← Quay lại trang sách

Chương 39

Chương 39

Bước hai: Ngây thơ kết hôn với gã đàn ông độc ác

Andy và tôi đã kết hôn được ba tháng, và đôi khi tôi phải tự véo mình để xem đây có phải là mơ không.

Quá trình tán tỉnh của chúng tôi rất nhanh. Trước khi gặp Andy, tất cả những người đàn ông mà tôi từng hẹn hò chỉ muốn chơi đùa. Nhưng Andy không có ý định chơi đùa. Từ buổi tối hẹn hò kỳ diệu đầu tiên của chúng tôi, anh đã nói rõ ý định với tôi. Anh đang tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc. Trước đó anh đã từng đính hôn, một năm trước, với một người phụ nữ tên là Kathleen, nhưng nó không đi đến đâu. Anh đã sẵn sàng kết hôn. Anh sẵn lòng đón nhận cả tôi và Cecelia.

Và từ góc độ của tôi, anh là tất cả những gì mà tôi đang tìm kiếm. Tôi muốn một mái ấm vững chãi cho tôi và con gái. Tôi muốn một người đàn ông với một công việc ổn định, sẽ là hình mẫu người cha cho con gái bé bỏng của tôi. Tôi muốn một người đàn ông tử tế, có trách nhiệm và... chà, đúng vậy, hấp dẫn. Andy đáp ứng được đầy đủ tiêu chí.

Trong những ngày trước đám cưới, tôi liên tục tìm kiếm khiếm khuyết của anh. Không đời nào có thể có một người hoàn hảo như Andy Winchester được. Anh hẳn phải có tật nghiện cờ bạc được giấu kín hoặc có lẽ còn cả một gia đình khác được giấu ở Utah. Tôi thậm chí còn từng nghĩ hay là gọi cho Kathleen, hôn thê cũ. Anh đã cho tôi xem ảnh cô ta – cô ta cũng có mái tóc vàng giống tôi và một khuôn mặt ngọt ngào – nhưng tôi không rõ họ của cô ta và tôi cũng không thể tìm thấy cô ta trên mạng xã hội. Nhưng ít nhất thì cô ta cũng không nói xấu anh trên Internet. Tôi coi đó là một dấu hiệu tốt.

Điều duy nhất về Andy không được lí tưởng cho lắm đó là... à thì, mẹ anh. Bà Evelyn Winchester hiện diện nhiều hơn một chút so với mong muốn của tôi. Và tôi không cho bà ta là người ấm áp nhất trên thế giới. Bất chấp việc Andy đảm bảo là “yêu trẻ con” và “sướng mê” khi trông Cece, bà ta lúc nào cũng có vẻ hơi khó chịu khi chúng tôi nhờ bà ta trông trẻ. Và buổi tối hôm đó kiểu gì cũng khép lại với một loạt lời chỉ trích cách làm mẹ của tôi, được ngụy trang qua loa là “những gợi ý.”

Nhưng tôi sẽ cưới Andy chứ không phải mẹ anh. Làm gì có ai thích mẹ chồng, đúng không? Tôi có thể đối phó với bà Evelyn, đặc biệt là khi xét tổng quan thì bà ta cũng không quan tâm tới tôi cho lắm, ngoại trừ việc tôi thiếu kĩ năng làm mẹ, điều đã quá hiển nhiên. Nếu đó là thứ duy nhất không ổn ở Andy thì tôi đã sẵn sàng.

Nên tôi đã cưới anh.

Và đến tận ba tháng sau, tôi vẫn chưa từ trên mây bước xuống. Tôi không thể tin là tôi có được sự ổn định tài chính để ở nhà với con gái. Tôi muốn một ngày nào đó sẽ quay lại học tiếp, nhưng hiện giờ thì tôi muốn trải nghiệm từng giây từng phút cuộc sống gia đình. Cece và Andy. Sao một người phụ nữ có thể may mắn đến thế? Và để đáp lại, tôi cố gắng làm một cô vợ hoàn hảo. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi, tôi tập gym để bảo đảm mình có vóc dáng hoàn hảo. Tôi đã mua cả một tủ đồ toàn quần áo trắng cực kì không thực tế bởi vì anh mê tôi mặc đồ trắng. Tôi đã nghiên cứu công thức nấu ăn trên mạng và cố gắng nấu ăn cho anh nhiều hết mức có thể. Tôi muốn xứng đáng với cuộc sống tuyệt diệu mà anh đã trao cho tôi.

Tối hôm nay tôi thơm lên cái má mịn màng của Cecelia, dành thêm vài phút để ngắm nhìn con bé, lắng nghe tiếng thở sâu của nó, và ngửi mùi phấn rôm trẻ em. Tôi vuốt một lọn tóc vàng mềm mại của nó ra sau một bên tai gần như trong suốt của nó. Con bé thật xinh đẹp.

Khi tôi ra khỏi phòng ngủ của con bé, Andy đang chờ tôi ở bên ngoài. Anh đang cười với tôi, mái tóc đen không có lấy một sợi lộn xộn, từ đầu tới chân vẫn đẹp lộng lẫy như ngày đầu tiên tôi gặp anh. Tôi vẫn không hiểu vì sao anh lại chọn tôi. Anh có thể có được bất kì người phụ nữ nào trên thế giới. Sao lại là tôi

Nhưng có lẽ tôi không nên đặt câu hỏi đó. Tôi cứ nên vui vẻ thôi.

“Em à,” anh nói. Anh vuốt một sợi tóc vàng của tôi ra sau tại. “Anh có thể nhìn thấy chân tóc của em hơi lộ ra rồi đấy.”

“Ồ.” Tôi ngượng ngùng chạm vào đường chân tóc. Andy thích tóc vàng, vậy nên sau khi chúng tôi đính hôn, tôi bắt đầu đến tiệm làm tóc để tẩy sáng tóc thành màu vàng hơn. “Chúa ơi, chắc em bận với Cece quá nên quên mất.”

Tôi không thể đọc được biểu cảm của anh. Anh vẫn đang cười, nhưng có gì đó không vui ở đó. Việc tôi nhỡ mất một cuộc hẹn làm tóc không làm anh khó chịu đến mức đó đâu, phải không?

“Nghe này,” anh nói. “Có chuyện này anh cần em giúp trước.”

Tôi nhướn một bên lông mày lên, thấy mừng vì anh có vẻ không quá bực bội về mái tóc của tôi. “Được chứ. Chuyện gì thế?”

Anh nhướn mày lên trần nhà. “Có một vài giấy tờ công việc anh đã cất trên nhà kho trên gác. Anh tự hỏi không biết em có thể giúp anh thử tìm ra chúng không. Anh có một hợp đồng phải làm xong tối nay. Và rồi sau đó, ta có thể…” Anh toét miệng cười với tôi. “Em biết đấy.”

Anh không cần nói đến lần thứ hai.

Đến giờ tôi đã sống trong căn nhà này khoảng bốn tháng rồi, và chưa một lần lên khu vực nhà kho trên tầng gác mái. Tôi từng leo lên cầu thang trên đó một lần, trong khi Cece đang ngủ, nhưng cửa bị khóa, nên tôi đã quay lại. Andy nói trên đó chỉ có một đống giấy tờ mà thôi. Không có gì hấp dẫn lắm đâu.

Và sự thật là, tôi không thích đi lên đó. Tôi không có nỗi sợ điên rồ nào với tầng gác mái hết, nhưng cầu thang dẫn lên đó khá rợn người. Nó tối om và kêu cót két với mỗi bước chân. Khi tôi đi theo Andy lên cầu thang, tôi đi sát vào anh.

Khi chúng tôi lên được đầu cầu thang, Andy dẫn tôi đi theo một hành lang nhỏ tới cánh cửa khóa chặt ở cuối đường. Anh rút bộ chìa khóa của mình ra và nhét một chiếc chìa nhỏ vào ổ khóa. Sau đó anh mở tung cửa ra và giật một sợi dây thừng để bật đèn.

Tôi chớp mắt khi mắt tôi thích nghi với ánh sáng và quan sát xung quanh. Đây không phải là một nhà kho như tôi đã nghĩ. Nó giống một căn phòng nhỏ xíu hơn, với một cái giường gấp được kê sát một góc. Thậm chí còn có một cái tủ quần áo nhỏ và một tủ lạnh nhỏ nữa. Có một ô cửa sổ nhỏ xíu đơn độc nằm ở cuối phòng.

“Ồ.”

“ Tôi gãi cằm. “Đây là một căn phòng mà. Em cứ tưởng nó toàn đồ bỏ đi và đồ cất kho.”

“À, anh cất tất cả mọi thứ trong cái tủ để đồ đằng kia,” anh giải thích, chỉ vào cái tủ âm gần giường.

Tôi đi về phía tủ đồ và nhìn vào trong. Bên trong chẳng có gì ngoài một cái xô màu xanh dương. Hoàn toàn không có một tờ giấy nào, chưa nói đến việc có đủ giấy tờ để cần hai người tìm kiếm. Tôi không rõ anh muốn tôi làm gì.

Sau đó tôi nghe tiếng cửa đóng sập lại.

Tôi ngẩng đầu lên và quay lại. Đột nhiên, tôi chỉ còn lại một mình trong căn phòng bé xíu này. Andy đã rời khỏi phòng và đóng sập cửa lại sau lưng.

“Andy à?” Tôi gọi to.

Tôi chỉ cần bước hai bước chân để đi hết phòng và với lấy tay nắm cửa. Nhưng nó không xoay chuyển. Tôi cố xoay mạnh hơn, dồn toàn bộ trọng lượng vào đó, nhưng vẫn không gặp may. Tay nắm cửa chẳng nhúc nhích dù chỉ một phân.

Nó đã bị khóa.

“Andy?” Tôi lại gọi. Không có ai trả lời. “Andy!”

Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế này?

Có lẽ anh đã đi xuống nhà để lấy cái gì đó và cửa bị gió đóng sập lại. Nhưng điều đó không giải thích được vì sao không có tờ giấy nào trong căn phòng này khi mà anh đã nói đó là thứ chúng tôi sẽ lên đây lấy.

Tôi đập cửa. “Andy!”

Vẫn không có ai trả lời.

Tôi áp tai vào cửa. Tôi nghe thấy tiếng bước chân, nhưng chúng không chịu tiến lại gần. Chúng ngày một đi xa hơn, biến mất dưới cầu thang.

Hẳn anh đã không nghe thấy tôi gọi. Đó là lời giải thích duy nhất. Tôi vỗ túi, nhưng di động của tôi ở trong phòng ngủ mất rồi. Không có cách nào để gọi anh cả.

Khỉ gió.

Mắt tôi nhìn ra cửa sổ. Có một ô cửa sổ nhỏ xíu trong góc phòng. Tôi tiến lại gần và nhìn ra bên ngoài, nhận ra rằng cửa sổ nhìn xuống sân sau. Vậy nên không có cách nào để thu hút sự chú ý của bất kì ai ở bên ngoài. Tôi sẽ mắc kẹt ở đây cho tới khi Andy quay lại.

Tôi không có nỗi sợ bị giam giữ, nhưng căn phòng này cực kì nhỏ với một cái trần thấp nghiêng phía trên chiếc giường. Và ý nghĩ mình sẽ bị nhốt trong này bắt đầu khiến tôi sởn tóc gáy. Đúng thế, Andy sẽ sớm quay lại đây, nhưng tôi không thích không gian khép kín này. Hơi thở của tôi ngày một gấp gáp và các đầu ngón tay tôi bắt đầu ngứa ngáy.

Tôi phải mở cái cửa sổ đó ra.

Tôi đẩy vào cạnh dưới cửa sổ, nhưng ô cửa không chịu nhúc nhích. Dù chỉ một milimét. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ biết đâu nó mở ra ngoài, nhưng cũng không. Cái cửa sổ ngu ngốc này bị làm sao vậy không biết? Tôi hít sâu, cố làm mình bình tĩnh lại. Tôi nhìn kĩ cửa sổ hơn và...

Nó đã bị bít kín.

Khi Andy quay lại đây, tôi sẽ trút tất cả sự bực bội này lên đầu anh. Tôi tự thấy mình khá ôn hòa, nhưng tôi không thích bị nhốt trong căn phòng này. Chúng tôi phải làm cái gì đó về cái ổ khóa trên cửa, để bảo đảm nó không tự động khóa lại nữa. Ý tôi là, nhỡ cả hai chúng tôi đều đang ở trong này thì sao? Chúng tôi sẽ thật sự bị kẹt ở đây.

Tôi quay lại tiếp tục đập cửa. “Andy!” Tôi gào lên. “Andy!”

Sau mười lăm phút, giọng tôi đã khàn đặc vì hét. Sao anh chưa quay lại? Cho dù không nghe thấy tôi gọi đi nữa, hẳn anh phải nhận ra tôi vẫn còn ở trên tầng gác mái chứ. Tôi có thể làm gì trên này một mình cơ chứ. Tôi thậm chí còn không biết anh muốn giấy tờ gì.

Ý tôi là, hay là anh đang đi xuống cầu thang, bị vấp chân, rồi ngã lăn xuống cả cầu thang còn lại, và giờ đang nằm bất tỉnh trong một vũng máu ở chân cầu thang? Bởi vì đó là điều duy nhất tôi thấy hợp lí.

Ba mươi phút sau, tôi đã sắp phát rồ đến nơi. Họng tôi đau nhức và nắm tay tôi thì đỏ quạch vì đập cửa. Tôi muốn khóc òa lên. Andy đâu rồi? Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?

Đúng lúc tôi cảm thấy sắp mất trí đến nơi thì tôi nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên kia cửa. “Nina?”

“Andy!” Tôi kêu lên. “Tạ ơn Chúa! Em đang bị nhốt trong này! Anh không nghe thấy tiếng em kêu gào à?”

Có một khoảng im lặng dài ở bên kia cửa. “Có. Anh có nghe thấy.”

Tôi thậm chí còn không biết phải đáp lại câu đó thế nào. Nếu anh nghe thấy tôi, vì sao anh lại không giúp tôi ra ngoài?

Nhưng bây giờ tôi chưa xử lí được điều đó. Tôi chỉ muốn ra khỏi căn phòng này đã.

“Anh có thể mở cửa ra không?”

Một khoảng im lặng dài theo sau. “Không. Chưa được.”

Gì cơ?

“Em không hiểu,” tôi lắp bắp. “Vì sao anh không thể thả em ra? Anh đã đánh mất chìa khóa à?”

“Không”

“Vậy thì hãy thả em ra!”

“Anh đã nói là chưa được.”

Tôi nao núng trước sự gay gắt trong hai từ cuối cùng. Tôi không hiểu. Chuyện gì đang diễn ra ở đây thế này? Vì sao anh không chịu thả tôi ra khỏi tầng gác mái?

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa chắn giữa hai chúng tôi. Tôi thử vặn tay nắm cửa thêm một lần nữa, hy vọng biết đâu đây chỉ là một trò đùa. Nó vẫn bị khóa. “Andy, anh cần phải thả em ra khỏi đây.”

“Đừng có bảo anh phải làm gì trong nhà của chính anh.” Giọng anh mang một âm sắc kì quặc khiến tôi gần như không nhận ra. “Em phải học được bài học trước khi được thả ra.”

Một cảm giác lạnh lẽo, buồn nôn chạy dọc sống lưng tôi Khi Andy và tôi còn đang đính hôn, anh có vẻ thật hoàn hảo. Anh ngọt ngào, lãng mạn, đẹp trai, giàu có, và tử tế với Cecelia. Tôi đã cố gắng tìm kiếm một khiếm khuyết chết người của anh.

Giờ tôi tìm thấy rồi.

“Andy,” tôi nói. “Hãy để em ra khỏi đây. Em không rõ anh bực bội vì điều gì, nhưng chúng ta có thể xử lí nó. Chỉ cần mở khóa cửa và chúng ta sẽ nói chuyện là được.”

“Anh không nghĩ vậy.” Giọng anh bình tĩnh và đều đều – đối ngược hoàn toàn với những gì tôi đang thấy lúc này. “Cách duy nhất để học được bài học là thấy hậu quả của hành động của em.”

Tôi hít vào thật mạnh. “Andy, anh phải thả em ra khỏi cái phòng chết tiệt này ngay lập tức.”

Tôi đá mạnh vào cửa, mặc dù bàn chân trần của tôi không đem lại hiệu quả gì đáng kể. Nó chỉ làm đau các ngón chân tôi mà thôi. Tôi đợi nghe cửa mở, nhưng chẳng có gì.

“Em thề với Chúa, Andy,” tôi gầm lên. “Thả em ra khỏi căn phòng này. Thả. Em. Ra.”

“Em đang bực bội,” anh nhận xét. “Anh sẽ quay lại khi em đã bình tĩnh.”

Và rồi tiếng bước chân của anh ngày một xa dần – anh đang bỏ đi.

“Andy!” Tôi hét lên. “Sao anh dám bỏ đi! Quay lại! Quay lại và thả tôi ra khỏi cái chỗ này ngay! Andy, nếu anh không thả tôi ra khỏi đây, tôi sẽ bỏ anh! Thả tôi ra!” Tôi dùng cả hai tay đập cửa. “Tôi đang bình tĩnh đây! Thả tôi ra!”

Nhưng tiếng bước chân ngày một nhỏ dần cho đến khi mất hẳn.