← Quay lại trang sách

Chương 34

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trong phòng ngủ dành cho khách, với Andrew bên cạnh.

Sau khi Nina đi khỏi nhà tối qua, chúng tôi ngủ lại đây. Tôi không muốn ngủ trên giường anh, nơi Nina vừa mới ngủ tối hôm trước. Và cái giường gấp của tôi trên gác thì không mấy thoải mái cho hai người. Vậy nên phòng này thích hợp nhất. Tôi cho là nếu chúng tôi tiếp tục thế này – nếu chuyện giữa chúng tôi trở nên nghiêm túc hơn – cuối cùng sẽ đến ngày tôi phải ngủ trong phòng ngủ chính. Nhưng chưa. Cảm giác vẫn còn mùi Nina ở trong đó. Mùi hôi thối của cô ta bám lấy tất cả mọi thứ.

Andrew khẽ mở mắt và mỉm cười khi thấy tôi nằm bên cạnh. “Chào em,” anh nói.

“Chào anh.”

Anh rê một ngón tay dọc cổ và qua vai tôi, và cả cơ thể tôi râm ran. “Anh thích được thức dậy cạnh em. Thay vì cô ta.”

Tôi cũng có chung cảm giác. Tôi hy vọng ngày mai mình vẫn được thức dậy cạnh anh. Và cả sáng ngày kia nữa. Nina không biết trân trọng người đàn ông này, nhưng tôi thì có. Cô ta không biết ơn cuộc sống mình đang có.

Thật khó tin khi nghĩ giờ đó sẽ là cuộc sống của tôi.

Anh rướn người lại gần và hôn lên mũi tôi. “Anh nên dậy thì hơn. Anh phải đi họp.”

Tôi nỗ lực ngồi dậy trên giường. “Em sẽ nấu bữa sáng cho anh.”

“Không cho phép em nghĩ đến chuyện đó.” Anh bước xuống giường, chăn tuột khỏi cơ thể hoàn hảo của anh. Anh thật sự có một hình thể đẹp – hẳn anh phải tập luyện. “Em đã dậy làm bữa sáng cho bọn anh mỗi ngày kể từ khi em tới đây. Hôm nay, em cứ ngủ nướng đi. Và làm bất kỳ cái gì em muốn.”

“Em thường giặt đồ vào các thứ Hai. Em không ngại giặt một mẻ và …”

“Không” Anh nhìn tôi nghiêm khắc. “Xem này, anh không biết chính xác phải giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng... anh thật sự thích em. Anh muốn nỗ lực thật sự vì em và anh. Và nếu chúng ta muốn làm thế, thì em không thể là cô giúp việc của anh được. Anh sẽ tìm người khác để giặt giũ và em có thể ở đây cho tới khi em biết tiếp theo mình muốn làm gì.”

Má tôi nóng bừng. “Chuyện đó không dễ với em cho lắm. Anh biết là em có tiền án. Mọi người không thuê một người có tiền án.”

“Đó là lý do em có thể ở lại đây đến chừng nào em muốn.” Anh giơ một tay lên để chặn hết những lý lẽ phản đối của tôi. “Anh nói thật lòng đấy. Anh thích có em ở đây. Và ai mà biết được, biết đâu cuối cùng thì nó sẽ, em biết đấy, trở thành vĩnh viễn.”

Anh trao cho tôi nụ cười ngọt ngào, quyến rũ và tôi tan chảy. Nina chắc phải điên rồi mới để anh chàng này tuột khỏi tay.

Tôi vẫn sợ cô ta sẽ muốn giành lại anh.

Tôi nhìn Andrew xỏ đôi chân cơ bắp của anh vào quần lót đùi, mặc dù tôi giả vờ như không nhìn. Anh nháy mắt với tôi một lần cuối, rồi anh rời khỏi phòng để đi tắm. Và chỉ còn lại mình tôi.

Tôi ngáp, duỗi người trên chiếc giường đôi xa hoa này. Tôi đã rất phấn khởi khi nhận được chiếc giường gấp trên gác, nhưng cái giường này ở một cấp độ khác. Tôi thậm chí còn không nhận ra là mình đã bị vẹo lưng suốt bao lâu nay, nhưng sau một đêm trên cái đệm này, nó đã đỡ hơn nhiều. Một cô gái có thể quen với điều này.

Tôi đã bỏ điện thoại của tôi lại trên tủ đầu giường cạnh giường, nhưng giờ nó bắt đầu rung lên báo có điện thoại. Tôi với lấy nó và cau mày nhìn dòng chữ trên màn hình:

Số bị chặn.

Bụng tôi nôn nao. lại gọi và giờ tinh mơ thế này? Tôi nhìn chằm chằm màn hình cho tới khi điện thoại im lìm trở lại.

Chà, đó là một cách để đối phó với nó.

Tôi thả điện thoại xuống tủ đầu giường và chui lại lên giường. Không chỉ có cái đệm là thoải mái. Chăn ga cũng khiến tôi cảm giác như thể tôi đang nằm trên một cái giường bằng lụa. Và cái chăn ấm mà vẫn nhẹ. Tuyệt vời hơn nhiều cái thứ bằng len ngứa ngáy mà tôi đã phải đắp trên gác. Và cái chăn mỏng dính khủng khiếp mà tôi đã phải dùng trong tù. Những cái chăn dễ chịu, đắt đỏ đem lại cảm giác thật tuyệt vời. Tất nhiên rồi còn gì.

Mắt tôi lại dần dần díp vào. Nhưng ngay trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, di động của tôi lại bắt đầu rung lên.

Tôi rên rỉ và với lấy di động của mình. Một lần nữa, nó vẫn có dòng chữ đấy:

Số bị chặn.

Ai có thể gọi tôi nhỉ? Tôi chẳng có người bạn nào cả. Trường của Cecelia có số của tôi, nhưng trường đã nghỉ hè. Người duy nhất từng gọi cho tôi là...

Nina.

Chà, nếu đó là cô ta thì cô ta là người cuối cùng tôi muốn nói chuyện bây giờ. Tôi ấn nút đỏ để từ chối cuộc gọi. Nhưng tôi không thể ngủ lại được nữa, nên tôi ra khỏi giường và lên gác để tắm.

Khi tôi xuống nhà, Andrew đã mặc vest vào và đang nhấp một cốc cà phê. Tôi ngượng ngùng rê ngón tay dọc quần jean, cảm thấy mình ăn mặc thật lôi thôi lếch thếch so với anh. Anh đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra sân trước, bĩu môi vẻ khó chịu.

“Mọi thứ ổn cả chứ?” tôi hỏi.

Anh giật mình, ngạc nhiên trước sự hiện diện của tôi. Anh mỉm cười. “Phải, ổn cả. Chỉ là... Gã thợ làm vườn chết tiệt kia lại đang ở ngoài kia rồi. Anh ta làm cái gì mà suốt ngày ở ngoài kia thế.”

“Làm vườn?” Tôi đến đứng cạnh anh ở cửa sổ.

Enzo đang cúi xuống một thảm hoa, tay cầm cái mai.

Andrew nhìn xuống đồng hồ đeo tay. “Bây giờ là tám giờ sáng. Lúc nào anh ta cũng ở đây. Anh ta làm thuê cho cả tá gia đình khác nữa, vì sao lúc nào anh ta cũng ở đây?”

Tôi nhún vai, nhưng thành thật mà nói, anh nói cũng đúng. Cảm giác như Enzo ở trong sân của chúng tôi suốt ngày. Một sự phân chia thời gian lạ lùng, kể cả khi đã tính đến việc sân của chúng tôi lớn hơn nhiều so với sân các nhà khác.

Andrew có vẻ đã quyết định làm gì đó và anh đặt cốc cà phê xuống trên bệ cửa sổ. Tôi với lấy nó, biết chắc là Nina sẽ phát rồ lên ngay nếu nhìn thấy vệt cà phê trên bệ cửa sổ, nhưng rồi tôi tự dừng lại. Nina không còn có thể sách nhiễu tôi được nữa. Tôi không bao giờ phải gặp lại cô ta nữa. Từ giờ trở đi tôi có thể bỏ cốc cà phê ở bất kỳ đâu tôi muốn.

Andrew sải bước ra sân trước, mặt kiên quyết, và tôi đi theo anh vì tò mò. Rõ ràng là, anh định nói gì đó với Enzo.

Anh hắng giọng hai lần, nhưng như thế chưa đủ để thu hút sự chú ý của Enzo. Cuối cùng, anh quát to, “Enzo!”

Enzo hết sức chậm rãi ngẩng đầu lên và quay lại. “Gì thế”

“Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Enzo thở dài và đứng thẳng dậy. Anh ta thong thả tiến về phía chúng tôi, chậm hết mức mà một người có thể.

“Ờ? Anh muốn gì?”

“Nghe này.” Andrew cao, nhưng Enzo còn cao hơn, và anh phải ngẩng đầu lên để nhìn anh ta. “Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã giúp ở đây, nhưng chúng tôi không cần anh nữa, nên hãy thu dọn đồ đạc và đến chỗ làm công tiếp theo của anh đi.”

“Che cosa?” Enzo nói.

Mỗi Andrew mím lại thành đường thẳng. “Tôi vừa nói, chúng tôi không cần anh. Xong. Hết. Anh có thể đi.”

Đầu Enzo nghiêng sang một bên. “Đuổi việc?”

Andrew hít mạnh vào. “Đúng thế. Đuổi việc.”

Enzo cân nhắc chuyện này hồi lâu. Tôi lùi lại một bước, nhận thức rõ rằng dù khỏe mạnh và cơ bắp như Andrew thì Enzo vẫn khỏe hơn anh nhiều. Nếu hai người họ mà đánh nhau, tôi thậm chí còn không nghĩ là họ sẽ ngang cơ. Nhưng rồi anh ta chỉ nhún vai.

“Được rồi,” Enzo nói. “Tôi đi.”

Anh ta có vẻ chẳng mấy để tâm đến toàn bộ vụ việc này, đến mức tôi phải tự hỏi Andrew có thấy ngớ ngẩn vì cứ làm quá việc anh ta làm việc ở đây gần như cả ngày hay không nhưng Andrew gật đầu, nhẹ nhõm, “Grazie. Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của anh mấy năm vừa qua.”

Enzo chỉ nhìn anh khó hiểu.

Andrew lầm bầm nói thầm cái gì đó và quay vào trong nhà. Tôi dợm bước theo anh, nhưng ngay khi Andrew biến mắt qua cửa trước, có thứ gì đó níu tôi lại. Tôi mất một giây để nhận ra là Enzo đã túm lấy cánh tay của tôi.

Tôi quay lại để nhìn anh ta. Vẻ mặt của anh ta đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi Andrew vào trong nhà. Đôi mắt đen mở to và nhìn sâu vào mắt tôi. “Millie,” anh ta thì thào, “cô phải rời khỏi đây. Cô đang ở trong một tình thế hết sức nguy hiểm đấy.”

Miệng tôi há hốc. Không chỉ vì những gì anh ta vừa nói, mà còn vì cách anh ta nói. Từ khi tôi làm việc ở đây, anh ta không nói nổi một câu tiếng Anh ra hồn. Và giờ thì anh ta nói hẳn hai câu. Và không chỉ thế, giọng Ý bình thường vốn nặng đến mức khiến tôi hầu như không hiểu nổi lời anh ta, giờ nhẹ đi hẳn. Đó là giọng của một người đàn ông hết sức thoải mái với việc nói tiếng Anh.

“Tôi ổn,” tôi nói. “Nina đi rồi.”

“Không” Anh ta lắc đầu quả quyết, các ngón tay vẫn bấu chặt lấy cánh tay tôi. “Cô nhầm rồi. Cô ấy không…”

Trước khi anh ta kịp nói thêm lời nào, cửa trước lại mở tung ra. Enzo nhanh chóng thả tay tôi ra và lùi lại.

“Millie à?” Andrew thò đầu ra khỏi cửa. “Tất cả ổn cả chứ.”

“Ổn,” tôi nói khó nhọc.

“Em có vào trong không?”

Tôi muốn ở lại ngoài này và hỏi Enzo xem chính xác thì anh ta muốn nói gì với lời cảnh báo đáng sợ đó hay anh ta đang cố nói gì với tôi, nhưng tôi phải quay lại trong nhà. Tôi không có lựa chọn.

Khi tôi đi theo Andrew qua cửa trước, tôi ngoái lại nhìn Enzo lúc này đang ra vẻ bận rộn thu dọn dụng cụ. Anh ta thậm chí còn không nhìn lên tôi. Cảm giác như thể tôi đã tự tưởng tượng ra tất cả. Chỉ có điều khi nhìn xuống cánh tay của mình, tôi vẫn có thể nhìn thấy các vệt đỏ quạch mà ngón tay anh ta để lại.