Chương 36
Tối nay Andrew phải ở lại làm việc.
Anh đã gửi cho tôi một tin nhắn nuối tiếc lúc 7 giờ kém 15.
Có chút vấn đề công việc. Anh bị kẹt ở đây ít nhất một tiếng nữa. Cứ ăn tối trước đi nhé.
Tôi đã nhắn lại:
Không thành vấn đề. Lái xe an toàn nhé.
Nhắn vậy nhưng lòng tôi thất vọng vô cùng. Tôi đã rất vui khi ăn tối ở Manhattan với Andrew, và hôm nay cố gắng làm lại một trong các món mà chúng tôi đã ăn ở nhà hàng Pháp đó. Steak au poivre. Tôi đã dùng hạt tiêu đen mà tôi mua ở siêu thị (sau khi tôi lấy đủ can đảm để quay lại đó), hành tím thái nhỏ, cognac, rượu vang đỏ, nước bò hầm, và kem béo. Nó thơm nức mũi, nhưng nó sẽ không được như thế sau khoảng một đến hai tiếng nữa – steak không giữ được vị nếu hâm lại. Tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài ăn bữa tối ngon lành một mình. Và giờ nó đang nặng trĩu trong dạ dày tôi như một tảng đá trong khi tôi chuyển kênh tivi.
Tôi không thích ở trong căn nhà này một mình. Khi có Andrew ở đây, nó giống nhà của anh, đúng như nó nên thế. Nhưng khi anh không có ở đây, toàn bộ nơi này toát lên mùi Nina. Nước hoa của cô ta tỏa ra từ mọi ngóc ngách. Cô ta đã đánh dấu lãnh thổ của mình bằng mùi hương, như động vật.
Mặc dù Andrew bảo tôi không cần làm, tôi vẫn lau dọn sạch sẽ cả căn nhà sau khi đi mua đồ về, cố gắng tống khứ mùi nước hoa của cô ta đi. Nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy nó.
Dù trong siêu thị Patrice đúng là một kẻ khó chịu, cô ta vẫn giúp tôi một việc lớn. Nina đã theo dõi tôi. Tôi đã tìm thấy cái ứng dụng theo dõi ẩn trong một thư mục, một chỗ mà hẳn tôi sẽ chẳng bao giờ để ý. Tôi đã xóa nó đi ngay lập tức. Nhưng tôi vẫn không thể rũ bỏ cảm giác là cô ta đang theo dõi tôi. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về lời cảnh báo mà Enzo đã nói với tôi sáng nay. Cô phải rời khỏi đây. Cô đang ở trong một tình thế hết sức nguy hiểm đấy. Anh ta sợ Nina. Tôi có thể thấy điều đó trong mắt anh ta lúc anh ta và tôi đang nói chuyện và cô ta đi đến chỗ có thể nghe thấy cuộc nói chuyện đó.
Cô đang ở trong một tình thế hết sức nguy hiểm đấy
Tôi đè nén cảm giác buồn nôn đang ập đến. Giờ cô ta đã đi rồi. Nhưng nhỡ đâu cô ta vẫn có thể làm hại tôi.
Mặt trời đã lặn và khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là cái bóng của chính mình. Tôi đứng dậy khỏi sô pha và đi ra cửa sổ, tim đập thình thịch. Tôi ép trán vào cửa kính mát lạnh, nhìn ra bóng tối bên ngoài.
Có phải có một cái xe ô tô đang đỗ ở ngoài cổng không?
Tôi nheo mắt nhìn ra bóng đêm, cố gắng xác định xem đấy là sự thật hay là do tôi tưởng tượng. Tôi cho là mình có thể ra ngoài và nhìn kĩ hơn. Nhưng như thế nghĩa là phải mở khóa cửa. Tất nhiên, việc khóa cửa hay không thì có gì khác biệt khi Nina cũng có chìa khóa cơ chứ.
Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi chiếc di động đặt trên bàn cà phê đổ chuông. Tôi vội vã tới cầm lấy nó trước khi bị nhỡ cuộc gọi và cau mày khi thấy một số bị chặn khác trên màn hình. Tôi lắc đầu. Lại một cuộc gọi làm phiền khác. Đúng là thứ tôi cần.
Tôi ấn nút xanh để nghe máy, cứ ngỡ sẽ nghe thấy giọng nói đã được thu âm sẵn khó chịu đó. Nhưng thay vào đó, tôi nghe thấy một giọng máy đã bị biến âm:
“Hãy tránh xa Andrez Winchester!”
Tôi hít mạnh. “Nina à?”
Tôi còn không nhận ra đấy là giọng đàn ông hay phụ nữ, chưa nói đến có phải Nina hay không. Sau đó có tiếng cạch ở đầu dây bên kia. Người đó đã tắt máy.
Tôi nuốt nước bọt. Tôi đã chịu đựng đủ trò chơi của Nina rồi. Kể từ ngày mai, tôi sẽ giành lại ngôi nhà này. Tôi sẽ gọi một thợ khóa đến để đổi khóa cửa. Và tối nay, tôi sẽ ngủ lại phòng ngủ chính. Chơi trò phòng ngủ dành cho khách ngu ngốc thế là quá đủ rồi. Tôi không còn là một vị khách ở đây nữa.
Andrew đã nói rằng anh muốn chuyện chúng tôi sẽ trở thành vĩnh cửu. Vậy nên bây giờ, đây cũng là nhà của tôi.
Tôi lên cầu thang, đi hai bậc một. Tôi cứ đi mãi cho tới khi lên tới căn phòng ngột ngạt trên tầng gác mái – phòng ngủ của tôi. Có điều sau tối nay nó không còn là phòng ngủ của tôi nữa. Tôi sẽ thu dọn tất cả mọi thứ và chuyển xuống nhà. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi ở trong căn phòng nhỏ xíu tù túng với cái ổ khóa quái gở ở ngoài cánh cửa này.
Tôi kéo một cái túi đựng hành lí ra khỏi tủ đồ. Tôi bắt đầu ném quần áo vào trong, không thèm xếp đồ cẩn thận, xét đến việc tôi chỉ mang nó xuống có một tầng cầu thang thôi mà. Tất nhiên, tôi sẽ phải xin phép Andrew trước khi dọn dẹp các tủ đồ ở tầng dưới. Nhưng không thể nào có chuyện anh vẫn muốn tôi sống tiếp ở trên này được. Điều đó thật vô nhân đạo. Căn phòng này giống như một phòng tra tấn vậy.
“Millie à? Em đang làm gì thế?”
Giọng nói vang lên sau lưng suýt thì khiến tôi lên cơn đau tim. Tôi ôm ngực và quay lại. “Andrew. Em không nghe thấy tiếng anh bước vào.”
Mắt anh nhìn xuống hành lí của tôi. “Em đang làm gì thế”
Tôi nhồi nốt vài cái áo con mà tôi đang cầm vào túi đồ. “À, em đã nghĩ có khi mình nên chuyển xuống tầng dưới.”
“À.”
“Điều đó có... ổn không?” Đột nhiên tôi thấy lúng túng. Tôi cứ cho là Andrew sẽ không có vấn đề gì với điều đó, nhưng có lẽ tôi không nên mặc định như thế.
Anh tiến một bước về phía tôi. Tôi cắn môi cho tới khi phát đau.
“Tất nhiên là ổn rồi. Anh cũng đã định gợi ý em làm vậy. Nhưng anh không chắc em có muốn thế không.”
Tôi thở phào. “Chắc chắn là em muốn rồi. Em... em đã có một ngày khá khó khăn.”
“Em đã làm gì thế? Anh đã thấy vài quyển sách của anh trên bàn cà phê. Em đã đọc sách à?”
Tôi chỉ ước đó là tất cả những gì tôi đã làm cả ngày hôm nay. “Thật lòng mà nói, em không muốn nói về chuyện đó đâu.”
Anh tiến lại gần thêm một bước và vươn tay ra, dùng các đầu ngón tay mơn man quai hàm tôi. “Biết đâu anh có thể làm em quên nó đi...”
Người tôi run rẩy dưới bàn tay anh. “Em cá là anh có thể...”
Và anh đã làm được.