← Quay lại trang sách

Phần hai: Chương 38 NINA

Nếu vài tháng trước, có người bảo tôi là tối nay tôi sẽ ngủ qua đêm trong một phòng khách sạn trong khi Andy ở nhà tôi với một người phụ nữ khác – cô hầu gái của chúng tôi – chắc tôi đã chẳng tin.

Nhưng tôi đang ở đây. Mặc một cái áo choàng tắm bằng vải bông xù mà tôi tìm được trong tủ quần áo, ườn người trên chiếc giường khách sạn cỡ lớn. Tivi đang bật nhưng tôi chẳng mấy để tâm đến nó. Tôi rút di động ra và bật cái ứng dụng mà tôi đã dùng mấy tháng qua. Find my friends. Tôi chờ nó báo cho tôi biết vị trí của Wilhelmina “Millie” Calloway.

Nhưng dưới tên của cô ta, nó ghi: không thấy vị trí. Hệt như lúc chiều. Hẳn là cô ta đã phát hiện ra việc tôi đang theo dõi cô ta và vô hiệu hóa cái app đi rồi. Cô nhóc thông minh.

Nhưng chưa đủ thông minh đâu.

Tôi cầm túi xách ở chỗ tôi đã vứt nó lên tủ đầu giường. Tôi lục bên trong cho tới khi tìm được một bức ảnh chụp Andy mà tôi có. Nó được chụp vài năm trước – một bức ảnh nghiêm túc mà anh ta đã chụp để đưa lên website công ty, và anh ta đã đưa nó cho tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu sâu hoắm, mái tóc nâu bóng hoàn hảo, một vết chẻ mờ trên cái cằm mạnh mẽ. Andy là anh chàng đẹp trai nhất mà tôi từng biết trong đời. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp anh ta, tôi đã rơi một chân vào bẫy tình của anh ta.

Và rồi tôi tìm một vật khác trong túi và thả nó vào túi áo choàng. Tôi xuống giường, chân chìm vào lớp thảm dày êm ái của phòng khách sạn. Căn phòng này ngốn cả một gia tài trong thẻ tín dụng của Andy, nhưng không sao hết. Tôi sẽ không ở đây lâu đâu.

Tôi vào phòng tắm và giơ bức ảnh chụp khuôn mặt đang tươi cười của Andy lên. Sau đó tôi rút thứ nằm trong túi áo ra.

Một chiếc bật lửa.

Tôi bật bật lửa lên cho tới khi một ngọn lửa màu vàng xuất hiện. Tôi giơ ngọn lửa lập lòe ở dưới mép ảnh cho tới khi nó bắt lửa. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của chồng mình chuyển thành màu nâu và phân hủy, cho tới khi bồn rửa mặt đầy tro.

Và tôi cười. Nụ cười thật lòng đầu tiên của tôi trong gần tám năm. Tôi không thể tin là cuối cùng mình cũng thoát được thằng khốn đó.

***

Cách trốn thoát khỏi một thằng chồng bệnh hoạn

Hướng dẫn của Nina Winchester

Bước một: Say xỉn – tình một đêm – dính bầu – bỏ học và làm một công việc vớ vẩn để trả sinh hoạt phí

Sếp của tôi, Andrew Winchester, lúc nào cũng như bạch mã hoàng tử.

Thật ra thì anh không phải là sếp của tôi. Anh giống kiểu, sếp của sếp của sếp của tôi hơn. Có thể còn có vài cấp khác giữa anh – CEO của công ty này kể từ khi bố anh nghỉ hưu – và tôi – một nhân viên lễ tân.

Vậy nên khi tôi đang ngồi ở bàn làm việc, bên ngoài văn phòng của vị sếp trực tiếp và ngưỡng mộ anh từ xa, cảm giác không phải tôi đang cảm nắng một con người bằng xương bằng thịt mà giống như đang chiêm ngưỡng một bức họa trong một bảo tàng nghệ thuật. Đặc biệt là vì tôi hoàn toàn không dư thừa không gian để hẹn hò trong cuộc sống, chưa nói đến một anh bạn trai.

Dẫu vậy, anh thật đẹp trai quá đi. Giàu có đến như vậy mà lại còn đẹp trai nữa. Cuộc đời này quá bất công rồi, bởi vì anh còn hết sức tử tế.

Chẳng hạn như, khi anh vào nói chuyện với ông sếp của tôi, một người đàn ông lớn hơn anh ít nhất hai mươi tuổi tên là Stewart Lynch và tỏ rõ thái độ khinh ghét khi bị một kẻ mà ông ta gọi là “thằng nhóc” ra lệnh cho mình, Andrew Winchester dừng lại ở bàn làm việc của tôi, cười với tôi, và gọi tên tôi. Anh đã nói, “Xin chào, Nina. Hôm nay cô thế nào?”

Rõ ràng anh không biết tôi là ai. Anh chỉ đọc cái tên được ghi trên tấm biển tên ở bàn làm việc. Dù vậy, anh vẫn thật tử tế. Tôi thích nghe cái tên tầm thường của mình phát ra từ miệng anh.

Andrew và ông Stewart đã bàn công việc trong văn phòng được khoảng nửa tiếng đồng hồ. Ông Stewart đã lệnh cho tôi không được rời khỏi bàn trong khi anh Winchester ở trong đó, bởi vì biết đâu ông ta lại cần lấy một dữ liệu nào đó từ máy tính. Tôi không rõ lắm ông Stewart làm gì, bởi vì tôi làm toàn bộ công việc của ông ta. Nhưng không sao cả. Tôi không ngại, miễn là tôi vẫn được nhận lương và tiền bảo hiểm sức khỏe. Cecelia và tôi cần một chỗ để sống, và bác sĩ nhi khoa còn bảo có một số mũi tiêm mà con bé cần phải tiêm vào tháng tới (vì những căn bệnh mà nó còn không mắc phải!).

Nhưng điều khiến tôi phiền lòng hơn một chút đó là ông Stewart không báo trước cho tôi biết là ông ta muốn tôi đợi ở đây. Đáng ra giờ này tôi phải đi vắt sữa. Ngực của tôi căng lên và nhức nhối vì sữa, trong khi cái áo lót cho phụ nữ đang cho con bú thì mỏng manh. Tôi đang cố hết sức để không nghĩ tới Cece, bởi vì tôi mà nghĩ thì gần như chắc chắn là sữa sẽ phun ra. Và đó không phải là điều mà bạn muốn xảy ra khi đang ngồi ở bàn làm việc.

Cece giờ đang ở chỗ Elena, hàng xóm của tôi. Elena cũng là mẹ đơn thân, vậy nên chúng tôi thay phiên làm nhiệm vụ chăm trẻ. Giờ làm việc của tôi tiêu chuẩn hơn, còn cô ấy làm ca tối ở một quán bar. Vậy nên tôi trông Teddy cho cô ấy, và cô ấy thì trông Cece cho tôi. Chúng tôi đã xoay xở tốt. Khá tốt.

Khi đi làm, tôi rất nhớ Cece. Lúc nào tôi cũng nghĩ về con bé. Hồi xưa lúc nào tôi cũng nghĩ rằng khi có con, tôi có thể ở nhà ít nhất sáu tháng đầu. Thay vào đó, tôi chỉ nghỉ có hai tuần và quay lại làm việc ngay, dù thậm chí việc đi đường cũng khiến tôi thấy thấy hơi đau. Họ sẽ cho phép tôi nghỉ mười hai tuần, nhưng mười tuần còn lại thì không được trả lương. Ai có thể sống mà không được trả lương suốt mười tuần? Chắc chắn không phải là tôi rồi.

Đôi khi Elena ghét con trai cô ấy vì những gì cô ấy phải từ bỏ vì thằng bé. Tôi thì đang nhàn nhã học tiến sĩ ngôn ngữ Anh với mức sống gần như nghèo khó khi nhận kết quả hai vạch. Khi nhìn thấy hai cái vạch màu xanh, tôi đã nhận ra rằng cuộc đời sinh viên cao học không thấy hồi kết của tôi sẽ không bao giờ cho tôi có đủ tiền nuôi mình và đứa con chưa chào đời. Ngày hôm sau, tôi thôi học và tôi bắt đầu đi khắp nơi xin việc, tìm việc gì đó để trang trải cuộc sống. Đây không phải là công việc trong mơ của tôi. Còn khuya mới phải. Nhưng tiền lương khá ổn, nhiều khoản trợ cấp, giờ giấc ổn định và không quá dài. Và tôi nghe nói có cơ hội thăng tiến. Một lúc nào đó.

Nhưng hiện thời, tôi phải tìm cách vượt qua hai mươi phút tiếp theo mà không bị rỉ sữa.

Tôi sắp chạy đến phòng vệ sinh với cái ba lô vắt sữa nhỏ xíu cùng hai chai sữa nhỏ xíu đến nơi thì giọng ông Stewart vang lên qua bộ đàm.

“Nina?” ông ta quát tôi. “Cô có thể mang dữ liệu của Grady vào không?”

“Vâng, thưa sếp, có ngay đây!”

Tôi ngồi vào máy tính và bật các file mà ông ta muốn lên, rồi ấn in. Có khoảng năm mươi trang dữ liệu, và tôi ngồi đó, gõ ngón chân xuống đất, nhìn máy in nhả ra từng tờ một. Khi trang cuối cùng được in xong, tôi chộp lấy đống giấy đó và vội vã đi vào văn phòng của ông ta.

Tôi mở hé cửa. “Ông Lynch, sếp?”

“Vào đi, Nina.”

Tôi đẩy cánh cửa ra. Ngay lập tức, tôi nhận thấy cả hai người đàn ông đều đang nhìn tôi chằm chằm. Và không phải theo cái cách tán thưởng mà tôi hay nhận được trong quán bar trước khi dính bầu và cuộc sống bị đảo lộn. Họ đang nhìn tôi như thể có một con nhện khổng lồ mắc trên tóc tối và tôi thậm chí còn không biết điều đó. Tôi đang định hỏi cả hai người họ đang nhìn cái quái gì thì tôi cúi xuống và tự nhận ra.

Ngực tôi đang rỉ sữa.

Không chỉ là rỉ, sữa đang phun như thể tôi là một con bò sữa. Có hai vòng tròn to đùng bao quanh hai núm vú của tôi, và vài giọt sữa đang chảy xuống áo ngoài. Tôi chỉ muốn trốn xuống dưới gầm bàn và chết quách đi cho rồi.

“Nina!” Ông Stewart kêu lên. “Chỉnh đốn bản thân mau lên!”

“Vâng,” tôi nói thật nhanh. “Tôi…. tôi rất xin lỗi. Tôi...”

Tôi thả tập giấy xuống bàn của ông Stewart và vội vã chạy ra khỏi văn phòng nhanh hết mức có thể. Tôi túm lấy áo khoác để che người, suốt lúc ấy chớp chớp mắt để ngăn lại những giọt nước mắt. Tôi thậm chí còn không rõ cái gì khiến tôi buồn bực hơn. Việc sếp của sếp của sếp của tôi nhìn thấy tôi chảy sữa hay số sữa mà tôi vừa lãng phí.

Tôi mang máy vắt sữa vào phòng vệ sinh, cắm máy, và giải phóng bầu ngực của mình. Bất chấp mọi sự xấu hổ, cảm giác khi được tống khứ từng ấy sữa đi vẫn thật tuyệt vời. Có lẽ còn tuyệt hơn cả chuyện ấy, dù tôi cũng chẳng nhớ chuyện ấy thế nào nữa, lần cuối cùng là chuyện tình một đêm ngu ngốc, sự ngu ngốc đã đẩy tôi vào tình huống hiện giờ. Tôi đổ đầy hai một trăm năm mươi mililít và nhét chúng vào trong túi cùng một túi đá. Tôi sẽ cất nó vào tủ lạnh cho đến giờ tan làm. Hiện thời, tôi sẽ phải quay lại bàn làm việc của mình.

Và mặc áo khoác đến hết buổi chiều, bởi vì gần đây tôi mới phát hiện ra là dù đã khô thì sữa vẫn để lại vệt ố.

Khi mở hé cửa phòng vệ sinh, tôi sửng sốt khi thấy có người đang đứng đó. Và không phải là một người bất kỳ. Mà là Andrew Winchester. Sếp của sếp của sếp tôi. Tay anh đang giơ lên không trung, chuẩn bị gõ cửa. Mắt anh mở to khi nhìn thấy tôi.

“Ừ, xin chào?” tôi nói. “Phòng vệ sinh nam ở, ừm, đằng kia cơ.”

Tôi cảm thấy ngớ ngẩn khi nói thế. Ý tôi là, đây là công ty của anh. Bên cạnh đó, có một hình phụ nữ mặc váy trên cửa phòng vệ sinh. Anh phải biết đây là phòng vệ sinh nữ chứ.

“Thật ra,” anh nói, “Tôi đang tìm cô.”

“Tìm tôi à?”

Anh gật đầu. “Tôi muốn xem xem cô có ổn không”

“Tôi ổn.” Tôi gượng cười, che giấu cảm giác hổ thẹn ban nãy của mình. “Chỉ là sữa thôi mà.”

“Tôi biết, nhưng….” Anh cau mày. “Ông Stewart đã đối xử với cô thật tệ. Điều đó là không thể chấp nhận được.”

“À, vâng…” Tôi muốn nói cho anh biết hàng trăm ví dụ khác cho thấy ông Stewart đã đối tệ với tôi. Nhưng nói xấu sếp là một ý kiến dở. “Không sao hết. Dẫu sao đi nữa, tôi đang định ăn trưa, nên...”

“Tôi cũng thế.” Anh nhướn một bên lông mày lên. “Muốn ăn cùng tôi không?”

Tất nhiên là tôi đã đồng ý. Cho dù anh có không phải là sếp của sếp của sếp tôi đi nữa thì tôi vẫn sẽ đồng ý. Thứ nhất, anh đẹp lộng lẫy. Tôi mê nụ cười của anh – nếp nhăn quanh mắt và vết chẻ mờ trên cằm. Nhưng có phải anh đang rủ tôi hẹn hò đâu cơ chứ. Anh chỉ cảm thấy tồi tệ về những gì đã xảy ra trong văn phòng của ông Stewart mà thôi. Có lẽ ai đó ở phòng nhân sự đã khuyên anh làm vậy để dàn xếp êm xuôi mọi chuyện.

Tôi đi theo Andrew Winchester xuống dưới sảnh tòa nhà mà anh sở hữu. Tôi cứ ngỡ anh sẽ đưa tôi tới một trong số rất nhiều nhà hàng sang chảnh trong khu vực này, vậy nên tôi đã sốc khi anh dẫn tôi tới xe hotdog nằm ngay bên ngoài tòa nhà và đứng xếp hàng.

“Món hotdog ngon nhất thành phố.” Anh nháy mắt với tôi. “Cô thích hotdog của cô có gì?”

“Ừm... mù tạt chăng?”

Khi chúng tôi đến đầu hàng, anh đã gọi hai hotdog, cả hai đều rưới mù tạt, và hai chai nước. Anh đưa tôi một cái hotdog và một chai nước, và anh dẫn tôi tới một tòa nhà bằng đá nâu ở cuối phố. Anh ngồi xuống bậc thang và tôi ngồi theo. Nó cũng khá buồn cười – người đàn ông đẹp trai này đang ngồi trên bậc thang của tòa nhà đá nâu trong bộ vest đắt đỏ, cầm một cái hotdog rưới kín mù tạt.

“Cảm ơn vì hotdog, anh Winchester,” tôi nói.

“Andy” anh sửa lại.

“Andy,” tôi nhắc lại. Tôi cắn một miếng hotdog. Nó khá ngon. Ngon nhất trong thành phố sao? Cái đó thì tôi không chắc. Ý tôi là, chỉ là bánh mì và một loại thịt nào đó không rõ thôi mà.

“Em bé của cô bao lớn?” anh hỏi.

“Năm tháng” Mặt tôi nóng rực lên sung sướng như mỗi khi có người hỏi tôi về con bé.

“Tên cô bé là gì?”

“Cecelia.”

“Tên hay lắm.” Anh toét miệng cười. “Như tên bài hát.”

Giờ thì anh đã ghi điểm cao vì đúng thật là tôi đã đặt tên cho con bé theo bài hát của Simon và Garfunkeo, mặc dù cách đánh vần thì khác. Đó là bài hát yêu thích của bố mẹ tôi. Đặt tên con gái như thế khiến tôi cảm thấy lại được gần gũi với họ.

Chúng tôi ngồi đó suốt hai mươi phút, ăn hotdog và tán gẫu. Tôi ngạc nhiên trước sự bình dị của Andy Winchester. Tôi mê mẩn nụ cười anh dành cho tôi, cách anh hỏi han tôi, như thể anh thật sự quan tâm. Thảo nào anh điều hành công ty giỏi như vậy – anh rất giỏi xử lí quan hệ xã giao mà. Bất kể phòng nhân sự đã dặn dò anh phải làm gì với(kt) cũng đã làm rất tốt. Chắc chắn là tôi không còn thấy buồn bực về sự cố trong văn phòng của ông Stewart nữa.

“Tôi nên quay lại,” tôi bảo với anh, khi đồng hồ của tôi báo đã một rưỡi. “Ông Stewart sẽ giết tôi mất nếu tôi đi ăn trưa về muộn.”

Tôi không chỉ ra sự thật là ông Stewart làm việc cho anh.

Anh đứng dậy và phủi vụn bánh khỏi tay. “Tôi có cảm giác hotdog không phải là bữa trưa mà em mong đợi từ tôi.”

“Nó tuyệt mà.” Đúng là thế. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi ăn hotdog với Andy.

“Hãy để tôi đền bù cho em nhé.” Anh nhìn vào mắt tôi. “Tối nay hãy để tôi mời em ăn tối.”

Miệng tôi há hốc. Andrew Winchester có thể có được bất kỳ người phụ nữ nào mà anh muốn. Bất kỳ ai. Vì sao anh lại muốn mời tôi đi ăn tối cơ chứ. Nhưng anh đã mời.

Và tôi rất muốn đi, cảm giác có phần đau đớn khi phải từ chối anh. “Em không thể. Em không có ai trông con.”

“Đằng nào chiều mai mẹ anh cũng sẽ vào thành phố” anh nói. “Bà ấy yêu trẻ con lắm. Bà ấy sẽ sướng mê nếu được trông Cecelia hộ em.”

Giờ thì miệng tôi thật sự há hốc. Anh không chỉ mời tôi đi ăn tối, mà khi tôi dựng rào cản cho anh, anh còn đưa ra giải pháp. Kéo cả mẹ anh vào. Anh thật sự muốn đi ăn tối với tôi.

Sao tôi có thể từ chối được?