Chương 35
Andrew đã bảo tôi không cần làm bất kỳ việc gì cho căn nhà này cả, nhưng bởi thứ Hai tôi thường đi mua thực phẩm linh tinh, và bởi chúng tôi đã hết rất nhiều thứ rồi. Và sau khi lật qua vài quyển sách và xem tivi một chút, tôi ngứa ngáy muốn làm gì khác. Không như Nina, tôi thích bận rộn.
Tôi đã cố tình tránh siêu thị nơi ông bảo vệ từng định bắt giữ tôi. Thay vào đó, tôi đi tới một siêu thị khác trong một khu vực khác của thị trấn. Đằng nào chúng cũng như nhau cả thôi.
Điều tuyệt vời nhất là đẩy xe hàng của tôi trong siêu thị và không phải nghe theo danh sách mua sắm ngu ngốc học đòi của Nina. Tôi có thể mua bất kỳ cái gì tôi muốn. Nếu tôi muốn mua bánh mì ngọt thì tôi sẽ mua bánh mì ngọt. Và nếu tôi muốn mua bánh mì chua thì tôi sẽ mua bánh mì chua. Tôi không cần phải gửi cho cô ta cả trăm bức ảnh về tất cả các loại bánh mì nữa. Thật là tự do.
Trong khi tôi đang tìm kiếm ở quầy sữa, điện thoại của tôi lại reo lên. Một lần nữa, lại là cảm giác bất an đó. Ai có thể gọi tôi chứ. Có lẽ là Andrew chăng? Tôi thò tay vào túi xách và rút điện thoại ra. Một lần nữa, lại là cái số bị chặn đó. Người gọi cho tôi sáng nay đang cố gọi lại cho tôi.
“Millie, có đúng không?”
Tôi giật mình sợ hãi. Tôi ngẩng lên và đó là một trong số những người phụ nữ mà Nina đã mời tới dự buổi họp hội phụ huynh của cô − tôi không nhớ rõ tên. Cô ta cũng đang đẩy xe hàng và nở một nụ cười giả tạo trên đôi môi tô son căng mọng.
“Vâng?” Tôi nói.
“Tôi là Patrice,” cô ta nói. “Cô là cô gái ở nhà Nina, phải không?”
Tôi xù lông trước cái danh hiệu mà cô ta tặng cho tôi. Cô gái ở nhà Nina. Ái chà. Hãy đợi tới khi cô ta phát hiện ra Andrew đã đá Nina và Nina sẽ thảm hại thế nào trong quá trình li dị nhờ thỏa thuận tiền hôn nhân mà xem. Hãy đợi tới khi cô ta phát hiện ra tôi chính là bạn gái mới của Andrew Winchester. Chẳng mấy nữa có lẽ tôi mới là người cô ta phải nịnh nọt.
“Tôi làm việc cho gia đình Winchester,” tôi nói cứng rắn. Nhưng không lâu nữa đâu.
“Ồ, tốt.” Nụ cười của cô ta tươi hơn. “Tôi đã cố liên hệ với Nina cả sáng nay. Cô ấy và tôi có hẹn ăn bữa trưa sớm, thứ Hai và thứ Năm nào chúng tôi cũng ăn ở quán Kristen’s Diner, nhưng cô ấy đã không đến. Mọi chuyện ổn cả chứ”
“Ổn cả,” tôi nói dối. “Tất cả đều ổn.”
Patrice bĩu môi. “Vậy thì tôi đoán chắc cô ấy quên rồi. Cô biết đấy Nina có thể hơi vô trách nhiệm, cái đó tôi chắc chắn.”
Ồ, Nina còn quá đáng hơn thế nhiều. Nhưng tôi vẫn ngậm chặt miệng.
Mắt cô ta nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay tôi. “Đó là chiếc điện thoại mà Nina đã đưa cho cô đấy à?”
“Phải. Đúng thế.”
Cô ta ngửa đầu ra sau và cười lớn. “Tôi phải nói, cô thật dễ tính khi để yên cho cô ta theo dõi cô mọi lúc mọi nơi. Nếu tôi là cô thì không biết tôi có chịu nổi không nữa.”
Tôi nhún vai. “Chủ yếu cô ấy chỉ nhắn tin cho tôi thôi. Không tệ đến thế đâu.”
“Đó không phải là điều tôi muốn nói.” Cô ta hất đầu về phía điện thoại. “Tôi đang nói về cái ứng dụng theo dõi mà cô ta đã cài cơ. Cô không phát điên khi cô ta lúc nào cũng muốn biết cô đang ở đâu à?”
Tôi cảm thấy như vừa bị thụi mạnh vào bụng. Nina theo dõi tôi qua điện thoại của tôi à? Cái quái gì thế?
Tôi thật ngu ngốc. Tất nhiên là cô ta sẽ làm một việc như thế rồi. Hoàn toàn hợp lí. Và giờ tôi nhận ra là cô ta không cần phải lục lọi túi xách của tôi để tìm tờ chương trình nhạc kịch hay gọi về nhà tối hôm vở kịch được trình diễn. Cô ta biết chính xác tôi ở chỗ nào.
“Ồ!” Patrice lấy tay bịt miệng. “Tôi vô cùng xin lỗi. Cô không hề nhận ra....”
Tôi muốn tát vào cái mặt bơm đầy botox của cô ta. Tôi không rõ cô ta có biết việc tôi biết về nó hay không, nhưng cô ta trông có vẻ hết sức vui sướng khi là người báo cho tôi biết điều đó. Mồ hôi lạnh túa ra trên gáy tôi. “Xin lỗi nhé,” tôi nói với Patrice.
Tôi đi qua người cô ta, bỏ lại xe hàng của tôi phía sau. Tôi chạy nhanh ra bãi đỗ xe và tôi chỉ có thể thở lại khi đã ra khỏi cửa hàng. Tôi chống hai tay lên đầu gối và cúi người về phía trước cho tới khi hơi thở của tôi đã trở lại bình thường.
Khi tôi đứng thẳng dậy, một chiếc xe ô tô đang nhanh chóng ra khỏi bãi đỗ xe. Tôi nhận ra đó là một chiếc Lexus trắng.
Trông rất giống xe của Nina.
Và rồi di động của tôi lại bắt đầu reo.
Tôi lôi nó ra khỏi túi xách. Một lần nữa, lại là cái số bị chặn đó. Tốt thôi, nếu cô ta muốn nói chuyện với tôi thì cô ta cứ nói những gì cô ta muốn. Nếu cô ta muốn đe dọa tôi và gọi tôi là đồ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, thì xin mời.
Tôi ấn nút xanh. “Xin chào? Nina à?”
“Xin chào!” một giọng nói hớn hở vang lên. “Chúng tôi nhận ra là bảo hiểm của xe cô vừa mới hết hạn...”
Tôi bỏ điện thoại ra xa tai và nhìn nó khó tin. Hóa ra sau tất cả lại không phải là Nina. Nó chỉ là một số máy làm phiền ngớ ngẩn. Tôi vừa mới phản ứng hoàn toàn thái quá với tất cả mọi thứ.
Nhưng tôi vẫn không thể gạt bỏ cảm giác là tôi đang gặp nguy hiểm.