi rón rén đi về phía đầu cầu thang. Tôi đứng ở cuối hành lang, ngay trước cầu thang. Tôi không thể nhìn thấy Nina và Andrew, nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói của họ. Nghe lén là sai, nhưng tôi không thể ngăn mình lại. Sau tất cả, khá chắc chắn là cuộc trò chuyện này sẽ liên quan đến những lời Nina buộc tội tôi.
Tôi mong Andrew tiếp tục bảo vệ tôi, kể cả khi tôi đã ra khỏi phòng. Cô ta sẽ thuyết phục được anh là tôi đã ăn trộm đồ của cô ta à? Sau rốt thì, tôi là một tội phạm. Bạn chỉ cần phạm một sai lầm trong đời là sau đó sẽ không bao giờ có ai tin tưởng bạn nữa.
“...không lấy những cái váy đó,” Andrew đang nói. “Anh biết là cô ấy không làm vậy.”
“Sao anh có thể về phe cô ta như thế.” Nina cãi lại. “Cô ta đã phải ngồi tù. Anh không thể tin một người như thế. Cô ta là kẻ nói dối và là một kẻ ăn trộm, có lẽ cô ta xứng đáng phải quay lại nhà tù.”
“Sao em có thể nói ra những điều như vậy? Mille đã rất tuyệt vời.”
“Phải rồi, em chắc chắn là anh nghĩ vậy.”
“Từ khi nào mà em lại trở nên tàn nhẫn như vậy, Nina?” Giọng anh run run. “Em đã thay đổi. Giờ em là một người khác hẳn.”
“Ai chẳng thay đổi,” cô ta quát anh.
“Không” Giọng anh hạ xuống, khiến tôi phải căng tại ra nghe qua tiếng mưa rơi lộp độp xuống vỉa hè bên ngoài. “Không phải như em. Anh thậm chí còn không nhận ra em nữa. Em không còn là người mà anh đã yêu.”
Sau đó là một khoảng im lặng dài, bị phá vỡ bởi một tiếng sấm đánh to đến mức làm cả căn nhà rung lên. Khi tiếng sấm đã nhỏ lại, tôi nghe thấy câu nói tiếp theo của Nina, to và rõ.
“Anh đang nói gì, Andy?”
“Anh đang nói là... anh không nghĩ anh còn yêu em, Nina. Anh nghĩ chúng ta nên chia tay.”
“Anh không còn yêu em nữa?” cô ta thốt ra. “Sao anh có thể nói như vậy?”
“Anh xin lỗi. Anh đã định cứ sống qua ngày, ai sống cuộc đời người đó, và anh thậm chí còn không nhận ra là mình đã sống không vui vẻ đến mức nào.”
Nina im lặng một lúc lâu trong khi thẩm thấu lời của anh. “Chuyện này có liên quan tới Millie không?”
Tôi nín thở chờ nghe câu trả lời của anh. Có một điều gì đó giữa chúng tôi trong buổi tối hôm ấy ở New York, nhưng tôi sẽ không đùa mình là anh ấy bỏ Nina vì tôi.
“Chuyện này không liên quan đến Millie,” cuối cùng anh nói.
“Thật à? Vậy anh sẽ nói dối trắng trợn trước mặt em và giả vờ là không có gì xảy ra giữa anh và con bé đó à?”
Khỉ thật. Cô ta biết. Hay ít nhất thì, cô ta nghĩ là mình biết.
“Anh có tình cảm với Millie,” anh nói bằng một giọng nhẹ nhàng đến mức tôi chắc chắn là do mình tưởng tượng ra thôi. Sao người đàn ông giàu có, đẹp trai, đã kết hôn này lại có tình cảm với tôi cho được? “Nhưng chuyện này không liên quan đến cô ấy. Mà là về em và anh. Anh không còn yêu em nữa.”
“Thật vớ vẩn!” Tông giọng của Nina lên cao đến mức chẳng mấy nữa chắc chỉ có lũ chó mới có thể nghe rõ cô ta nói gì. “Anh đang bỏ em vì cô hầu gái của chúng ta! Đây là điều lố bịch nhất mà em từng nghe đấy. Anh thật đáng xấu hổ. Anh khá hơn thế này mà, Andrew.”
“Nina.” Giọng anh kiên quyết. “Tất cả đã kết thúc rồi. Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Lại một tiếng sấm rền nữa làm rung chuyển cả ván sàn. “Ồ, anh đâu biết xin lỗi là gì…”
Sau đó là một khoảng im lặng. “Cái gì cơ?”
“Nếu anh định cứ thế này,” cô ta gào lên, “em sẽ hủy diệt anh trước tòa. Em sẽ bảo đảm anh không còn một xu dính túi và vô gia cư.”
“Vô gia cư? Đây là nhà của anh, Nina. Anh đã mua nó trước cả khi chúng ta quen nhau. Anh đã cho phép em ở lại đây. Chúng ta có thỏa thuận tiền hôn nhân, và sau khi cuộc hôn nhân của chúng ta chấm dứt, nó sẽ vẫn là nhà của anh.” Anh lại dừng lại. “Và giờ anh muốn em ra khỏi đây.”
Tôi đánh bạo nhìn ra cầu thang. Nếu tôi khom người xuống, tôi có thể thấy Nina đang đứng ở giữa phòng khách, mặt trắng bệch. Miệng cô ta mở ra rồi ngậm lại như một con cá. “Anh không thể nghiêm túc về việc này được, Andy,” cô ta lắp bắp.
“Anh đang rất nghiêm túc.”
“Nhưng…” Cô ta ôm ngực. “Còn Cece thì sao?”
“Cece là con gái em. Em chưa bao giờ muốn anh nhận nuôi con bé. “
Nghe như cô ta đang nói với hàm răng nghiến chặt. “Ồ, em hiểu chuyện này là thế nào rồi. Là vì em không thể có con được nữa. Anh muốn một người trẻ hơn, người có thể đẻ con cho anh. Em không còn đủ tốt nữa.”
“Chuyện này không liên quan tới việc đó,” anh nói. Mặc dù ở một mức độ nào đó, có thể đấy. Andrew cũng muốn có thêm một đứa con. Và anh thì không thể có điều đó với Nina.
Giọng cô ta run rẩy. “Andy, xin đừng làm thế này với em... Đừng làm nhục em theo cách này. Xin anh đấy.”
“Anh muốn em ra khỏi đây, Nina. Ngay lập tức.”
“Nhưng trời đang mưa mà!”
Giọng Andrew không nao núng. “Thu dọn đồ đạc và ra khỏi đây đi.”
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng cô ta cân nhắc các lựa chọn mình. Dù tôi có thể nói gì về Nina Winchester đi nữa, cô ta không hề ngu ngốc. Cuối cùng, vai cô ta trĩu xuống. “Tốt thôi. Em sẽ ra khỏi đây.”
Nina giậm mạnh chân đi về phía cầu thang. Tôi nhận ra muộn màng mất một giây đó là tôi cần phải tránh khỏi tầm mắt của cô ta. Nina nhìn lên và thấy tôi đang đứng đó. Mắt cô ta cháy rực với một vẻ giận dữ mà tôi chưa từng thấy. Tôi nên chạy về phòng mình, nhưng chân tôi đông cứng lại khi gót chân của cô ta nện xuống từng bậc thang một.
Tia chớp lóe lên lần cuối khi cô ta lên tới đầu cầu thang, và ánh sáng chiếu lên mặt cô ta, khiến cô ta trông như đang đứng ở cổng địa ngục.
“Cô...” Môi tôi tê liệt, thật khó mà nói nổi thành lời. “Cô có cần giúp thu dọn đồ đạc không?”
Ánh mắt của cô ta ác độc đến mức tôi e là cô ta sẽ xuyên tay qua ngực tôi và giật trái tim của tôi ra bằng tay không. “Tôi có cần giúp thu dọn không à? Không, tôi tin là mình tự xoay xở được.”
Nina vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại sau lưng. Tôi không chắc phải làm gì nữa. Tôi có thể lên tầng gác mái, nhưng rồi tôi nhìn xuống cầu thang nơi Andrew vẫn còn ở trong phòng khách. Anh đang ngước lên nhìn tôi, nên tôi đi xuống cầu thang để nói chuyện với anh.
“Em vô cùng xin lỗi!” Tôi vội vã thốt lên. “Em không cố ý...”
“Em đừng tự trách mình,” anh nói. “Chuyện này đáng ra phải xảy ra từ lâu rồi.”
Tôi liếc nhìn cửa sổ, mưa đang tạt vào ào ào. “Anh có muốn em... đi không?”
“Không,” anh nói. “Anh muốn em ở lại đây.”
Anh chạm vào cánh tay tôi và cảm giác râm ran lan ra trong tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi muốn anh hôn tôi, nhưng bây giờ thì anh không thể làm như vậy. Không phải khi Nina còn ở ngay trên gác.
Nhưng không lâu nữa cô ta sẽ đi khỏi đây.
Khoảng mười phút sau, Nina đi xuống cầu thang, vật lộn với hai túi hai bên vai. Nếu là ngày hôm qua, cô ta hẳn sẽ bắt tôi mang chúng và cười trước sự yếu ớt của tôi. Giờ thì cô ta phải tự làm điều đó. Khi tôi ngẩng lên nhìn cô ta, mắt cô ta sưng húp và tóc bù xù. Cô ta trông thật kinh khủng. Tôi không nghĩ mình đã nhận ra cô ta già nua đến mức nào cho tới khoảnh khắc này.
“Xin đừng làm thế này, Andy,” cô ta van xin anh. “Xin anh đấy.”
Một múi cơ giần giật ở hàm anh. Sấm lại vang lên, nhưng đã nhẹ nhàng hơn trước đó. Cơn bão đang đi xa dần. “Anh sẽ giúp em cất túi vào xe.”
Cô ta nghẹn lại một tiếng nức nở. “Không cần.”
Cô ta lê lết tới cửa garage ở ngay cạnh phòng khách, vật vã với hai cái túi nặng trịch. Andrew vươn tay ra định giúp cô ta, nhưng cô ta hẩy vai đẩy anh ra. Cô ta lóng ngóng cố mở cửa garage. Thay vì bỏ cả hai túi xuống, cô ta cố gắng lách hai bên túi và mở cửa cùng một lúc. Cô ta phải mất đến vài phút, và cuối cùng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi chạy tới cửa, và trước khi cô ta có thể ngăn tôi lại, tôi xoay tay nắm cửa và mở tung cửa ra hộ cô ta.
“Trời ạ,” cô ta nói. “Cảm ơn nhiều.”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Tôi cứ đứng đờ ra đó khi cô ta đẩy tôi ra với hai cái túi của mình. Ngay trước khi ra khỏi cửa, cô ta cúi sát vào người tôi – sát đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thở nóng rực của cô ta phả vào cổ mình.
“Tôi sẽ không bao giờ quên điều này đâu, Millie,” cô ta rít lên bên tai tôi.
Tim tôi run rẩy trong lồng ngực. Lời của cô ta vang vọng trong tai tôi khi cô ta quăng túi vào cốp xe Lexus trắng lóa của mình, và rồi phóng ra khỏi garage.
Cô ta để mặc cửa garage mở toang. Tôi có thể thấy nước mưa trút xuống đường lái xe vào nhà và một luồng gió quất vào mặt tôi. Tôi đứng đó hồi lâu, nhìn xe ô tô của Nina biến mất xa xa. Tôi suýt thì nhảy dựng lên khi một cánh tay ôm lấy vai tôi.
Tất nhiên, chỉ là Andrew mà thôi.
“Em ổn chứ,” anh hỏi tôi.
Anh thật tuyệt vời làm sao. Sau cảnh tượng khủng khiếp đó, anh vẫn chu đáo đến mức hỏi tôi thế nào. “Em ổn. Anh thì sao?”
Anh thở dài. “Chuyện đó có thể diễn ra tốt đẹp hơn. Nhưng nó lại phải như thế. Anh không thể sống tiếp kiểu đó. Anh không còn yêu cô ấy nữa.”
Tôi lại nhìn ra khỏi garage. “Cô ấy sẽ ổn chứ. Cô ấy sẽ ở đâu?”
Anh phẩy tay. “Cô ấy có thẻ tín dụng. Cô ấy chỉ cần thuê một phòng khách sạn là được. Đừng lo về Nina.”
Có điều tôi thấy lo về Nina. Tôi rất lo lắng về Nina. Nhưng không phải theo cái cách mà anh nghĩ.
Anh thả vai tôi ra để ấn nút đóng cửa garage lại. Anh túm lấy tay tôi để dắt tôi đi, nhưng tôi vẫn cứ nhìn theo cửa garage cho tới khi nó hoàn toàn đóng kín, cứ chắc mẩm là xe Nina sẽ xuất hiện lại vào phút chót.
“Đi nào, Millie.” Mắt Andrew lấp lánh. “Anh đã chờ mãi tới lúc chỉ còn mình em đấy.”
Bất chấp tất cả, tôi mỉm cười. “Vậy à?”
“Em không biết được đâu...”
Anh kéo tôi vào hôn sâu, và khi tôi tan chảy trong lòng anh, tiếng sấm lại vang lên rầm rầm. Tôi cứ tưởng tượng như vẫn nghe thấy động cơ xe của Nina ở đằng xa. Nhưng không thể có chuyện đó được. Cô ta đã đi rồi.
Mãi mãi.